Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 406 - Chương 1096: Thánh Địa Đạo Nhất Ta Từ Trước Đến Nay Vẫn Luôn Dám Nghĩ Dám Làm

Chương 1096: Thánh địa Đạo Nhất ta từ trước đến nay vẫn luôn dám nghĩ dám làm Chương 1096: Thánh địa Đạo Nhất ta từ trước đến nay vẫn luôn dám nghĩ dám làmChương 1096: Thánh địa Đạo Nhất ta từ trước đến nay vẫn luôn dám nghĩ dám làm

Chương 1096: Thánh địa Đạo Nhất ta từ trước đến nay vẫn luôn dám nghĩ

dám làm

Trong khi những người khác vẫn còn ở nơi đó do dự thì Thánh địa Đạo Nhất đã động thủ quyết đoán.

Thấy thế, rất nhiều cường giả của Nhân tộc đều 6 chút khit mũi coi thường, trong lòng thầm trào phúng nói.

"Ha, nghĩ mình đang đi câu lan nghe hát sao. Đừng nhìn Mi tộc người ta vũ mi như thế, nhưng trên thực tế lại rất cao ngạo."

"Đúng vậy, Cổ tộc đã chăm sóc Mi tộc nhiều năm như vậy, không thấy trước sao vẫn luôn không thể đắc thủ sao?"

"Trực tiếp như vậy, chỉ sợ là phải bị sập cửa vào mặt rồi."

Nhìn Hồng Tôn nói chuyện ngả ngớn như vậy, mọi người đều cảm thấy hắn khó có thể thành công.

Với sự cao ngạo của Mị tộc, làm sao có thể chấp nhận được thái độ như vậy.

Phải biết rằng Cổ tộc đã liếm người ta nhiều năm như vậy, nhưng ngay cả tay cũng chưa từng được chạm qua, ngươi nghĩ chỉ bằng mấy câu là sẽ vào tay sao? E là suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ngay lúc mọi người có mặt đang trông chờ nhìn thấy Hồng Tôn bị che cười, cũng không biết hai người đang nói cái gì, mà chỉ thấy tên Đại Thánh của Mị tộc này vốn đang lộ ra vẻ mặt bối rối, thế mà rất nhanh đã đổi thành vẻ mặt tươi cười.

Thậm chí là còn bị lời nói của Hồng Tôn chọc cho khanh khách cười không ngừng.

Sau đó còn lập tức lộ ra vẻ vũ mị mà trợn liếc nhìn về phía Hồng Tôn, sau đó dịu dàng nói.

"Là ngươi nói đó, vào đi."

"Hắc hắc."

Ngay sau đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú không thể tin được của mọi người, Hồng Tôn đã được tên Đại Thánh của Mi tộc này dẫn vào sân.

Khi cửa sân đóng lại, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy choáng váng.

"Làm vậy mịa nó cũng được sao?”

"Không cần phải như thế chứ, rốt cuộc thì hắn đã nói cái quái gì vậy?"

"Không biết, trước sau cũng không thấy nói mấy câu."

"Quả thực là không hợp thói thường."

Đám người làm sao cũng không nghĩ tới, chỉ cân nhẹ nhàng nói vài lời như thế là đã có thể thu phục được sao? Đây mẹ nó vẫn là Mị tộc phải không? Hơn nữa, không chỉ có một mình Hồng Tôn, mà Tề Hùng, Vân Tiên Đài và Dư Mạt ở phía bên này, thậm chí là cả Từ Kiệt cũng lần lượt đắc thủ.

Nếu nói mấy người Tề Hùng, Vân Tiên Đài và Dư Mạt là lão tổ cấp Đại Đế còn nói nghe được, nhưng cái tên Từ Kiệt kia thì dựa vào cái gì chứ?

Hắn chỉ là một tên đệ tử thân truyền, phải biết rằng trong số những cường giả của Nhân tộc tiến vào tổ địa lần này, Từ Kiệt không thể nghi ngờ là một tên có tu vi thấp nhất.

Nhìn thấy ngay cả tên gia hỏa này cũng có thể cặp kè với một cường giả cấp Đại Thánh của Mị tộc, khiến cho mọi người lập tức chết lặng.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà chúng ta nhiều người như vậy lại không chọn, ngươi lại cố tình chọn một tên tiểu bối chứ?

Từ Kiệt cũng giống với Hồng Tôn, có thể nói là đã có được truyên thừa thực sự của Hồng Tôn, khi những người khác còn đang do dự thì Từ Kiệt đã trực tiếp gõ cửa sân.

Chẳng bao lâu, cửa sân được mở ra, tên Thánh giả của Mi tộc này nhìn thấy Từ Kiệt đang đứng ở ngoài cửa, trên khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nũng nịu nói.

"Tiểu bằng hữu, ngươi có việc gì sao?”

Rất rõ ràng là ngay từ đầu, cái tên Thánh giả của Mi tộc này cũng không coi Từ Kiệt ra gì, nhưng đối với này, Từ Kiệt lại cũng không thèm để ý chút nào.

"Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn hỏi tiền bối một chút là muốn có đạo lữ không?"

"Ha ha..."

Nghe thấy lời này, cái tên Thánh giả của Mi tộc này bị Từ Kiệt chọc cho cười khanh khách không ngừng.

"Tiểu bằng hữu, tỷ tỷ không thích người nhỏ tuổi hơn ta, càng đừng nói đến người có tu vi thấp hơn ta."

"Chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi không biết, ở trong Nhân tộc chúng ta có một câu nói sao?"

"Nói cái gì?"

Lời nói của Từ Kiệt đã khiến cho tên Thánh giả của Mi tộc này cảm thấy tò mò, thành thật mà nói, Mị tộc thực sự không biết nhiều về Nhân tộc.

Hiện giờ nếu đã trở thành một phó tộc của Nhân tộc, vậy dĩ nhiên là không thể lại giống như trước được.

Đối với một số phong tục chỉ Nhân tộc mới có thì nhất định phải biết nhiều hơn về chúng, nếu không ngày sau vô tình dẫm phải điều cấm ky của Nhân tộc, như vậy cũng không tốt.

Cho nên tên Thánh giả của Mi tộc này đã lộ ra vẻ mặt tò mò mà hỏi Từ Kiệt, nhưng Từ Kiệt lại lộ ra dáng vẻ một bộ cao thâm khó đoán mà trả lời.

"Nhân tộc chúng ta có một câu nói như thế này, bởi vì cái gọi là nữ hơn ba ôm gạch vàng; nữ hơn ba mươi đưa giang sơn, nữ hơn 300 đưa tiên đan, nữ hơn 3000 đứng hàng tiên ban, nữ hơn 3 vạn được Vương Mẫu cho cơm, nữ hơn 30 vạn Phật Tổ đứng trước cửa, nữ hơn 300 vạn Tiên giới do ngươi định đoạt, nữ hơn ba trăm triệu Bàn Cổ là đệ của ngươi..."

"Vì vậy, trong Nhân tộc chúng ta, những người giống như tỷ tỷ đây đều thích tìm một người nhỏ hơn mình một chút."

"Ha ha ha. . Còn có cách nói như vậy sao? Đệ đệ ngươi sẽ không lừa gạt ta chứ?”

"Làm sao có thể? Kỳ thực thì ở trong Nhân tộc chúng ta còn có rất nhiều điều thú vị , nếu không tỷ tỷ mời ta vào ngồi một chút, đệ đệ sẽ nói thật tốt với ngươi."

"Thật là một thằng nhóc láu cá, vào đi."

Đối với cái này, tên Thánh giả của Mi tộc này lại cười đùa một câu, hiển nhiên là không he tức giận.

Sau khi gõ nhẹ vào đầu của Từ Kiệt, nàng ta còn cười khanh khách mang Từ Kiệt vào trong sân.

Nhìn thấy Từ Kiệt cũng tiến vào sân, đông đảo cường giả của Nhân tộc ở xung quanh đều mẹ nó xem đến ngây người.

Cái này mà cũng được sao, mẹ nó Mị tộc dễ bị lừa vậy sao?

Những lời vừa mới nói kia, cho dù có nghe thế nào thì mẹ nó cũng có vẻ không thích hợp, nhưng vì sao lại cam xuống đơn giản như vậy chứ?

Mặc dù Từ Kiệt nói là muốn vào tâm sự vui vẻ nhưng mẹ nó ở đây đều là nam nhân, trong lòng của mọi người đều biết rất rõ sau khi vào sân là sẽ xảy ra chuyện gì.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bọn họ mẹ nó còn có thể nói cái quái gì?

"Ta mẹ nó không tin, ta cũng thử xem."

Khi một tên Thánh giả của Nhân tộc nhìn thấy ngay cả cái tên mao đầu tiểu tử Từ Kiệt cũng thành công, hắn không thể nhịn được mà đi đến bên ngoài sân của một tên Thánh giả của Mị tộc rồi gõ vang cửa viện.

Chẳng bao lâu, một tên Thánh giả của Mi tộc đã mở cửa sân ra, sau đó lộ ra vẻ nghi ngờ nói.

"Đạo hữu có việc?”

Thái độ còn tính là cung kính, nhưng lại có một loại cảm giác xa cách không thể giải thích được, sau khi nghe được lời này, tên Thánh giả của Nhân tộc nhớ lại thao tác vừa rồi của Từ Kiệt, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn hắn vẫn dũng cảm mở miệng nói.

"Đạo hữu, trong Nhân tộc chúng ta có một câu nói thế này: nữ hơn ba ôm gạch vàng; nữ hơn ba mươi đưa giang sơn, nữ hơn 300 đưa tiên đan, nữ hơn 3000...'

"Có bệnh." Hắn vốn là đang cố nhớ lại và nói ra những chữ giống hạt với lời của Từ Kiệt nhau, chỉ là còn chưa kịp nói xong thì tên Thánh giả của Mi tộc này đã lập tức phịch một tiếng đóng sâm cửa sân lại.

Chỉ để lại tên Thánh giả của Nhân tộc này một mình một người ở trong gió hỗn độn.

"Không phải chứ, ta đã hoàn toàn làm theo lời của tên tiểu tử đó nói, nhưng tại sao lại không được?”

Hắn rõ ràng là nhớ rất rõ, lúc vừa rồi Từ Kiệt nói ra những lời này đã chọc cho Thánh giả của Mị tộc kia thoải mái cười to, nụ cười đó muốn vũ mị bao nhiêu thì có bấy nhiêu mà?

Luận về bộ dạng, Thánh giả của Mị tộc mà chính mình chọn còn không đẹp bằng vị kia của Từ Kiệt, cho nên theo lý mà nói thì độ khó hẳn là phải thấp hơn chứ?

Nhưng tại sao củng một lời nói, làm cùng một thao tác, mà Từ Kiệt nói là được, nhưng chính mình nói lại đổi lấy một câu có bệnh, dựa vào cái gì?

Cái tên Thánh giả của Nhân tộc này không thể nghĩ ra được, hắn mẹ nó đều đã chiếu theo mà xào lại, nhưng tại sao lại không được?

Những cường giả khác của Nhân tộc ở một bên thấy thế thì cũng lộ ra vẻ không hiểu ra sao, theo ý kiến của bọn họ, thao tác vừa rồi của con hàng không có vấn đề, cũng không xuất hiện chỗ sai xót nào, nhưng vì sao lại không được chứ?

Những người này nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng cho dù có nghĩ không thông thì cũng không thể làm gì được, về phần người của Thánh địa Đạo Nhất, lúc này nguyên một đám đã sớm tiến vào trong sân và đắm chìm trong sự ôn nhu rồi.

Chỉ để lại đám người bọn họ đang khổ sở chờ đợi bên ngoài mà chẳng thể làm gì được.

Lúc này sau khi nhìn thấy từng gian sân nhỏ một đã có người, sự hâm mộ ở trong mắt của mọi người đã không thể che giấu được nữa, thật đáng ghét, tại sao Thánh địa Đạo Nhất có thể làm được, còn chúng ta thì không chứ?
Bình Luận (0)
Comment