Chương 1095: Muốn tìm đạo lữ thì nhất định phải là Thánh địa Đạo Nhất chúng ta
Chương 1095: Muốn tìm đạo lữ thì nhất định phải là Thánh địa Đạo Nhất chúng taChương 1095: Muốn tìm đạo lữ thì nhất định phải là Thánh địa Đạo Nhất chúng ta
Chương 1095: Muốn tìm đạo lữ thì nhất định phải là Thánh địa Đạo Nhất chúng ta
Cổ tộc và Thạch tộc đều cảm thấy hối hận không thôi, bao gồm cả hai chủng tộc ở thế giới bên ngoài, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thông qua quang kính, nguyên một đám đều ngừng chiến đấu và lộ ra sắc mặt tái nhợt.
"Chết tiệt, lũ Nhân tộc đáng khinh."
"Ta thê sẽ không đội trời chung với Nhân tộc."
"Hay cho một cái Mị tộc, thật dũng cảm."
Hai chủng tộc đang ở chỗ này đánh nhau túi bụi, nhưng Nhân tộc thì sao, nếu bọn họ nhân cơ hội này mà thừa cơ trộm nhà thì đúng là đáng chết.
Ngoài ra còn có Mi tộc, lúc này đông đảo cường giả của Cổ tộc đều hận Mi tộc đến thấu Xương.
Nếu không phải Mi tộc phản chiến thì làm sao có thể nổ ra đại chiến giữa hai chủng tộc.
Sau khi trút giận lên tổ địa của Mị tộc một phen, chúng lão tổ của Cổ tộc mới quay trở lại tổ địa của nhà mình.
Tuy rằng chính mình đã đạt được sức mạnh từ khí vận của Mi tộc, nhưng lão tổ của Cổ tộc lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Với chút sức mạnh từ khí vận này hoàn toàn chẳng là gì so với đại giới mà họ phải trả.
Càng đừng nói đến việc còn để Nhân tộc có được sức mạnh từ khí vận của Thạch tộc, nếu so sánh hai thứ này với nhau thì đúng là khiến bọn họ bị bệnh thiếu máu.
Huống chỉ, sau khi trải qua một trận chiến này, mặc dù đã biết là Nhân tộc ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng mối quan hệ giữa Cổ tộc và Thạch tộc cũng trở nên một lời khó nói hết.
Thạch tộc không thể không mang tâm lý oán hận, dù sao tổn thất của bọn họ cũng lớn hơn.
Liên minh Ngũ tộc cũng nhất thời trở nên lung lay sắp đổ.
Không còn cách nào khác, lão tổ của năm chủng tộc chỉ có thể lại tê tụ một đường để bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Chẳng qua là bầu không khí lần này khi lão tổ của năm chủng tộc tụ tập lại với nhau quả thực cũng đã trở nên có chút ngượng ngùng.
Các lão tổ của Thạch tộc có thái độ cực kỳ lãnh đạm đối với Cổ tộc, thậm chí là hận ý ở trong mắt cũng không thể che giấu được.
"Hừ, một đám ngu xuẩn, ngay cả phó tộc của nhà mình mà cũng không trông coi được."
"Còn để người ta trốn mất."
“Các ngươi... Đối mặt với sự chế nhạo trong tối ngoài sáng của Thạch tộc, trong lòng của chúng lão tổ trong Cổ tộc đương nhiên là rất khó chịu, nhưng trước mắt không phải là lúc tranh cãi, sau đó chỉ thấy một tên lão tổ của Yêu tộc đã kịp thời lên tiếng.
"Được rồi, hiện tại không phải lúc nói chuyện này, mặc dù chúng ta đã liên minh với nhau, nhưng cho đến bây giờ thì vẫn chưa thể bắt được Nhân tộc, chẳng lẽ không cần phải tự kiểm điểm nhiều hơn sao?"
"Chuyện đã đến nước này, ta có thể nói rõ ràng cho chư vị biết, nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, có lẽ đến cuối cùng đừng nói là tiêu diệt Nhân tộc, ngay cả bản thân mình cũng khó mà tự bảo vệ được."
Yêu tộc cảm thấy rất gấp, mắt thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, Liên minh Ngũ tộc của bọn họ sẽ thực sự sụp đổ.
Nếu thực sự đến một bước đó thì làm gì còn có ai có thể quản thúc được Nhân tộc nữa?
"Hiện tại chúng ta nhất định phải nhất trí đối ngoại. Về phần tổn thất trước đó, chỉ cần chúng ta thu phục được Nhân tộc, như vậy toàn bộ mọi thứ còn không phải sẽ trở về rôi sao?"
"Sức mạnh khí vận đều nằm ở trong tay Nhân tộc, cho nên chỉ can chúng ta thu phục được Nhân tộc thì mọi thứ sẽ không còn là vấn đề."
"Vì vậy, ta hy vọng về sau chuyện giết hại lẫn nhau sẽ không lại xảy ra nữa."
Yêu tộc thực sự đã dùng hết toàn lực, không còn cách nào khác, bởi vì tâm lý của chúng nó đúng là rất hoảng.
Nếu cái này vẫn không thể đánh bại được Nhân tộc, đợi đến khi Nhân tộc quay đầu lại, Yêu tộc chúng nó lại lấy cái gì để ứng phó?
Den lúc đó, chúng nó sẽ thực sự trở thành một mâm đồ ăn ở trong miệng của người ta.
Khác với sự áp bức của phe Liên minh Ngũ tộc, Nhân tộc ở phía bên này lại sung sướng vô cùng.
Sau khi lấy được nhiều nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh như vậy, Diệp Trường Thanh đã làm một bữa tối thịnh soạn.
Đám người ăn phải gọi là ăn đến quên cả trời đất, bởi vì lúc này bọn họ mới tiến vào tổ địa không lâu thì mỗi ngày đều được ăn nguyên liệu nấu ăn Tiên Linh và uống rượu ngon, mà điều này cũng làm cho tu vi của rất nhiều người rõ ràng là đã tăng lên.
Sau một trận cơm nước no ne, tuy mọi người đã mất đi tổ địa, nhưng chất lượng cuộc sống lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Từng tòa Linh thành ở trong sơn cốc mọc lên từ mặt đất.
Sau đó tụ tốp năm tốp ba tụ tập ở bên nhau tán gau.
"Ta nghe nói Mị tộc sắp tới đây rồi."
"Mi tộc, thành thật mà nói, ta còn chưa từng được nếm qua đâu, không biết so với Tinh Linh tộc như thế nào."
"Đúng thế, trước đó Cổ tộc quả thực là đã coi Mi tộc như bảo bối mà giấu đến sít sao, khiến cho người khác hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc."
"Nói như vậy giống như các ngươi đã từng hưởng qua hương vị của Tinh Linh tộc."
"Sao thế, chưa từng hưởng qua là không thể nói gì sao? Hơn nữa, không hưởng qua Tinh Linh tộc thì ta nếm thử Mị tộc thì có sao đâu?"
Chính cái gọi là ăn no cũng không có gì phải suy nghĩ, cộng thêm việc dựa theo lời của chúng lão tổ, tối nay Mi tộc sẽ có thể đuổi tới, chính thức trở thành một trong những phó tộc của Nhân tộc.
Đương nhiên là mọi người cảm thấy hết sức hứng thú với việc Mi tộc cùng nổi danh với Tinh Linh tộc rồi.
Cho nên sau khi cơm nước no nê, chuyện mà mọi người đàm luận đều liên quan đến Mị tộc.
Bao gồm cả Diệp Trường Thanh ở phía bên này, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng cười tủm tỉm hỏi.
"Phu quân, Mi tộc này yêu mi như thế, ngươi sẽ không bị cám dỗ chứ?"
“Ta? Chưa từng nghĩ tới."
Diệp Trường Thanh bình tĩnh trả lời, bởi vì hắn tự nhiên biết nên trả lời vấn đề toi mạng này như thế nào.
Trước đó lúc tiếp xúc với Tinh Linh tộc, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh đã gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh, sợ Diệp Trường Thanh sẽ tiếp xúc với Tinh Linh tộc.
Bây giờ Mị tộc sắp đến, hai nữ lại bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nhưng thành thật mà nói, Diệp Trường Thanh Thạch đúng là không có quá nhiều ý tưởng gì với Tinh Linh tộc, dù sao cũng không còn cách nào khác, hai nữ Bách Hoa Tiên Tử đúng là có chút hung dữ, khiến cho Diệp Trường Thanh không còn tinh lực để suy nghĩ tới những chuyện này.
Cho nên Diệp Trường Thanh hiện tại đang ở trong trạng thái vô dục vô cầu.
Khi màn đêm dần buông xuống, cuối cùng Mị tộc cũng chạy tới sơn cốc nơi có Nhân tộc.
Nhìn thấy năm tên lão tổ của Mị tộc mang theo một chúng cường giả của Mi tộc đến, Nhân tộc ở phía bên này, ánh mắt của nguyên một đám đều sáng mắt lên.
Quả nhiên đều là cực phẩm, hơn nữa là bọn họ còn mang đến cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn khác với Tinh Linh tộc.
Tinh Linh tộc cao quý, Mị tộc yêu mi mặc dù cả hai đều rất tuyệt mỹ, nhưng xét về độ quyến rũ thì Mị tộc có vẻ càng tốt hơn.
"Tốt, tốt, tốt." "Hắc hắc, hôm nay lão phu đã ba ngàn một trăm hai mươi tuổi, tìm được một vị đạo lữ là Mi tộc cũng không phải chuyện quá đáng đâu."
"Hơn ba ngàn tuổi roi mà còn tìm đạo lữ làm gì nữa? Ngươi còn trẻ, vẫn là nên để lão phu đến trước, vừa lúc mấy ngày nữa là đại thọ 7000 tuổi của lão phu, quả là một niềm hạnh phúc gấp đôi."
Có rất nhiều người nhìn về phía Mi tộc với ánh mắt tràn đầy lửa nóng.
Lúc này, chúng lão tổ như Vân Tiên Đài, Tê Hùng và Thánh chủ Vân La cũng tự mình ra mặt tiếp kiến năm tên lão tổ của Mị tộc.
Chỉ là, năm tên lão tổ của Mi tộc lại lộ ra sắc mặt không được đẹp lắm, bởi vì vừa nghĩ đến chuyện từ bỏ tổ địa và ngay cả Khí Vận Kim Long cũng phải vứt bỏ, khiến bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
"Chuyện tiếp theo nên làm gì đây?"
Một tên lão tổ ở trong đó của Mị tộc hỏi, Tê Hùng nghe vậy thì buột miệng nói.
"Làm đạo lữ thôi, còn có thể..."
“Ngươi nói gì?"
"Ha ta nói là không vội."
Sau khi dàn xếp ổn định chỗ ở cho các cường giả của Mi tộc, đúng như dự đoán, đông đảo cường giả của Nhân tộc đã chủ động đến bái phỏng trước, dù sao thì phải lăn lộn cho quen cái mặt trước chứ sao.
Trong lúc nhất thời, ở tại chỗ ở của Mi tộc trở nên náo nhiệt không thôi.
Bởi vì tất cả mọi người đều muốn bắt lấy một tên Mị tộc làm đạo lữ để nếm thử một chút tư VỊ.
Trong số đó đương nhiên không thể thiếu đám người Hồng Tôn, Lâm Phá Thiên, Thanh Thạch của Thánh địa Đạo Nhất rồi.
Không giống như những người sẽ cảm thấy ngượng ngùng và rụt rè khác, đám người Hồng Tôn lại không thèm để ý chút nào.
Sau khi bọn họ đã xác định được mục tiêu là trực tiếp đi lên gõ cửa.
Cửa sân được mở ra, sau khi nhìn thấy tên cường giả của Mị tộc ở trước mặt, Hồng Tôn đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, vừa mới mở miệng là đã nói thẳng một câu.
"Muội tử, tìm đạo lữ không?”
"Hả?"
Những lời này vừa nói ra, khiến cho tên Đại Thánh của Mị tộc nay lập tức trở nên bối rối, mà Hồng Tôn lại không thèm để ý chút nào đến điều đó, vừa nhấp một ngụm rượu xong là lại nói tiếp. "Muội tử, người ở bên trong Nhân tộc này thâm lắm, cho nên ngươi mới đến sợ là không thể nắm chắc được, nhưng nếu có đạo lữ thì lại khác. Tuy nhiên, nếu muốn tìm đạo lữ thì nhất định phải tìm đến người của Thánh địa Đạo Nhất chúng ta, dù sao chúng ta cũng là đệ nhất Thánh địa của Nhân tộc mà."
Hả?