Chương 1100: Âm thầm tiếp xúc
Chương 1100: Âm thầm tiếp xúcChương 1100: Âm thầm tiếp xúc
Chương 1100: Âm thầm tiếp xúc
Thật vất vả lắm mới thoát khỏi nanh vuốt của Xích Nhiêu, cho nên chúng lão tổ lại tiếp tục nhìn về phía Từ Kiệt mà hỏi.
"Từ tiểu tử, mau nói suy nghĩ của ngươi đi."
"Vâng, kỳ thực cũng rất đơn giản, bởi vì lúc này Liên minh Ngũ tộc đã không còn vững chắc được như trước, dù sao bọn họ đã ăn nhiều thua thiệt như vậy, đặc biệt là Cổ tộc và Thạch tộc đều đã bị mất đi khí vận."
"So với việc đối phó với Nhân tộc chúng ta, ta nghĩ thứ mà bọn họ càng lo lắng hơn hẳn là chính mình."
"Chỉ là do bọn họ đang kiêng kị sự uy hiếp của Nhân tộc ta, cho nên vẫn luôn duy trì mối quan hệ Liên minh này.'
"Lúc này, nếu chúng ta chủ động liên lạc một chút, từ đó biểu đạt một chút thiện ý thì ta nghĩ cơ hội hẳn là sẽ rất lớn".
Từ Kiệt vừa dứt lời, chúng lão tổ nghe xong là hai mắt đều sáng lên, sau đó chỉ thấy Thánh chủ Vân La cười nói.
"Ý của ngươi là chúng ta sẽ lựa chọn một bên giữa Cổ tộc và Thạch tộc để liên lạc và lôi kéo sao?"
"Không tồi."
Lời này của Từ Kiệt cũng không phải không có lý, trước hết là ở trong tay của Nhân tộc cũng có thứ mà Thạch tộc và Cổ tộc cần.
Mà đó chính là sức mạnh của khí vận của bọn họ.
Hơn nữa, Liên minh Ngũ tộc này nói trắng ra chính là vì kiêng kị Nhân tộc nên mới hình thành.
Nếu Nhân tộc có thể chủ động lấy lòng, đồng thời cho Cổ tộc hoặc là Thạch tộc một sự cam đoan thích hợp, từ đó để bọn họ xua tan sự kiêng kị ở trong lòng, như vậy thì liệu bọn họ còn nguyện ý thành lập cái thứ được gọi là Liên minh này nữa sao?
Nói trắng ra chính là, ve cơ bản thì cho đến nay Liên minh Ngũ tộc có thể được xem như là một sự thất bại.
Dù sao ngoại trừ tổ địa, ngay cả một cọng lông của Nhân tộc cũng không chạm đến được, còn tổn thất mất hai cái sức mạnh từ khí vận của hai đại bá tộc.
Nếu không phải lúc này bọn họ đã là châu chấu trên một sợi thừng, có lẽ cái Liên minh Ngũ tộc này đã sụp đổ từ lâu rồi.
Mà ý của Từ Kiệt chính là muốn cắt đi sợi dây này.
"Ý tưởng này cũng không tồi, hơn nữa là nếu đến lúc đó thành công thì chúng ta cũng không cần phải bại lộ ra ngoài, mà hoàn toàn có thể tiếp tục che giấu, chờ đến lúc đại chiến thực sự nổ ra là lại đột nhiên có kẻ phản bội thì tất có tác dụng không thể tưởng tượng nổi."
Mọi người tiếp thu ý kiến quân chúng và nhanh chóng dựa trên cơ sở của Từ Kiệt mà tiến hành bồi đắp.
Sau khi nghe đám người Nhân tộc nghị luận, lúc này năm tên lão tổ của Mị tộc lân đầu nghe cuộc thảo luận đã sớm nghe đến sửng sốt.
Tâm nhãn của đám Nhân tộc này nhiều đến vậy sao?
Lúc này mới có bao lâu đâu, thậm chí là còn chưa đến mười lăm phút, vậy mà Nhân tộc đã nghĩ ra nhiều âm mưu độc hại như vậy, hơn nữa là mỗi một cái đều có vẻ khả thi.
Năm tên lão tổ của Mi tộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó ở trong mắt của nguyên một đám đều lộ ra một tia chợt bừng tỉnh.
Khó trách trước đó lúc mà Liên minh Ngũ tộc đối đầu với Nhân tộc lại sửng sốt không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Với điểm tâm cơ này của bọn họ, lúc đứng ở trước mặt của Nhân tộc quả thực là trò quá trẻ con.
Sự chênh lệch của cả hai không phải chỉ có một chút thôi đâu.
Ngươi nhìn vào những mưu kế này của Nhân tộc đi, một bộ rồi một bộ khiến người ta khó lòng phòng bi.
Sau đó lại nhìn vào Liên minh Ngũ tộc, cho dù bọn họ có vắt hết óc suy nghĩ thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
Mà đây chính là sự chênh lệch.
Năm tên lão tổ của Mị tộc hoàn toàn không nói được lời nào, thẳng cho đến khi mọi người thương nghị xong, Vân Tiên Đài mới nhìn về phía năm tên lão tổ của Mị tộc rồi hỏi.
"Mi tộc các ngươi có ý kiến gì không?”
_
Nghe được lời này, năm tên lão tổ của Mị tộc đều lộ ra vẻ sửng sốt, các nàng có thể có ý tưởng gì?
Những chuyện có thể nghĩ đến và chưa từng nghĩ đến, còn không phải đều đã bị các ngươi nói hết rồi sao?
Cho nên các nàng đã chậm rãi lắc đầu.
"Không... Không có...
Lần này, năm tên lão tổ của Mị tộc đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Nhân tộc.
Không chỉ có thực lực đáng sợ, mà ngay cả mưu kế cũng đáng sợ như vậy, chỉ có vài người mà trên dưới toàn thân có hơn tám trăm cái tâm nhãn. Mà mỗi một cái mưu kế kia đều được nghĩ ra vô cùng chặt chẽ, hoàn toàn không tìm ra một chỗ sơ hở nào.
Hơn nữa là ngay tại lúc vừa mới dừng lại kia, năm tên lão tổ của Mị tộc cảm thấy, chỉ cần chiếu theo kế hoạch mà làm thì cho dù là Cổ tộc hay Thạch tộc đều hoàn toàn không có khả năng từ chối, về cơ bản là bị nắm chết rồi.
Thấy năm tên lão tổ của Mi tộc không có ý kiến gì, Vân Tiên Đài đã lập tức nói.
"Nếu đã là như vậy thì cứ quyết định như thế đi, bước tiếp theo là lựa chọn mục tiêu. Chư vị cảm thấy Thạch tộc hay Cổ tộc sẽ tốt hơn?"
"Ta nghĩ Cổ tộc tốt hơn."
"Hoàn toàn chính xác, dù sao lúc này Cổ tộc đã bị dồn vào ngõ cụt, thậm chí bọn họ còn cướp đi sức mạnh từ khí vận của phó tộc nhà mình. Nếu lúc này chúng ta sử dụng sức mạnh khí vận làm con bài thương lượng thì hẳn là sẽ rất dễ dàng."
Mọi người có khuynh hướng thiên về Cổ tộc hơn, nhưng đối với cái này, năm tên lão tổ của Mi tộc lại khẽ cau mày.
"Chúng ta cảm thấy Thạch tộc tốt hơn một chút."
Hả?
Nghe vậy, sau khi dựa theo ánh mắt của bọn họ xem ra, rất nhanh bọn họ đã hiểu được.
Dù sao trước đó Mi tộc vốn là phó tộc của Cổ tộc, nếu lúc này bọn họ lại hợp tác với Cổ tộc thì đúng là có chút khó xử.
Hơn nữa, ngày sau Cổ tộc có thể làm gì với Mị tộc hay không thì cũng khó mà nói được.
Cho nên so với Cổ tộc thì Mị tộc càng nguyện ý lựa chọn Thạch tộc hơn.
Tuy rằng bọn họ cũng có cừu hận với Thạch tộc, nhưng so với Cổ tộc thì rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là đứng ở trên lập trường của Nhân tộc, Cổ tộc sẽ dễ thao tác hơn nhiều.
Dù sao bọn họ cũng vừa mới kết thù với Thạch tộc, cho nên lúc này mà muốn đi tới đó thì quả thật càng khó khăn hơn.
Khi đám người Vân Tiên Đài và Dư Mat rơi vào trâm tư, năm tên lão tổ của Mi tộc cảm thấy có chút luống cuống, dù sao bọn họ thật đúng là không muốn lựa chọn Cổ tộc, nhưng bây giờ quyền quyết định lại ở trên tay của Nhân tộc, cho nên các nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
Lúc này Xích Nhiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Thanh rồi nhỏ giọng nũng nịu nói.
"Đệ đệ tốt, ngươi có thể giúp đỡ tỷ tỷ được không? Ngươi cũng biết mối quan hệ giữa chúng ta với Cổ tộc. Lỡ như..."
Xích Nhiêu lập tức nghĩ đến Diệp Trường Thanh trước, đồng thời cũng muốn xem một chút liệu Diệp Trường Thanh này đến tot cục là có thể ảnh hưởng tới quyền quyết định của Nhân tộc hay không.
Ban đầu Diệp Trường Thanh vốn không có đồng ý, nhưng dưới một phen thế công của Xích Nhiêu, cuối cùng vẫn phải bị bại trận.
Nữ tử này thật đúng là quá mức hiểu chuyện và lá gan cũng lớn, ở đây có nhiều người như vậy, khiến cho bản thân Diệp Trường Thanh cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.
"Cái kia... Chư vị lão tổ, ta cảm thấy Thạch tộc tốt hơn một chút."
Hả?
Diệp Trường Thanh đột nhiên lên tiếng, khiến cho chúng lão tổ nghe vậy thì đều lộ ra vẻ sửng sốt, tiểu tử này sao có thể...
Nhưng khi chúng lão tổ quay lại nhìn thì rất nhanh đã đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy khuôn mặt lúc này của Diệp Trường Thanh đã đỏ bừng, quần áo ở trên người cũng... Còn có từng vết đỏ ở trên cổ.
Mọi người đều là người từng trải, cho nên đương nhiên là hiểu ngay ý nghĩa của nó.
Ngay sau đó lại nhìn về phía Xích Nhiêu đang dựa vào người của Diệp Trường Thanh, mọi chuyện đều đã trở nên rõ ràng.
Thậm chí đám người Vân Tiên Đài, Dư Mạt còn tặng cho hắn một cái ánh mắt ta hiểu mà.
Nhưng đối với cái này, Diệp Trường Thanh lại trực tiếp lựa chọn làm lơ, cũng không có trả lời.
Tuy nhiên, sau khi nghe được lời nói này của Diệp Trường Thanh, chúng lão tổ lại rơi vào im lặng một lúc, Thánh địa Đạo Nhất do Vân Tiên Đài đứng đầu đã lên tiếng nói trước.
"Nếu mà nói như vậy thì lão phu cũng cảm thấy Thạch tộc sẽ thích hợp hơn. Dù sao cũng không có nhiều liên lụy như vậy, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Có năm người Vân Tiên Đài và Dư Mạt lên tiếng, Thánh địa Dao Trì và Thánh địa Vân La cũng nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
Sau đó một ngụm nhận định Thạch tộc phù hợp hơn.
Trước đó rõ ràng là bọn họ có khuynh hướng về phía Cổ tộc hơn, nhưng bây giờ lại sửa miệng chọn Thạch tộc, hơn nữa còn không hề có bất kỳ sự tranh luận nào là đã quyết định luôn.
Nhìn thấy Diệp Trường Thanh chỉ dùng một câu đơn giản như vậy là đã khiến cho chúng lão tổ thay đổi chủ ý, mà điều này cũng làm cho hai mắt của Xích Nhiêu sáng lên.
Xem ra vẫn là do nàng đã quá mức xem thường địa vị của Diệp Trường Thanh ở trong Nhân tộc rồi.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn vê phía Diệp Trường Thanh của Xích Nhiêu càng thêm rực lửa, ve phần Diệp Trường Thanh thì lại nhịn không được mà rùng mình một cái. "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ."