Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 1101: Tốt, Không Hổ Danh Là Niềm Kiêu Ngạo Của Nhân Tộc Chúng Ta

Chương 1101: Tốt, không hổ danh là niềm kiêu ngạo của Nhân tộc chúng ta Chương 1101: Tốt, không hổ danh là niềm kiêu ngạo của Nhân tộc chúng taChương 1101: Tốt, không hổ danh là niềm kiêu ngạo của Nhân tộc chúng ta

Chương 1101: Tốt, không ho danh là niềm kiêu ngạo của Nhân tộc chúng ta

Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng kia của Xích Nhiêu, Diệp Trường Thanh chỉ thấy da đầu có chút tê dại, nữ nhân này bị làm sao vậy, ánh mắt này quả thực giống như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình vậy.

Hắn lập tức quay đầu lại không nhìn Xích Nhiêu nữa, mà đối với cái này, Xích Nhiêu cũng không thèm để ý, thay vào đó là cười duyên một tiếng, sau đó thâm nghĩ ở trong lòng, xem ra lựa chọn của chính minh là đúng rồi.

Chỉ bằng một câu nói là đã có thể thay đổi quyết định của rất nhiều lão tổ của Nhân tộc, địa vị của Diệp Trường Thanh ở trong lòng của chúng lão tổ thật đúng là cao thái quá mà.

Nếu mục tiêu đã được xác định là ở trên người Thạch tộc, như vậy thì bước tiếp theo chính là xác định người được chọn tiếp xúc.

Bởi vì tổng phải có người đến Thạch tộc tiếp xúc mà.

Chúng lão tổ lần lượt mở miệng nói.

"Hiện tại đã xác nhận chính là Thạch tộc, vậy mọi người xem đến tột cùng là nên phái ai tới đó là tốt nhất."

"Đúng vậy, người được chọn rất quan trọng, dù sao người này cũng là người thân mang trọng trách mà."

"Nhất định phải chọn một người người có năng lực mạnh mẽ."

Chúng lão tổ đang nói chuyện, Từ Kiệt ở một bên nghe vậy thì cũng lên tiếng bổ sung thêm.

"Chư vị lão tổ nói không sai, nhưng người này hẳn là phải có tâm kế, có lòng dạ, có tài năng hùng biện, nếu không sẽ rất khó hoàn thành được nhiệm vụ."

Dù sao cũng là đảm đương thuyết khách, nếu không có mồm mép lanh lợi thì chắc chắn không được rồi.

Giống như đưa một người chất phác ăn nói vụng về tiến về phía trước, ba cây gậy đánh không ra tiếng vang của cái rắm, vậy còn nói cái con khi.

Nghe Từ Kiệt nói xong, tất chúng lão tổ đều gật nhẹ đầu biểu thị đồng ý.

Nhưng chẳng bao lâu, chúng lão tổ đã phát hiện, những lời mà Từ Kiệt đã nói đó còn không phải là chính hắn sao.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của chúng lão tổ đều dán chặt vào Từ Kiệt, mà Từ Kiệt bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy thì cảm thấy có chút nghi hoặc.

"Sao vậy? Đầu nhìn ta làm gì?"

"Ha ha, không ngờ Từ tiểu tử còn có dạng dũng khí này, thế mà còn xung phong nhận việc, tốt, tốt." Không ngờ là ngay giây tiếp theo, Vân Tiên Đài đã lên tiếng trước, Từ Kiệt nghe vậy thì sửng sốt trong chốc lát.

Dũng khí gì? Xung phong nhận việc gì chứ? Ta xung phong nhận việc từ khi nào?

Chỉ là còn không đợi hắn nói chuyện, Dư Mạt đã nói tiếp.

"Ta đã nói rồi, mặc dù ngày thường Từ tiểu tử hay hi hi ha ha, nhưng cứ vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin, đám lão gia hỏa chúng ta còn chưa lên tiếng thì hắn đã tự đề cử mình rồi."

"Không tệ không tệ, trò giỏi hơn thầy, Nhân tộc chúng ta có dạng tiểu bối như các ngươi, đám lão gia hỏa chúng ta cũng coi như yên tâm rồi."

Hả?

Sau khi nghe chúng lão tổ cứ ngươi một lời ta một ngữ với nhau như vậy, khiến Từ Kiệt hoàn toàn phát ngốc, lung tung rối loạn gì thế này, ta nói chuyện lúc nào?

Vừa rồi không phải là ta chỉ thuận miệng đề ra một cái ý kiến nho nhỏ thôi sao, sao bây giờ lại xả hết lên người của ta rồi?

"Không phải, lão tổ các ngươi đang nói cái gì vậy, tại sao ta không hiểu?"

Từ Kiệt lúc này cảm thấy không hiểu ra sao, còn chúng lão tổ thấy thế thì lộ ra vẻ mặt tươi cười mà nói.

"Từ tiểu tử, lúc này ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa, nếu đã xung phong nhận việc, thì theo ta thấy, việc này trừ ngươi ra thì không còn có thể là ai khác."

"Đúng vậy, nhiệm vụ khó khăn như vậy phải nhờ vào ngươi rồi."

"Quyết định như vậy đi, Từ tiểu tử sẽ đại biểu cho Nhân tộc chúng ta đi một chuyến tới Thạch tộc."

"Có hắn ở đây, lão phu cũng yên tâm."

“Ta cũng vậy.'

Hả?

Sau khi nghe chúng lão tổ nói xong, Từ Kiệt cuối cùng cũng nhận ra, chính mình lại mẹ nó mạc danh kỳ diệu được tuyển chọn rồi?

Nhưng bản thân không có tự đê cử mình, cũng không có xung phong nhận việc, mà vừa rồi chỉ đưa ra một đề nghị nhỏ thôi.

Hơn nữa, ta mịa nó chỉ có tu vi Thiên Nhân Cảnh, mà một việc quan trọng như vậy, cho dù đám lão tổ các ngươi không đích thân đến đó thì ít nhất cũng nên phái một vị cường giả cấp Đại Thánh đi tới đó mới đúng.

Phái một tên tiểu bối cấp Thiên Nhân Cảnh như mình đến đó thì có thể bước tới cửa nhà người ta sao? Hơn nữa là nếu đến lúc đó chẳng may nói sai câu nói kia, chọc giận đám lão tổ của Thạch tộc đó, chẳng phải chính mình sẽ bị một cái tát chụp chết sao?

Nhìn chúng lão tổ ở nơi đó lầm bầm lầu bầu, Từ Kiệt hoảng sợ mà phải vội vàng nói.

"Không phải, ta chỉ đưa ra ý kiến thôi mà. Hơn nữa với chút điểm tu vi này của ta thì sợ là không đủ đi, cho nên chúng lão tổ vẫn là nên cân nhắc kỹ càng."

"Ai, Từ tiểu tử ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình như thế, hơn nữa là việc này theo ta thấy, ngoại trừ ngươi ra thì không còn có thể là ai khác."

"Đúng vậy, Từ tiểu tử cũng không cần phải khiêm tốn. ta đã theo dõi ngươi từ khi còn nhỏ."

"Được rồi, Từ tiểu tử đã đồng ý rồi, không hổ danh là niềm tự hào của Nhân tộc ta, là tương lai của Nhân tộc ta."

Hả?

Vốn là hắn còn muốn giấy giụa một chút, nhưng sau khi chúng lão tổ nói xong mấy câu là đã biến thành chính mình đồng ý rồi? Ta đâu có lên tiếng.

Từ Kiệt lộ ra vẻ mặt u oán, làm gì vậy, đây là muốn làm gì? Không trâu bắt chó đi cày sao?

Ở đây mẹ nó nhiều lão tổ cấp Đại Đế như vậy mà lại bắt nạt một tên vấn bối như ta sao?

"Lão tổ, các ngươi làm như vậy..."

Trên mặt của hắn tràn đầy vẻ ủy khuất và u oán, chỉ là Từ Kiệt còn chưa kịp nói xong, Tề Hùng đã trực tiếp ngắt lời.

"Được rồi, một khi đã là như vậy, Từ Kiệt ngươi mau đi chuẩn bị một chút rồi nhanh chóng xuất phát đi, đừng có mà cô phụ sự kỳ vọng của mọi người vào ngươi đấy."

"Chờ ngươi trở về, ta sẽ bảo Trường Thanh chuẩn bị cho ngươi một bữa thật ngon để ăn mừng thành công của ngươi."

Hả?

Đối với cái này, Từ Kiệt hoàn toàn khit mũi coi thường, ta mẹ nó còn chưa nói gì thì ngươi đã bắt đầu vẽ một chiếc bánh lên rồi sao?"

Còn để Trường Thanh sư đệ làm cho ta một một bữa thật ngon, cho dù đến lúc đó đã làm ra được, với chút tu vi này của ta mà còn có thể đoạt qua các ngươi sao?

Đến lúc đó có thể ăn được chút cơm thừa canh cặn đã được tính là không tồi rồi.

Từ Kiệt lộ ra vẻ mặt đang nhìn người phụ lòng mà nhìn về phía Tê Hùng, sau đó tỏ vẻ sau kín nói.

"Thánh chủ, các ngươi làm vậy thật sự tốt sao? Ta vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."

"Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết xong. Từ tiểu tử sẽ đại biểu Nhân tộc chúng ta đi bàn bạc với Thạch tộc.

"Ta tin với năng lực của Từ tiểu tử nhất định có thể giải quyết được." "Được rồi, chuyện này chúng ta thảo luận đến đây thôi, Từ tiểu tử đi xuống chuẩn bị một chút, hôm nay liền xuất phát."

Tuy nhiên, chúng lão tổ lại hoàn toàn không nghe Từ Kiệt nói mà trực tiếp lựa chọn làm lơ.

Bởi vì những gì ngươi không muốn làm đều không tồn tại.

Nói xong, chúng lão tổ đã trực tiếp đứng dậy rời đi, chỉ để lại Từ Kiệt lộ ra vẻ mặt phiền muộn mà nhìn về phía Diệp Trường Thanh và Tôn Minh, sau đó nói.

"E rằng chuyến đi đến Thạch tộc này của ta là cửu tử nhất sinh rồi."

"Ta tin sư huynh, sư huynh yên tâm khởi hành đi."

Diệp Trường Thanh vỗ nhẹ vào bả vai của Từ Kiệt, dù sao thì vấn đề này chính mình cũng không có cách, cho nên chỉ có thể để Từ Kiệt tự cầu phúc.

Từ Kiệt thấy thế lại lộ ra vẻ mặt u oán.

"A, vậy ta đây thật đúng là phải mượn lời chúc lành của sư đệ rồi."

"Không cần khách khí, huynh đệ nhà mình mà."

"Ngươi thật đúng là huynh đệ tốt của ta."

"Tôn huynh, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

"Ta có hai viên đan dược, nếu Từ huynh không chê thì mang theo đi."

Tôn Minh đưa cho Từ Kiệt mấy viên đan dược, sau đó là cùng Diệp Trường Thanh đi ra khỏi đại điện, nhưng trong cơn mơ hồ vẫn có thể nghe được thanh âm nói chuyện của hai người đó nói.

"Ai, chỉ sợ là sư huynh lại muốn lập công lớn rồi, đáng tiếc, chúng lão tổ không có chọn ta."

"Từ huynh vốn là người bất phàm, cho nên lần này hẳn là muốn một bước bay lên trời rồi."

Ta mẹ nó...

Nghe hai người nói chuyện, sắc mặt của Từ Kiệt hoàn toàn đen lại, là mình muốn đi sao? Các ngươi đã có mặt trong suốt toàn bộ hành trình đó, chẳng lẽ vẫn không thấy chỗ này có vấn đề gì sao?

Rõ ràng là đám lão gia hỏa chơi ta, hơn nữa còn hoàn toàn không nghe ta nói gì, bá vương ngạnh thượng cung là định ra luôn chứ liên quan gì đến ta đâu?
Bình Luận (0)
Comment