Chương 1102: Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.
Chương 1102: Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.Chương 1102: Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.
Chương 1102: Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.
Từ Kiệt mang theo vẻ mặt ủ mày ê mà rời khỏi đại điện, nhưng trước khi rời đi, Tê Hùng và một chúng lão tổ vẫn tặng cho hắn rất nhiều bảo vật phòng thân.
Thậm chí còn có đủ quyền tự chủ.
Chỉ cần điều kiện không vượt quá điểm mấu chốt, Từ Kiệt đều có thể linh hoạt biến báo*, mà tự mình làm chủ.
(Biến báo: Dựa theo tình hình khác nhau mà thay đổi một cách vô nguyên tắc. )
Như thế cũng làm cho tâm tình của Từ Kiệt cảm thấy khá hơn một chút, nhưng sau khi nghĩ đến việc chính mình bị đám lão gia hỏa lão già này lừa một vố thì trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu không thôi.
Chính mình chỉ là một tên tiểu bối cấp Thiên Nhân Cảnh, còn các người là một đám lão gia hỏa đã sống không biết bao nhiêu năm, vậy mà lại đi tính kế ta, lương tâm của các ngươi thật sự không đau sao?
Trước khi rời đi, Từ Kiệt nhìn Tê Hùng, Hồng Tôn và những người khác tự mình đến tiễn thì ra vẻ bi thương nói.
"Sư tôn, đệ tử đi đây, nếu lần này là một đi không trở lại, sư tôn ngươi..."
"Yên tâm, sư tôn sẽ lập cái bài vị cho ngươi."
"Ta... đệ tử thật đúng là cảm tạ sư tôn."
"Tốt xấu gì cũng là thầy trò một hồi, cho nên cái việc cỏn con này thì sư tôn vẫn có thể vì ngươi đi lam.”
"Được rồi được rồi, vậy đệ tử đi đây."
Những người này thật đúng là không hề có một chút lo lắng nào cho sự sống chết của mình mà, sau khi nhìn thấy Từ Kiệt xoay người rời đi, đám người Te Hùng lại nhếch miệng cười một tiếng.
Bởi vì bọn họ ngược lại là thực sự không hề cảm thấy lo lắng.
Nếu đám lão tổ đích thân đến đó, có lẽ Thạch tộc còn có thể bí quá hoá liều mà trực tiếp động thủ.
Nhưng nếu phái người đi là một tiểu bối cấp Thiên Nhân Cảnh như Từ Kiệt, Thạch tộc sẽ không có khả năng xuất thủ.
Bởi vì điều đó là vô nghĩa, cho dù có giết Từ Kiệt thì Nhân tộc sẽ có tổn thất gì chứ?
Trái lại là nó sẽ có dạng ảnh hưởng gì đến Thạch tộc? hác không nói, chỉ riêng sức mạnh từ khí vận thì chắc chắn là không câm về được.
Vì thế việc phái Từ Kiệt đến đó đã được chư vị lão tổ ớm nghĩ kỹ rôi, mà đây cũng không phải chỉ là ý nghĩ bất chợt.
Cho nên trong chuyến đi này, sự an toàn của Từ Kiệt sẽ không có vấn đề gì, mà đám lão gia hỏa của Thạch tộc đó cũng không phải là kẻ ngốc, cũng không đến mức chút điểm đạo lý này mà cũng không hiểu được.
Cộng với năng lực của tên Từ Kiệt tiểu tử này, nên cơ hội thành công là rất cao.
Theo lộ trình đã định sẵn, Từ Kiệt đã thuận lợi đến được tổ địa của Thạch tộc.
Lúc này, bầu không khí ở bên trong tổ địa của Thạch tộc lộ vẻ vô cùng am đạm.
Không còn cách nào khác, ngẩng đầu một cái là đã nhìn bầu trời rỗng tuếch, điều này đã khiến cho tâm lý của rất nhiều Thạch tộc phải gọi là cực kỳ hụt hãng.
Một con Khí Vận Kim Long lớn như vậy mà nói không có liên không có, lúc này phải làm sao mà còn không biết đâu, như vậy mà còn không gọi là khiến lòng người khó chịu sao?
Ngay khi Thạch tộc đang cảm thấy mê mang cho tương lai của mình, bên ngoài tổ địa lại, đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một tên Nhân tộc, mà điều này ngay lập tức khiến cho trên dưới Thạch tộc chấn động.
“Cái gì? Nhân tộc lại tới nữa sao?"
"Tới thì tốt rôi, hôm nay ta phải giết giết hắn."
"Đoạt lại Khí Vận Kim Long và giết chết đám Nhân tộc này."
Trước sau cũng chỉ mất khoảng mười mấy tức thời gian, từ lúc Từ Kiệt xuất hiện cho đến khi bị đông đảo cường giả của Thạch tộc bao vây, cũng là chuyện trong nháy mắt.
Phóng nhãn nhìn lại đều là cường giả của Thạch tộc, hai mắt của nguyên một đám đều đỏ ngầu và lộ ra một bộ tư thế hận không thể xé sống Từ Kiệt.
"Người đâu? Không phải nói Nhân tộc đột kích sao?"
“Nhân tộc đâu?”
"Trước mặt ngươi đấy."
"Hả? Là một đồ vật nhỏ này thôi sao?”
"Cái này..."
Đông đảo cường giả của Thạch tộc còn đang tìm kiếm bốn phía thân ảnh của cường giả Nhân tộc, nhưng cuối cùng sau khi biết được người tới chỉ có một mình Từ Kiệt, vẻ mặt của bọn họ lại trở nên phức tạp.
Chỉ bằng một tên tiểu bối có tu vi Thiên Nhân Cảnh mà cũng dám lẻ loi một mình xông vào tổ địa của Thạch tộc bọn họ sao? Đây là quá không coi trọng Thạch tộc hay là đầu óc có vấn đề vậy?
Sau khi bị rất nhiều cường giả của Thạch tộc nhìn chằm chằm như vậy, Từ Kiệt cũng không cảm thấy hoảng loạn mà nhàn nhạt mở miệng nói một câu. "Ta được chư vị lão tổ ủy thác, đặc biệt đến đây để xin gặp lão tổ của Thạch tộc các ngươi."
Hả?
Tiểu tử này không những dám lẻ loi một mình xông vào vào tổ địa của Thạch tộc bọn họ, mà bây giờ còn nói thẳng là muốn gặp lão tổ của bọn họ.
Nghe được lời này, một chúng cường giả của Thạch tộc đều nhịn không được mà bật cười.
"Tiểu tử này, đầu óc của ngươi có vấn đề rồi, lão tổ của Thạch tộc chúng ta há là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao."
"Nói khoác mà không biết ngượng, cứ bắt lấy tên tiểu tử này trước đã."
Dù sao trên dưới Thạch tộc hoàn toàn không có một chút thiện cảm nào với Nhân tộc, cho nên một câu không hợp là đã chuẩn bị xuất thủ.
Tuy rằng bọn họ không biết vì sao Từ Kiệt lại một mình xuất hiện ở chỗ này, nhưng nếu đã tới thì cũng đừng nghĩ tới việc rời đi.
Mặc dù chỉ là một tên tiểu bối cấp Thiên Nhân Cảnh, nhưng cũng phải hung hăng tra tấn hắn một phen thì mới có thể trút được mối hận ở trong lòng.
Ngay khi mấy tên cường giả của Thạch tộc chuẩn bị xuất thủ, bàn tay của Từ Kiệt vừa lật là một quả cầu sức mạnh của khí vận đột nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Nhìn thấy quả cầu sức mạnh của khí vận nho nhỏ này này, chúng cường giả của Thạch tộc vốn đang chuẩn bị xuất thủ, nguyên một đám đều xem đến ngây ngẩn cả người.
"Đây là..."
Chỉ cần liếc mắt một cái là bọn họ có thể nhìn ra cái thứ sức mạnh từ khí vận ở trong tay của tên gia hỏa này thực sự là sức mạnh từ khí vận của Thạch tộc bọn họ.
Con mắt của nguyên một đám đều nhìn đến thẳng tắp, sau đó lộ ra vẻ khẩn trương và kích động mà lên tiếng hỏi thăm Từ kiệt.
"Tiểu tử, trên người ngươi có phải là sức mạnh từ khí vận từ Thạch tộc của ta không?"
"Mau giao ra đây.'
"Tiểu tử, nếu ngươi giao ra sức mạnh từ khí vận, ta có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng một chút."
Nhìn thấy đám cường giả của Thạch tộc lập tức luống cuống như vậy, Từ Kiệt cũng cười một tiếng.
Sức mạnh từ khí vận này đương nhiên là được Tê Hùng giao cho trước khi hắn rời đi.
Mặc dù chỉ có một tia, nhưng cũng coi như là cho Thạch tộc tận mắt nhìn thấy.
Thấy một chúng cường giả của Thạch tộc đều không dám xuất thủ, Từ Kiệt lại cười nói.
"Sao thế, không phải vừa roi các ngươi còn muốn giết chết ta sao? Động thủ đi." "Ngươi... Ngươi tìm chết."
"Hắc, ta chính là tìm chết đấy, có bản lĩnh thì ngươi tới giết chết ta đi, không đánh chết ta thì ta sẽ coi thường ngươi."
Đối mặt với đông đảo cường giả của Thạch tộc, trong đó còn bao gồm cả những người có tu vi cấp Thánh giả và Đại Thánh, Từ Kiệt không hề hoảng sợ.
Ngược lại là một chúng cường giả của Thạch tộc, bọn họ vậy mà bị lời nói của Từ Kiệt làm cho lên nộ hỏa, nhưng lại không dám động thủ.
Suy cho cùng thì ở trên tay của tên tiểu tử này đang câm sức mạnh từ khí vận của Thạch tộc bọn họ.
Cộng thêm việc mấy ngày nay vì chuyện của sức mạnh từ khí vận, mà toàn bộ trên dưới Thạch tộc đều đã sớm sầu đến nhà bà ngoại.
Cho dù bọn họ đã nghĩ hết mọi cách để lấy được sức mạnh từ khí vận, nhưng cuối cùng không thành công.
Chẳng lẽ lại làm giống với Cổ tộc mà xuống tay với phó tộc của nhà mình sao?
Lúc này thật vất vả lắm mới thấy được sức mạnh từ khí vận của Thạch tộc, cái này mà không kích động mới là lạ.
Mắt thấy cường giả của Thạch tộc đều lộ ra vẻ giận dữ nhưng lại không dám động thủ, Từ Kiệt đã thu hồi sức mạnh từ khí vận, sau đó không nhanh không chậm nói.
"Hiện tại có thể mang ta đi gặp lão tổ của các ngươi được rồi chứ?"
"Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ, ta..."
Nghe vậy, rốt cuộc thì một tên Đại Thánh của Thạch tộc cũng không nhịn được mà cả giận nói, nhưng lời nói còn không kịp nói xong thì đã đột nhiên dừng lại.
Bởi vì ở trong đầu đã vang lên truyền âm của lão tổ nhà mình.
"Dẫn hắn vào đi."
Có vẻ như lão tổ của nhà mình cũng đã nhận thấy được nơi này đã xảy ra chuyện và dự định gặp một lần tên tiểu bối của Nhân tộc này.
Đối mặt với mệnh lệnh của lão tổ nhà mình, đông đảo cường giả của Thạch tộc không dám trái lệnh, mà chỉ có thể mời Từ Kiệt vào tổ địa.
Sau khi đi vào tổ địa của Thạch tộc, Từ Kiệt đánh giá chung quanh một phen, sau đó lại nhìn về phía bầu trời rồi lẩm bẩm một mình.
"Ai, không có Khí Vận Kim Long, nhìn qua thật đúng là quạnh quẽ mà. Như vậy, tổ địa của tộc này sao có thể không có khí vận được?"
Lúc nghe được lời này của Từ Kiệt, một trận hàm răng bị cắn đến khanh khách rung động vang lên, đám cường giả của Thạch tộc ở một bên phải gọi là tức đến nghiến răng. Thằng quỷ này thật đáng ghét mà.
Chúng ta mẹ nó không có Khí Vận Kim Long là được ai ban tặng? Trong lòng của đám Nhân tộc các ngươi mẹ nó không thấy nó ngu sao?
Thật đúng là tức chết mà, nếu không phải không được thì bọn họ đã động thủ giết chết vật nhỏ này từ lâu rồi.