Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 414 - Chương 1104: Lão Gia Hỏa, Các Ngươi Đừng Đi Quá Xa

Chương 1104: Lão gia hỏa, các ngươi đừng đi quá xa Chương 1104: Lão gia hỏa, các ngươi đừng đi quá xaChương 1104: Lão gia hỏa, các ngươi đừng đi quá xa

Chương 1104: Lão gia hỏa, các ngươi đừng đi quá xa

Thông qua màn sáng của trận pháp, Tê Hùng, Thánh chủ Vân La bọn người đều rất sảng khoái mà đồng ý.

Suy cho cùng, những yêu cầu mà Từ Kiệt đàm phán quả thực là không quá lời.

Thậm chí là sau khi treo trận pháp, Tê Hùng còn không nhịn được mà cười nói.

"Ha ha, tiểu tử này quả nhiên không có chọn sai."

"Đúng vậy, ta còn nghĩ sức mạnh từ khí vận của tứ đại bá tộc sợ là phải chia đều nữa."

Ở trong lòng của chư vị lão tổ của Nhân tộc, điểm mấu chốt chính là sức mạnh từ khí vận của hai đại bá tộc.

Nhưng lại không ngờ, Từ Kiệt thế mà lại nói đến mức độ này, không tệ, không tệ, tiểu tử này quả nhiên không làm mọi người thất vọng mà.

Sau khi sự việc đã định, Từ Kiệt cũng để lại một khối hiển ảnh trận bàn làm phương tiện cho hai tộc liên lạc.

Sau đó hắn không ở lại lâu, mà lặng yên không một tiếng động rời đi theo sự sắp xếp của Thạch tộc.

Về thời gian hành động, mọi thứ cũng đã được Nhân tộc thông báo.

Thạch tộc không cần phải làm gì cả, chỉ cân vao thời khắc mấu chốt lúc đại chiến bạo phát là đâm một phát sau lưng là được.

Sau đó một tên Đại Thánh của Thạch tộc đã tự mình bảo hộ Từ Kiệt rời khỏi tổ địa của Thạch tộc.

Sau khi đi được hơn trăm dặm, tên Đại Thánh của Thạch tộc này tức giận nói.

"Được rồi, tới đây thôi, tự mình cút đi."

"Đầu đã coi nhau là đồng minh rồi, tiền bối không cần phải duy trì thái độ này."

Nghe vậy, Từ Kiệt tiền bối không cần đối với lời này, tên Đại Thánh của Thạch tộc này lại không có trả lời mà chỉ hừ lạnh một tiếng.

Tiểu tử này thật đúng là xấu tính.

"Hừ, đi thong thả không tiễn, lão phu về đây."

Đối phương cũng không hề nói nhảm mà trực tiếp xoay người rời đi, Từ Kiệt thấy vậy cũng không thèm để ý, ở trong lòng của Thạch tộc phía bên này vẫn còn có chút oán khí cũng có thể hiểu được, ai biểu con Khí Vận Kim Long của bọn họ bị Nhân tộc bắt đi chứ?

Tuy nhiên, sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Từ Kiệt cũng cảm thấy rất vui vẻ mà nhích người, sau đó trực tiếp chạy tới vị trí của Nhân tộc.

Việc liên hệ với Thạch tộc lân này diễn ra rất thuận lợi, chờ đến khi Từ Kiệt trở vê Nhân tộc, chúng lão tổ cũng khen ngợi hắn rất nhiều.

"Từ tiểu tử, không tệ, lão phu đúng là không nhìn lầm người."

"Ha ha, lần này Từ tiểu tử ngươi đã lập được công, yên tâm, ban thưởng sẽ không thiếu ngươi đâu."

"Chư vị lão tổ, chúng ta có thể làm điều gì đó thực tế được không? Còn yến hội mà chúng ta đã đề cập trước đó đâu?"

Từ Kiệt không muốn ăn mấy cái bánh nướng lớn này nữa, cộng thêm việc trước đó đối phương đã nói là sẽ để Trường Thanh sư đệ sẽ làm một bàn tiệc cho hắn.

Hiện tại chính mình đã hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, bữa tiệc lớn này chẳng phải cũng nên thực hiện rồi không?

Nghe thấy lời này, chúng lão tổ cũng giật mình một cái, sau đó ha ha cười nói.

"Được, không thành vấn đề, tối nay chúng ta sẽ để Trường Thanh tiểu tử sắp xếp một bữa tiệc lớn."

Chúng lão tổ ngược lại là rất dứt khoát đáp ứng luôn.

Đêm đó, Diệp Trường Thanh quả nhiên đã làm thành một bàn tiệc lớn.

Nhưng khi Từ Kiệt đến, sau khi nhìn thấy những người đang ngôi vào bàn, sắc mặt của hắn đã lập tức đen lại.

"Ta nói này lão tổ, các ngươi làm vậy cũng quá không có ý nghĩa rồi."

"Sao vậy? Đây không phải là tiệc lớn mà tiểu tử ngươi muốn sao?"

"Đúng là tiệc lớn, nhưng các ngươi cho rằng ta như thế này có thể ăn nổi sao?"

Hắn nhìn về phía những người ngồi vào bàn này, tất cả lão tổ đều ở đây, bao gôm cả Hồng Tôn sư tôn.

Với đội hình này, liệu một tên Thiên Nhân Cảnh nho nhỏ như Từ Kiệt đây có thể ăn nổi đồ ăn sao?

Nhưng chúng lão tổ lại hoàn toàn không có ý định rời khỏi bàn ăn, nói đùa, thật vất vả lắm mới thuyết phục được Diệp Trường Thanh nấu một bữa tiệc lớn, bọn họ sao có thể bỏ qua được.

Cho nên Tê Hùng đã lập tức cười nói.

"Từ tiểu tử, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Người ở tuổi chúng ta sao có thể tranh giành đồ ăn với một tiểu bối như ngươi chứ? Như vậy đi. Bữa cơm này ai trong số chúng ta cũng không sử dụng tu vi, làm vậy được rồi chứ?"

Hả?

Từ Kiệt nghe vậy thì cảm thấy có chút nghi hoặc, sau đó đảo mắt nhìn qua đám người ngôi vào bàn mà nghiêm túc hỏi. "Thật?"

"Vô cùng xác thực."

Nếu không dùng tu vi, cái đó ngược lại là vẫn có chỗ để làm, cho dù vẫn không đoạt được như cũ, nhưng cũng không đến mức không ăn nổi một ngụm.

Nhìn thấy Tê Hùng gật đầu thật mạnh, Từ Kiệt cũng cũng không nghĩ gì nhiều mà gật đầu ngồi xuống.

Chỉ cân không sử dụng tu vị, vậy là tốt rồi.

Nhưng khi từng món ăn tinh mỹ lần lượt được đặt lên bàn, Từ Kiệt cũng lập tức cảm thấy mình bị lừa.

Bởi vì làm theo lời của Tê Hùng.

"Đến, mọi người không cần khách khí mà động đũa đi. Bữa cơm này là vì Từ tiểu tử mà bày tiệc mời khách, chư vị, uống ly này trước đi."

Nói xong, mọi người cùng nâng ly uống một ngụm rượu, nhưng sau đó Từ Kiệt liền cảm thấy thân thể không thể động đậy nổi.

Sắc mặt của hắn đột nhiên trâm xuống, ánh mắt cũng nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ thấy mọi người đều đã ngấu nghiến đồ ăn, cho nên hắn chỉ có thể cắn răng nói.

"Chư vị lão tổ, đây là ý các ngươi nói không sử dụng tu vi sao?"

"Chúng ta không có dùng tu vi, Từ tiểu tử ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn đồ ăn ngon như vậy sao?"

"Ta hiểu rồi, là do mấy ngày Từ tiểu tử đi đường mệt mỏi quá nên không muốn ăn."

"Ồ, hóa ra là như vậy, cũng là do quái lão phu cân nhắc không chu toàn, nhưng nếu Từ tiểu tử ngươi đã mệt rồi rồi thì nên sớm đi nghỉ ngơi đi, đồ ăn này cũng không thể lãng phí, mấy cái lão gia hỏa chúng ta sẽ cố giúp ngươi giải quyết."

Nghe chư vị lão tổ ngươi một lời ta một câu, khóe miệng của Từ Kiệt đã quất quất thẳng tới giật tăng tăng.

Bọn gia hỏa này, các ngươi còn dám vô liêm sỉ hơn nữa sao?

Đây là ta không muốn ăn sao? Là ta mịa nó hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động, thân thể đã bị một đám tu vi cấp Đại Đế áp chế, khiến Từ Kiệt muốn động cũng không thể động đậy được một chút nào.

Mặc dù cổ uy áp này rất ôn hòa, nhưng cũng không phải là thứ mà Từ Kiệt có thể thoát khỏi.

"Ta nói này chư vị lão tổ, chuyện này không còn thú vị nữa. Các ngươi..."

Thân thể không thể cử động, Từ Kiệt chỉ có thể mở miệng nói, nhưng lời nói còn chưa kịp nói xong, giây tiếp theo ngay cả miệng cũng bị phong kín.

Hắn chỉ có thể phát ra tiếng, đối với cái này, chư vị lão tổ đã đáp lại. "Thật đúng là mệt mỏi rồi, còn ngáp nữa."

"Đúng vậy, Từ tiểu tử, nếu như ngươi thật sự mệt mỏi thì sớm trở vê phòng nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây không cần lo lắng."

"Đúng vậy, lần này ngươi đã lập được công lớn, nếu mệt thì trở vê nghỉ ngơi sớm chút đi."

"Ta#Y%#Y%@#"

Nghe chúng lão tổ ngươi một lời ta một lời như vậy, trong nội tâm của Từ Kiệt tức đến chửi má nó.

Ta mẹ nó cần nghỉ ngơi? Ta muốn nghỉ ngơi? Các ngươi có bản lĩnh thì bỏ uy áp ra đi, có bản lĩnh không cần tu vi đi?

Một câu của đám lão già chết tiệt này nói quả nhiên đều không được, ngay cả tiểu bối cũng đến bắt nạt, chỉ vì một bữa ăn mà từ đầu tới đuôi các ngươi lại dùng tu vi áp chế ta, có còn thiên lý nữa không? Có bản lĩnh thì các ngươi buông ra đi.

Nhìn mọi người ăn uống vui vẻ như vậy, Từ Kiệt chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn, trong lòng phải gọi là tức giận đến nhục nhã.

Mặc dù hắn đã sớm biết tâm của bọn lão già này đen vô cùng, nhưng mệt là trước đó chính mình thế mà còn lập tức tin tưởng vào những lão già này.

Thậm chí còn mà cho rằng bọn họ cư nhiên sẽ thực sự giữ lại miếng canh cho mình uống, chính mình thật đúng là ấu trĩ, quá ngây thơ.

Quả nhiên là sau một bữa cơm, Từ Kiệt chỉ có thể ăn được chút ăn cơm thừa rượu cặn, về phần những cái khác thì đều đã bị chư vị lão tổ ăn hết.

"Này, Từ tiểu tử ngươi còn chưa đi sao? Sao thế, chắc là mệt quá rồi, tới đây, lão phu tự mình đưa ngươi trở về phòng."

Sau khi cạo sạch răng, Tê Hùng lộ giả giờ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Từ Kiệt, bộ dạng đó như thể vừa mới phát hiện Từ Kiệt vẫn chưa rời đi, thậm chí còn sâu đến mức muốn đích thân đưa hắn về phòng.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tê Hùng, khóe miệng của Từ Kiệt co giật một cái, thậm chí còn lời trả lời, ta đi hay không đi, chẳng lẽ trong lòng của các người còn không tự kiểm điểm sao? Ta đúng là rất muốn đi đấy, nhưng có thể đi được không?
Bình Luận (0)
Comment