Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 415 - Chương 1105: Cẩn Thận Lựa Chọn Chiến Trường.

Chương 1105: Cẩn thận lựa chọn chiến trường. Chương 1105: Cẩn thận lựa chọn chiến trường.Chương 1105: Cẩn thận lựa chọn chiến trường.

Chương 1105: Cẩn thận lựa chọn chiến trường.

Bữa cơm này khiến tâm tình của Từ Kiệt phiên muộn không thôi, nhưng cũng may là cuối cùng Diệp Trường Thanh còn đặc biệt để lại một bát mì nước kho thịt cho Từ Kiệt.

"Già mà không đứng đắn, chuyến đi nguy hiểm đến tính mạng này mẹ nó có dễ dàng sao? Trở về rồi mà còn đối xử với ta như vậy."

"Dùng tu vi áp chế đúng không? Được, được, được lắm. Sau này chờ đến khi các ngươi quy thiên, ta mẹ nó sẽ đào mộ của các ngươi lên."

"Tức chết mất, tức quá mà."

"Từ Tam ta đã vì Nhân tộc mà đổ máu, vì Nhân tộc lập được công lớn, các ngươi thích đối xử với ta như vậy đúng không?”

Ngay cả khi đang ăn mì nước kho thịt, trong miệng của Từ Kiệt vẫn không khỏi phát ra những tiếng chửi rủa.

Một bàn đầy mỹ vị, nhưng cuối cùng hắn lại sửng sốt chỉ ăn được có một chút cơm thừa canh cặn, mà đám người Te Hùng còn lấy tên đẹp mà nói.

"Từ tiểu tử, cho dù ngươi không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít. Đây là Trường Thanh tiểu tử đặc biệt làm cho ngươi, cái này cần phải cho người ta mặt mũi chứ."

"Đúng vậy, nếu như ăn không được nhiều thì ăn một ít cũng được."

Nghĩ tới những lời này, Từ Kiệt tức giận đến run rẩy, ta mịa nó là ăn không vô sao Ta mịa nó là ăn uống không tốt sao?

Ta mẹ nó rõ ràng là ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, tại sao lại như vậy, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?

Một đám lão già chết tiệt, van cầu các ngươi làm người đi, chẳng lẽ việc bắt nạt một tên tiểu bối như ta rất thú vị sao?

Nhìn những chiếc đĩa chỉ còn sót lại một chút cặn bã, Từ Kiệt cảm thấy muốn khóc nhưng không ra nước mắt, các ngươi mẹ nó là một đám lão gia hỏa không đáng làm người.

Cuối cùng, Từ Kiệt vẫn rưng rưng ăn toàn bộ những thứ cơm thừa rượu cặn này.

Lúc này nhớ tới, trong lòng của hắn phải gọi là tức muốn chết, Từ Tam hắn một mình xông xáo đến tổ địa của Thạch tộc, sau đó còn thành công thuyết phục Thạch tộc, vậy mà các ngươi mịa nó lại làm như vậy với ta?

Ngoài miệng nói là anh hùng gì đó của Nhân tộc, là hy vọng của tương lai, nhưng mẹ nó ngược lại là buông ra uy áp, khiến ta chỉ có thể cắn một miếng.

Diệp Trường Thanh ở một bên nghe Từ Kiệt ở nơi đó nghĩ linh tinh như vậy thì cũng cười khổ không thôi, kỳ thật thì món mì nước kho thịt này chính là do chư vị lão tổ kêu hắn chuẩn bị.

"Sư đệ, ngươi có cảm thấy đám người Thánh Chủ đã đi quá xa rồi không? Ta rõ ràng là đã vì Nhân tộc mà lập được cong.

Vốn là hắn đang ở một bên nghe chuyện, nhưng Từ Kiệt lại đột nhiên quay đầu hỏi chính mình như thế, khiến Diệp Trường Thanh cảm thấy bất đắc dĩ mà gật đầu.

"Đúng đúng đúng, ngươi là anh hùng của Nhân tộc."

"Đúng thế, mẹ nó, đây là đãi ngộ của anh hùng sao? Chỉ bằng một ly mì nước kho thịt là có thể đuổi ta rồi sao?"

Trong miệng hùng hổ không thôi, nhưng về mặt tốc độ thì lại không hề chậm chút nào.

Một bát mì to bằng đầu người nhanh gọn bị Từ Kiệt ăn sạch sẽ.

Sau khi cơm nước no nê, tâm tình của Từ Kiệt cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút, sau đó lại trò chuyện với Diệp Trường Thanh thêm một lúc nữa thì lúc này mới trở về nơi ở của mình.

Nếu Thạch tộc ở phía bên kia đã thỏa đàm, như vậy thì bước tiếp theo là chọn chiến trường thích hợp.

Ngay cả khi có sự giúp đỡ của Thạch tộc, nhưng Thạch tộc chỉ có thể đối phó nhiều nhất một đại bá tộc ở trong đó mà thôi.

Cho dù vứt bỏ Yêu tộc đã tàn phế không nói, Nhân tộc ở phía bên này vẫn cần phải đối phó với hai nửa bá tộc.

Về phần phó tộc của hai bên, chênh lệch về số lượng vẫn rất lớn.

Mà phó tộc đương nhiên không được tính là có ảnh hưởng đến việc quyết định chiến cục, mà chủ yếu vẫn là phải dựa vào kết quả cuối cùng của chủ tộc từng người.

Cùng lúc đối mặt với hai nửa bá chủ như vậy, áp lực lên Nhân tộc cũng không nhỏ, vì vậy mà chúng lão tổ cũng không dám xem nhẹ.

Một mặt là hy vọng Thạch tộc sẽ đột nhiên ra tay đánh lén, từ đó có thể đạt được kết quả tốt, như vậy thì cũng có thể giảm bớt áp lên lên Nhân tộc xuống mức lớn nhất.

Mặt khác, bọn họ còn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trước khi tham chiến.

Mà tin tức tốt duy nhất bây giờ là việc lựa chọn chiến trường sẽ do Nhân tộc bọn họ định đoạt.

Đánh giá tình hình hiện tại mà nói, chỉ cần Nhân tộc xuất hiện, Liên minh Ngũ tộc nhất định sẽ bao vây bọn họ ngay lập tức.

Vì vậy mới nói, Nhân tộc xuất hiện ở đâu thì chiến trường sẽ ở đó, cho nên việc lựa chọn chiến trường này là rất quan trọng.

Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Thạch Thanh Phong, Bạch Tổ và hai lão tổ của Thánh địa Dao Trì đã tự mình ra ngoài tìm kiếm một chiến trường thích hợp.

Sáu người bí mật lựa chọn rất nhiều địa điểm, cuối cùng đã chọn được một vùng đồng bằng có nhiều quái thạch san sát nhau.

Nói là quái thạch, nhưng thực chất thì những tảng đá này đều rất lớn, mỗi khi có cơ hội là chúng đều trông giống như một tòa ngọn núi nhỏ.

Từ xa nhìn lại là một vùng đồng bằng, nhưng khi thực sự đi sâu vào trong đó thì mới phát hiện, địa hình ở bên trong lại vô cùng phức tạp.

Sáu người Vân Tiên Đài đều cảm thấy rất hài lòng với cái địa điểm này.

"Không tệ, ngay tại vùng Thạch Nguyên* này đi."

(Thạch Nguyên: Vùng đồng bằng có nhiều đá nằm rải tác, thường nằm ở khu vực ven biển. )

"Được."

Sáu người đều quyết định chọn vùng Thạch Nguyên này, thứ nhất là để bố trí bẫy rập, thứ hai là tạo ra một cái Hạn Không Đại Trận vào thời điểm đó, như thế sẽ càng lợi cho Nhân tộc phát huy.

Hạn Không Đại Trận này là một trận pháp giới hạn tu sĩ phi hành.

Với năng lực hiện tại của chúng lão tổ cấp Đại Đế, việc hạn chế những cường giả dưới Đại Thánh cảnh là không thành vấn đề.

Khi đó, chỉ cần các Thánh giả của tứ đại bá tộc kia tiến vào trận pháp là không còn cách nào có thể phi hành được nữa.

Cộng thêm việc dưới địa hình phức tạp như vậy, cục thế hiển nhiên càng có lợi cho Nhân tộc.

Ngoài ra, Nhân tộc ở phía bên này còn có thể làm quen với địa hình trước, thậm chí càng không cần phải nói đến sự lên xuống của thứ này và thứ kia.

Chiến trường đã được chọn, cho nên chẳng bao lâu sau, Nhân tộc đã bí mật chạy tới Thạch Nguyên.

Đồng thời, tất cả các phó tộc của Nhân tộc đều nhận được mệnh lệnh từ Vân Tiên Đài và các vị lão tổ khác và cũng đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu với Liên minh Ngũ tộc.

Đồng hành cùng họ còn có Mị tộc, bởi vì trong khoảng thời gian này, Mị tộc vẫn luôn đi theo bên cạnh Nhân tộc.

Như thế đã khiến cho trên dưới Thánh địa Đạo Nhất trông vô cùng xinh đẹp, dù sao tư vị của Mi tộc này... Thật đúng là người biết người chết.

Nó khiến những người khác xem đến đỏ mắt không thôi.

Tại sao bọn họ lại mẹ nó khó bắt được đến vậy?

Diệp Trường Thanh cũng đi theo đám người đến Thạch Nguyên, việc đầu tiên hắn làm, ngoại trừ việc làm quen với địa hình thì chính là dựng nhà bếp.

Suy cho cùng thì căn nhà bếp này rất quan trọng đối với cuộc chiến hiện tại của Nhân tộc. Nếu không có nhà bếp, như vậy thì sĩ khí sẽ giảm đi rất nhiều.

Vì lý do này, có không ít cường giả của Nhân tộc còn xung phong nhận việc giúp đỡ và lần lượt bày mưu tính kế.

"Trường Thanh đạo hữu, đừng dựng nhà bếp này quá xa, nếu không đến lúc đó sẽ rất bất tiện."

"Đúng vậy, đợi đến lúc trận chiến nổ ra, mới ăn được một ngụm không được bao lâu thì đã phải đi rồi."

Đầu tiên là phải chọn một địa điểm vừa bí mật vừa không cách xa chiến trường.

Nghe mọi người mồm năm miệng mười nghị luận như vậy, Diệp Trường Thanh chỉ có thể liên tục gật đầu.

Thậm chí là không cần hắn phải suy nghĩ gì cả, những người này đã tự mình nghĩ ra toàn bộ vấn đề này.

Cuối cùng, mọi người đã chọn một nơi an toàn cách chiến trường không xa, lại không không dễ bị phát hiện mà dựng lên một căn nhà bếp.

Diện tích của khu nhà bếp không cần quá rộng, dù sao mọi người cũng tranh thủ thời gian nghỉ chiến để đến ăn một miếng rồi rời đi luôn.

Tuy nhiên, bởi vì cân phải đảm bảo an toàn, cho nên Khí Tổ, Phù Tổ và Trận Pháp Tổ đều được gọi tới đây.

Sau đó mọi người lại mồm năm miệng mười lên tiếng phân phó.

"Các ngươi phải bảo vệ căn nhà bếp này thật cẩn thận đấy."

"Đúng vậy, phù trận, trận bàn, pháp khí gì đó, cái gì dùng được đều phải sắp xếp ở nhà bếp."

"Đúng vậy, lần này chúng ta phải đối mặt với tứ đại bá tộc, cho nên không thể thiếu cảnh giác được.'

Nghe mọi người sắp xếp như thế, ba vị lão tổ đó chỉ có thể liên tục cười khổ.

Việc bảo vệ nhà bếp đúng là rất quan trọng, nhưng các ngươi làm vậy có phải có chút quá mức rồi không?

Trận pháp phòng ngự, phù trận và pháp bảo những thứ này đương nhiên không cần phải nói, ảo trận, phù trận và pháp khí loại mê hoặc cũng có thể hiểu được.

Nhưng tại sao ngay cả trận pháp, phù trận, pháp khí loại phụ trợ và công kích cũng phải được sắp xếp chứ?

Nhà bếp là nơi nào? Chẳng lẽ các ngươi làm vậy là thực sự muốn ôm lấy nhà bếp cùng liều mạng với địch nhân sao? Cái này có cần thiết không?

Nhưng điều mịa nó không hợp thói thường nhất chính là, dùng cả cái thứ đồ chơi Tụ Linh Trận này làm gì?
Bình Luận (0)
Comment