Chương 1118: Đại Thắng, Ăn Mừng
Chương 1118: Đại Thắng, Ăn MừngChương 1118: Đại Thắng, Ăn Mừng
Chương 1118: Đại Thắng, An Mừng
Mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, Bất Tử tộc, Cổ tộc và Man tộc, lúc này cả ba tộc này và các phó tộc của bọn họ, lúc này người muốn tự tử cũng có.
Mặc dù trận chiến này thua, nhưng không chỉ có từng đó. Bởi vì đây không phải là kết quả cuối cùng, trái lại đây chỉ là sự khởi đầu.
Mặt khác là lúc này, Nhân tộc, Thạch tộc và thậm chí là ngay cả một chúng phó tộc của Yêu tộc đều cảm thấy hưng phấn đến cực điểm, vì bọn họ là người đã giành chiến thắng.
Lợi ích mà người chiến thắng có thể nhận được là quá nhiều.
Cho dù phần lớn đều bị Nhân tộc cầm đi, nhưng chỉ cân có thể đi theo uống được chút canh thì cũng coi như là đã thu được một món lợi khổng lồ.
Mặc dù đến tận bây giờ các phó tộc của Yêu tộc vẫn có chút không làm rõ được tình huống, nhưng điều này không ngăn cản được viện bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Thượng tộc của nhà mình đã làm ra phán đoán vô cùng sáng suốt và lựa chọn đúng đắn, khiến cho bọn họ cũng theo gà chó lên trời.
Nếu Yêu tộc tiếp tục liều mạng với Nhân tộc, kết cục hiện tại của bọn họ sẽ giống như phó tộc của ba tộc còn lại.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã trở thành người chiến thắng.
Nhưng khi một chúng phó tộc của Yêu tộc xuất hiện ở Thạch Nguyên, Yêu tộc lại trực tiếp xem đến choáng váng.
Sau đó chỉ thấy năm tên lão tổ cấp Yêu Đế cầm đầu càng cắn răng phẫn nộ quát.
"Các ngươi trở về làm gì?"
Mẹ nó đầu óc của đám phó tộc này có vấn đề gì sao? Đánh thua rồi mà các ngươi còn không chạy, vậy mà nguyên một đám còn cười trên nỗi đau của người khác mà tự mình đưa tới cửa như thế?
Hả?
Chỉ là sau khi nghe thấy tiếng hét giận dữ của Yêu tộc, một chúng phó tộc lại lộ ra vẻ không hiểu ra sao.
Các ngươi đều đã đầu nhập vào Nhân tộc, chúng ta không tới thì nên đi đâu?
"Thượng tộc, không phải chúng ta nên ở cùng nhau sao?”
"Cùng một chỗ con mẹ ngươi, đầu óc của ngươi có bệnh sao? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta đang ở cùng nhau?"
Đông đảo Yêu tộc thiếu chút nữa là bị tức chết rồi, đâu óc của bọn người kia đúng là có vấn đề mà, chúng ta mẹ nó nói là muốn ở cùng với Nhân tộc lúc nào? Chúng nó còn đang hận không thể giết chết Nhân tộc đây, cho nên sao có thể đầu nhập vào Nhân tộc chứ?
Về phần tại sao Nhân tộc lại muốn làm như thế, cho đến tận bây giờ Yêu tộc vẫn không biết.
Nghe thấy lời này, một chúng phó tộc của Yêu tộc cũng nghe đến chết lặng, sau đó lộ ra vẻ ngơ ngác mà nhìn về phía một chúng cường giả của Yêu tộc, nói.
"Không phải ở cùng nhau sao?"
"Vớ vẩn, chúng ta mẹ nó có nói là sẽ ở cùng nhau sao?"
"Vậy làm sao bây giờ?”
"Dễ lắm, trói lại là được."
Nếu đã tự mình đưa tới cửa, như vậy thì Nhân tộc cũng sẽ không khách khí.
Chẳng bao lâu sau, một đám phó tộc của Yêu tộc nhanh chóng bị trói lại, sau đó cùng làm bạn với Yêu tộc.
Lúc này, một đám phó tộc này đều lộ ra vẻ như đưa đám, bởi vì chuyện này mịa nó không giống như bọn họ nghĩ.
Nhưng tại sao Nhân tộc lại muốn bảo vệ Yêu tộc chứ? Cái này không đúng rồi.
Ngay cả Thạch tộc cũng càng xem càng không hiểu.
Nhưng ngược lại là Nhân tộc ở phía bên này, sau khi đại hoạch toàn thắng, đương nhiên là muốn ăn một bữa no nê mới được.
Có chuyện gì có thể hấp dẫn hơn đồ ăn ngon sao?
Cho nên các tộc dứt khoát tạm thời tĩnh dưỡng ở Thạch Nguyên, ngay tại đêm hôm đó, Nhân tộc có thể nói là cả tộc cuồng hoan.
Tuy nhiên, các tộc khác lại không có được loại đãi ngộ này, cuối cùng chúng lão tổ của các tộc phải thật vất vả lắm mới có thể cọ tới một ngụm cơm.
Mà miếng cơm này đã trực tiếp khiến cho đông đảo lão tổ bị kinh động như gặp thiên nhân.
"Chết tiệt, cơm này... Ăn ngon quá."
Chỉ có mấy tên lão tổ của Tinh Linh tộc là lộ ra vẻ mặt u oán mà nhìn về phía đám người Vân Tiên Đại.
Trước đó không phải các ngươi mẹ nó đã nói cái thứ đồ chơi này không thích hợp cho Tinh Linh tộc ăn sao? Các ngươi đã lừa gạt chúng ta thật khổ, khiến chúng ta của lúc đó không thể ăn được một ngụm.
Lão nương mẹ nó đã cho các ngươi tất cả, nhưng cuối cùng chúng ta lại bị các ngươi lừa gạt như thế? Lương tâm đâu, bị chó ăn rồi sao?
Một trận đại thắng đã khiến cho các tộc đều cảm thấy cao hứng đến cực điểm, nhưng lại chỉ có một mình Yêu tộc bị thương. Trong lúc uống say, Nhân tộc còn cao hứng đến mức rống to một câu.
"Tới, giết chết một tên Yêu Hoàng để trợ hứng đi."
Hả?
Lời này vừa nói ra, một tên Yêu Hoàng mạc danh kỳ diệu lại trở thành món ngon ở trên bàn.
Lúc này, đông đảo Yêu tộc đều đỏ đến ngầu cả mắt, các ngươi mẹ nó cao hứng mà còn muốn Yêu Hoàng của Yêu tộc ta đến trợ hứng sao?
Về phần các phó tộc của Yêu tộc, sắc mặt của nguyên một đám đều lộ ra vẻ mặt xám như tro tàn, tính sai, tính sai thật rồi, ai có thể nghĩ đến kết quả này chứ?
Vốn là có cơ hội chạy trốn, nhưng lần này bọn họ lại giống như tự đưa mình vào miệng của người ta vậy, hiện tại thì hay rồi, muốn chạy cũng chạy không nổi.
Đám người ăn như gió cuốn, cho dù tác dụng phụ của đan dược đã phát tác, nhưng cũng không có cách nào có thể ngăn cản được nhiệt huyết ăn cơm của mọi người.
Hơn nữa đồ ăn do Diệp Trường Thanh nấu hôm nay, tựa hồ còn có tác dụng gây ức chế lên tác dụng phụ của đan dược, như vậy thì tại sao lại không ăn thêm hai bát nữa chứ?
Mọi người vui vẻ thưởng thức bữa ăn, nhưng Diệp Trường Thanh ở phía bên này đã cảm thấy có chút khó chịu.
Bởi vì hắn không biết nữ nhân Xích Nhiêu này bị cái gì kích thích mà vẫn luôn muốn bám lấy chính mình, khiến cho Bách Hoa Tiên Tử cùng Tuyệt Ảnh ở bên cạnh tức đến ngứa răng.
Nếu không phải đối phương có tu vi cấp Đại Đế, khiến hai người các nàng đánh không lại, nếu không phỏng chừng là đã giết chết ả nữ nhân này từ lâu rồi.
Đối mặt với ánh mắt giận dữ đến trợn tròn của Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh, Xích Nhiêu ngược lại là không thèm để ý chút nào, chỉ cười nói.
"Muội muội, các ngươi bị làm sao mà cứ nhìn chằm chằm vào ta thế? Đồ ăn không ngon sao?"
"Hừm, không thấy ngon miệng."
"Nga, xem ra muội muội đã không còn thích tay nghề của Trường Thanh đệ đệ nữa rồi? Chán ăn sao?"
“Ta không có, ngươi đừng nói bậy.'
Thực lực không bằng người ta, công phu miệng cũng không bằng, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của hai nữ, Xích Nhiêu chỉ nở một nụ cười vũ mi.
"Đệ đệ, món thịt kho tàu của hôm nay ngon lắm."
"Ngon thì ăn nhanh đi, ăn nhiều ít nói lại."
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh bĩu môi không nói nên lời, nữ nhân này chỉ sợ thế giới sẽ không loạn. Ngươi không thấy hai đạo ánh mắt giết người ở bên cạnh sao? Một chút cảm giác cũng không có luôn sao?
Lúc này Diệp Trường Thanh cũng không dám đổ thêm dầu vào lửa, nếu không cuộc sống vào buổi tối sẽ không dễ qua mất.
Hơn nữa, Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng bị thương trong trận chiến này, khiến Diệp Trường Thanh nhìn thấy mà đau lòng.
Vì lý do này mà hắn đã đặc biệt nấu rất nhiêu món ăn ngon cho hai nữ, tất cả bọn họ đều có trợ giúp cho sự hồi phục vết thương của bọn họ.
Chỉ là lúc này hai nữ làm gì còn chỗ nào có tâm trạng ăn cơm, nhà sắp bị trộm, nếu còn ăn, ngay cả phu quân của chính mình cũng mẹ nó không còn.
Bầu không khí giữa bốn người có vẻ rất kỳ lạ, ngay cả Tôn Minh cũng đã rời đi.
Cho nên trong lúc vô tình nhìn thấy Từ Kiệt cách đó không xa, trong mắt của Diệp Trường Thanh lại hiện lên một tia hâm mộ.
Con hàng này thật đúng là không tồi, tại sao hắn mẹ nó có thể chơi giỏi đến vậy?
Chỉ thấy con hàng Từ Kiệt này, một tay ôm Tinh Linh tộc, tay còn lại đang ôm Mi tộc, mẹ nó cũng không biết nói cái gì mà khiến cho hai nữ cười duyên không ngừng.
Phải biết là mối quan hệ giữa Tinh Linh tộc và Mi tộc vẫn luôn giống như lửa với nước, nên nói thế nào đây, nói chung là trời sinh đã nhìn nhau không thuận mắt.
Gặp mặt không đánh mà cứ duy trì như vậy là đã tốt lắm rồi, còn muốn ngồi xuống cùng nhau ăn cơm và uống rượu giống như thế? Quả thực chính là nằm mơ.
Nhưng trong tay của Từ Kiệt, hai tên Mi tộc và Tinh Linh tộc này không chỉ ngồi cùng nhau mà còn có vẻ rất hợp nhau.
Cái này mẹ nó quá không hợp thói thường rồi, không phải giữa hai gia tộc của các ngươi tôn tại một mối thù truyên kiếp sao? Tại sao lại có thể chơi tốt như vậy chứ?
Còn con hàng Từ Kiệt này thì đang ngồi giữa hai nữ, nụ nụ cười đó muốn rực rỡ bao nhiêu thì có bấy nhiêu rực rỡ.
Về phần chúng cường giả của Nhân tộc ở một bên khác, nguyên một đám đều lộ ra ánh mắt ghen tị không thôi, ngay cả tông chủ và hoàng đế cũng phải nhìn đến đỏ ngầu cả mắt.
Tiểu tử này giỏi đấy, mẹ nó thủ đoạn của hắn phải gọi là trùng trùng điệp điệp, chúng ta mẹ nó sống được nhiều năm như vậy là đang sống ở trên người của chó mà đi sao?
Đặc biệt có một số tông chủ vẫn đang lẻ loi một mình, mặc dù bản thân cũng là bá chủ một phương, thế mà lại chơi không giỏi bằng một tên tiểu bối?
Nếu không chỗ này có nhiều người thì với thủ đoạn rất cao của tên tiểu tử này, có lẽ những cường giả này đều muốn học hỏi kinh nghiệm từ chỗ của Từ Kiệt.