Chương 1123: Các ngươi đừng khinh người quá đáng
Chương 1123: Các ngươi đừng khinh người quá đángChương 1123: Các ngươi đừng khinh người quá đáng
Chương 1123: Các ngươi đừng khinh người quá đáng
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Vân Tiên Đài, tất cả lão tổ của Man tộc đều âm thầm nghiến răng.
Đây không còn là vấn đề công phu sư tử ngoạm nữa, đây quả thực mẹ nó chính là ba hoa chích choè mà.
Trước khi đến đây, bọn họ đã nghĩ tới việc Nhân tộc có khả năng sẽ dung công phu sư tử ngoạm, nhưng cho dù có nói như thế nào thì bọn họ cũng không nghĩ tới, Nhân tộc này lại có khẩu vị lớn như vậy.
Vừa lên tới đã muốn toàn bộ Man thú của Man tộc bọn họ, đây không phải là bắt nạt một người lương thiện sao?
Đối với yêu cầu này, chúng lão tổ của Man tộc đương nhiên là không có cách nào có thể chấp nhận rồi.
Về phần chúng lão tổ của Cổ tộc và lão tổ của Bất Tử tộc ở một bên, lúc này bọn họ lại giả vờ câm điếc.
Dù sao cũng không phải muốn đồ của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không có Man thú.
Vừa rồi Nhân tộc muốn khí vận của Bất Tử tộc, đám Man tộc còn không lên tiếng sao, cho nên lúc này chính là chết đạo hữu bất tử bần đạo.
Nhìn thấy dáng vẻ trâm mặc rối rắm của chúng lão tổ trong Man tộc, Vân Tiên Đài không vội không chậm nói.
"Thế nào, các ngươi đã suy nghĩ roi chứ? Nếu ngay cả yêu cầu này cũng không chịu đồng ý thì không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa."
"Ngươi...
Uy hiếp, lời này chính là một sự uy hiếp trần trụi, rõ rang là đang uy hiếp bọn họ.
Nhưng về vấn đề này, chúng lão tổ của Man tộc vẫn không hề có bất cứ biện pháp nào khác.
Xét theo tình hình hiện tại mà nói, Cổ tộc và Bất Tử tộc tuyệt đối không đáng tin cậy, đến lúc đó hai nhà không trực tiếp đối đầu nhau thì coi như bọn họ đã có đạo đức lắm rồi.
Về phần một mình đối phó Nhân tộc, chúng lão tổ của Man tộc chưa bao giờ nghĩ tới.
Điều này hiển nhiên là không có khả năng, bởi vì một khi Nhân tộc ra tay, chẳng những thương vong càng lớn, nói không chừng cũng không phải chỉ là chuyện ve một chút Man thú đâu.
Đến lúc đó Nhân tộc còn muốn cái gì thì khó mà nói được.
Vì vậy, khi đối mặt với lời dò hỏi của Vân Tiên Đài, chúng lão tổ của Man tộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó cực kỳ không cam lòng mà gật đầu đồng ý. "Được, chúng ta đồng ý."
"Rất tốt."
Nghe xong lời này, cuối cùng thì Vân Tiên Đài cũng mỉm cười gật đầu, đây đều là những nguyên liệu nấu ăn trong tương lai, hiện tại không phải là đã bắt được rồi sao?
Sau khi nói xong chuyện với Man tộc, Vân Tiên Đài lại nhìn vê Cổ tộc.
Đối mặt với ánh mắt của Vân Tiên Đài, trong lòng của chúng lão tổ Cổ tộc lập tức nhảy dựng, lão gia hỏa này lại muốn làm gì?
Tâm lý của tên đệ nhất lão tổ trong Cổ tộc nói với vẻ không chắc chắn.
"Cái đó... Cổ tộc của ta không có thứ gì tốt."
"Tôi biết."
Ngươi mẹ nó... Nghe được lời này của Vân Tiên Đài, sắc mặt của chúng lão tổ trong Cổ tộc lập tức tối sâm.
Chúng ta chỉ khách khí một chút, cho nên ngươi có thể đừng thẳng thắn như vậy được không? Dù sao Gổ tộc ta cũng là một trong sáu đại tộc bá tộc đấy.
Sau khi không để ý đến sắc mặt khó coi của chúng lão tổ trong Cổ tộc, Vân Tiên Đài lại nói tiếp.
"Cổ tộc của các ngươi cũng không có gì thứ tốt, như vậy đi, Cổ tộc các ngươi giao ra một nửa lãnh thổ của mình cho Nhân tộc ta đặc biệt sử dụng làm chỗ nuôi dưỡng Man thú."
"Cái gì?"
Nghe được lời này, chúng lão tổ của Cổ tộc lập tức sợ ngây người, con hang này mẹ nó có biết chính mình đang nói cái gì không?
Há miệng là một nửa lãnh thổ, Nhân tộc này thật đúng là nói ra được.
Trong lúc nhất thời, biểu tình của lão tổ Cổ tộc còn muốn khó coi hơn cả Man tộc vừa rồi.
Lúc này lão tổ của Man tộc và Bất Tử tộc cũng giống như trước đây, từng tên làm ra biểu cảm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể không liên quan gì đến ta.
Chúng lão tổ của Cổ tộc thấy vậy thì cũng chỉ có thể bất lực thở dài.
Hơn nữa, lý do này của các ngươi có phải là hơi quá đáng rồi không, các ngươi muốn Man thú từ trong tay của Man tộc, vậy dựa vào cái gì mà muốn Cổ tộc chúng ta bỏ chỗ để nuôi dưỡng chứ?
Hơn nữa là mẹ nó với chút điểm Man thú này cũng không cần dung diện tích đất rộng lớn như vậy.
"Cái đó... Cho dù tất cả Man thú tập hợp lại cũng không dùng được một nơi rộng lớn như vậy.'
Cái tên đệ nhất lão tổ của Cổ tộc thận trọng nói, hiện tại hắn chỉ hy vọng có thể giảm bớt tổn thất xuống một chút.
Nhưng đối với việc cắt nhường một bộ phận lãnh địa ít hơn, Vân Tiên Đài lại không hề suy nghĩ mà nói.
"Ta muốn Man thú sống ở một nơi rộng rãi hơn một chút, không được sao?"
Hả?
Ngươi mẹ nó nghe một chút xem chính mình đang nói là tiếng người sao? Hơn nữa, việc ngươi mẹ nó muốn cho Man thú sống ở một nơi rộng rãi hơn thì liên quan rắm gì tới Cổ tộc ta.
Nếu có bản lĩnh thì Nhân tộc không tự mình lấy ra đi, sao lại tính cái này lên đầu của Cổ tộc ta chứ?
Đương nhiên, chúng lão tổ của Cổ tộc tự nhiên không dám nói ra những lời này, mà chỉ có thể thâm nghĩ ở trong lòng.
Vân Tiên Đài cũng không vội, thậm chí là không cảm thấy lo lắng việc Cổ tộc sẽ từ chối, bởi vì bọn họ không có lựa chọn.
Sau khi im lặng thật lâu, chúng lão tổ của Cổ tộc quả thật vẫn là phải thỏa hiệp, một nửa lãnh thổ, cho dù có nói thế nào thì vẫn tốt hơn bị diệt tộc.
Cả ba nhà đều đã đồng ý với điều kiện của Nhân tộc, cho nên Vân Tiên Đài cũng không tiếp tục, nhưng câu cuối lại nói.