Chuong 1193: Mon Chinh Len Ban
Chuong 1193: Mon Chinh Len BanChuong 1193: Mon Chinh Len Ban
Chuong 1193: Mon Chinh Len Ban
Nhìn bộ dạng ngạo mạn của Yêu vương này, lão tổ Man tộc tức đến ngứa răng.
Chết tiệt, từ bao giờ lão tử phải chịu đựng thứ tức giận này, chỉ là một Yêu vương, thứ có thể bóp chết dễ như trở bàn tay, mà dám ở trước mặt lão tử vênh váo hống hách.
Thật muốn một chưởng võ chết nó nhưng cuối cùng lại cố nhịn.
Lão là lão tổ Đại đế thì đúng nhưng thứ trước mặt là nguyên liệu nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn có thể giết không? Có thể nhưng phải được sự đồng ý của Nhân tộc.
Tùy tiện giết nguyên liệu nấu ăn, đó tuyệt đối là thách thức giới hạn của Nhân tộc.
Hơn nữa, với tư cách là lão tổ, hắn càng hiểu rõ, hiện tại muốn giết nguyên liệu nấu ăn, đừng nói là bọn họ, ngay cả tu sĩ Nhân tộc cũng không được.
Phải được sự đồng ý của tổ tiên nấu ăn Diệp Trường Thanh trước, xác thực cần nguyên liệu nấu ăn rồi mới có thể giết.
Nếu không thì cho dù ngươi là tu sĩ Nhân tộc, tùy tiện giết nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ bị trừng phạt nặng, huống chi hắn còn không phải là Nhân tộc.
Vì vậy, nhìn Yêu vương ngông cuồng cực độ trước mắt, cuối cùng lão tổ Man tộc hừ lạnh một tiếng, dưới sự chứng kiến kinh ngạc của mọi người xung quanh, mặt đen sì lui sang một bên.
"Bản tọa không chấp nhặt với ngươi."
"Phi, đồ vô dụng."
"Ta chết tiệt..."
Răng sắp cắn nát, còn Yêu vương này thì không thèm để ý đến ai, bước những bước chân không nhận sáu họ, vênh váo rời đi.
Tiếp theo, Yêu tộc đã hoàn toàn không còn sợ hãi.
Ngoài Nhân tộc không dám trêu chọc, các chủng tộc khác, mặc kệ ngươi là ai, lão tổ Đại đế đến cũng phải nhường đường cho ta, ta mẹ nó để ý đến ngươi thì ta thua.
Khiến cho các cường giả của các tộc tức giận đến mức sát khí ngút trời nhưng ngươi dám động thủ không? Rõ ràng là không dám.
Yêu tộc đã thực sự hiểu ra, dù sao ta cũng đã định sẵn là nguyên liệu nấu ăn, không biết lúc nào lên bàn, vậy thì ta sống ngông cuồng một chút thì sao?
Trong thời gian hữu hạn, ngông cuồng vô tận, sống phóng khoáng tự tại.
Yêu tộc thì sướng rồi nhưng các tộc khác thì vô cùng ức chế, tuy nhiên Yêu tộc cũng không ngốc, biết ai có thể trêu chọc, ai không thể trêu chọc.
Đối với Nhân tộc, chúng lại có hai bộ mặt, cung kính vô cùng. Gặp Nhân tộc, Yêu tộc đều chủ động chào hỏi.
“Gặp qua thượng tộc?”
Hả???
"Thượng tộc yên tâm, gần đây ta vẫn luôn bảo dưỡng bản thân, ăn không ít thiên tài địa bảo, đảm bảo lúc lên bàn, thịt sẽ mềm, hương vị tuyệt hảo."
Hả???
"Xi thượng tộc hãy cho ta thêm chút thời gian, năm năm, không, ba năm, ta có thể nâng cao huyết mạch, lúc đó hương vị sẽ càng tuyệt hơn."
Hả???
Nhìn những Yêu tộc nhiệt tình này, lại nghe những lời chúng nói, Nhân tộc đều ngây người.
Ngươi có muốn nghe xem mình đang nói gì không? Tự bảo dưỡng bản thân, chỉ để hương vị ngon hơn?
Mặt mày Nhân tộc mang vẻ kỳ quái rời đi, những Yêu tộc này đã thay đổi, trở nên có chút khó hiểu.
Còn những kẻ đi mách trạng trước mặt Vân Tiên Đài và những người khác, đương nhiên là không có kết quả gì.
Nhiều nhất cũng là trực tiếp khống chế những Yêu tộc gây ra án mạng lại, đợi đến bữa ăn tiếp theo, xử lý những nguyên liệu nấu ăn này trước tiên.
Ngoài ra, không có bất kỳ hình phạt nào khác.
Phạt thế nào? Không thể giết sạch Yêu tộc được, giết sạch rồi thì ăn gì?
Về vấn đề này, các tộc đều hiểu rõ, vì vậy, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, các tộc nghe thấy tiếng yêu là đổi sắc mặt, thấy Yêu tộc từ xa là lập tức tránh xa, căn bản không tiếp xúc.
Có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì cũng không nói nhảm, cúi đầu ráng chịu rồi bỏ đi.
Chỉ là lúc ăn cơm, rõ ràng các tộc nhai chặt hơn, như thể đang trút giận vậy.
"Thứ chó má, lần trước để ngươi vênh váo, giờ rơi vào miệng ta rồi chứ?"
"Chỉ là Yêu vương mà cũng dám vênh váo trước mặt ta, phản rồi."
Một lão tổ Man tộc, cầm một cái bát lớn, ăn đến nghiến răng nghiến lợi, còn thịt bò xào trong bát chính là Yêu vương ngạo mạn trước mặt lão hôm đó.
Bất tri bất giác đã nửa tháng trôi qua.
Bên phía Ma tộc, các chiến binh Ma tộc dưới quyền Bối Tuân đã lần lượt đến năm cửa vào Ma quật.
Số lượng không dưới một triệu.
Mặc dù Bối Tuân đã hoàn toàn coi thường Nhân tộc, cho rằng Nhân tộc chỉ là một lũ kiến hôi nhưng hắn cũng không chủ quan.
Vẫn dốc toàn lực, dù sao thì trận chiến này chính là nhiệm vụ mà Ma đế đích thân giao cho hắn, không chỉ phải thắng mà còn phải thắng đẹp.
Thấy Bối Tuân không chủ quan, Y Kỳ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cứ dốc toàn lực là được, như vậy thì cho dù Nhân tộc có chuẩn bị thì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Các chiến binh Ma tộc đã chuẩn bị sẵn sàng, mỗi người đều mang vẻ tự tin ngập tràn.
Bởi vì tình hình về thế giới Hạo Thổ và Nhân tộc, bọn họ đều đã nghe nói rồi.
Biết được ngay cả đội trinh sát gồm hai nghìn chiến binh Ma tộc của bọn họ cũng không đánh lại được, một chủng tộc yếu ớt như vậy, căn bản bọn họ không để vào mắt.
Giờ đây, một triệu chiến binh Ma tộc của bọn họ xuất chinh, chẳng phải có thể lật đổ thế giới Hạo Thổ dễ như trở bàn tay sao, những Nhân tộc kia càng không đáng sợ.
Sáng sớm hôm đó, Bối Tuân cùng các Ma thần dưới quyền theo kế hoạch đã đến năm cửa vào Ma quật.
Bối Tuân dẫn quân chủ lực, ở một trong năm Ma quật, nhìn các chiến binh Ma tộc trước mặt, Bối Tuân trâm giọng nói.
"Các chiến binh Ma tộc của ta, theo ta mở rộng bờ cõi cho Ma tộc ta, Ma tộc vô địch."
"Ma tộc vô địch."
"Ma tộc vô địch."
"Ma tộc vô địch."
"Xuất phát."
Một tiếng hiệu lệnh vang lên, một triệu chiến binh Ma tộc tiến vào Ma quật, còn Y Kỳ và các Ma thần dưới quyền hắn thì đứng từ xa nhìn đại quân xuất phát.
Vài Ma thần từng đến thế giới Hạo Thổ, sắc mặt lúc này vô cùng nặng nề.
Bọn họ đã ngăn cản rồi, nói rằng Nhân tộc kia thực sự không bình thường, khó đối phó, tốt nhất vẫn nên hành động thận trọng, mưu tính kỹ càng.
Đáng tiếc, đương nhiên Bối Tuân không nghe theo lời bọn họ, ngay cả Y Kỳ cũng không đồng ý với lời bọn họ.
Nhìn một triệu chiến binh Ma tộc này tiến vào Ma quật, mấy Ma thần này luôn cảm thấy như nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Hồi đó khi bọn họ đến thế giới Hạo Thổ, cũng tự tin như vậy.
Nhưng kết quả thì sao, từ khi tiến vào thế giới Hạo Thổ thì liên tục bại trận, không chiếm được chút lợi nào từ tay Nhân tộc. Các loại bay thủ đoạn bẩn thiu, liên tục xuất hiện, không thể phòng bị.
Không biết vì sao, mấy Ma thần luôn cảm thấy lần này sẽ lại lặp lại vết xe đổ.
"Vương thượng...'
Một trong số các Ma thần thực sự không nhịn được, lại muốn mở lời khuyên can nhưng những lời này Y Kỳ đã nghe vô số lần rồi.
Chính hắn còn không kiên định, huống chỉ là đi thuyết phục Bối Tuân, vì vậy, không đợi Ma thân này mở lời, Y Kỳ đã trực tiếp ngắt lời.
"Cam miệng."
Thấy vậy, Ma thần này đành phải nuốt ngược những lời đã đến bên miệng.
Muốn ngăn cản nhưng không có cách nào, không ai tin lời bọn họ nói, trong mắt các Ma tộc khác, thế giới Hạo Thổ vẫn là thế giới yếu ớt đó, căn bản không đáng sợ.
Nhưng vấn đề là, thế giới Hạo Thổ này không đơn giản như vẻ bề ngoài, Nhân tộc kia chắc chắn có vấn đề.
Mặc dù không biết tại sao đội trinh sát của Bối Tuân lại có thể bình an trở vê nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ có vấn đề.