Chương 751: Tốc độ cực hạn
Chương 751: Tốc độ cực hạnChương 751: Tốc độ cực hạn
Chương 751: Tốc độ cực hạn
Cảm nhận được những ánh mắt chứa đầy sát khí ở xung quanh mình, tên đệ tử này lập tức sững sờ, sau đó lại lộ ra vẻ mặt chê cười rồi nói.
"Cái kia... Chư vị sư huynh, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, thực ra thì..."
"Các huynh đệ, giết hắn."
Chỉ là không đợi hắn nói xong, các sư huynh đệ đã trực tiếp xông lên, giống như muốn xé xác hắn vậy.
"Chết tiệt... Sư huynh các ngươi bình tĩnh lại một chút đi, ta chỉ thuận miệng nói ra thôi."
"Khó trách gần đây ta luôn cảm thấy thân thể suy yếu, hoá ra là do ngươi giở trò quỷ."
"Trả lại tuổi thọ cho ta."
"Thịt hắn."
Một phần là vì tin tức của Te Hùng, cho nên mới khiến đông đảo đệ tử của Đạo Nhất tông sống lại, đồng thời cũng làm cho toàn bộ trên dưới Đạo Nhất tông dường như lại tỏa ra sự sống.
Những âm thanh vui đùa, âm ï và truy đánh kia lại một lần nữa truyền đến bên tai không dứt, mà đây mới là dáng vẻ mà một Đạo Nhất Tông nên có.
Chơi đùa xong, các đệ tử cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, hiện tại bọn họ không có tâm tư gì khác, chỉ muốn mau chóng chạy đến Trung Châu, ăn được một bữa cơm của Diệp Trường Thanh.
Trong những ngày này, có trời mới biết làm sao mà bọn họ qua được.
Trong đại điện của chủ phong, Ngô Thọ vẫn đang thảo luận về việc xuất phát với một nhóm trưởng lão.
Từ khi hắn tuyên bố xuất phát tới nay mới chỉ qua hai canh giờ, nhưng lúc này lại có một tên chấp sự vội vã đi từ ngoài điện vào.
"Đại trưởng lão."
“Chuyện gì vậy?”
"Cái kia... Các đệ tử đều đã chuẩn bị xong, hiện đã tập hợp ở bên ngoài đại điện."
Hả?
Bên phía hắn còn chưa thu xếp gì mà chúng đệ tử đều đã chuẩn bị xong rồi sao? Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Ngô Thọ là sững sờ, sau đó chính là không tin.
"Hồ nháo, chuyến đi Trung Châu này không phải chuyện đùa, chẳng lẽ bọn họ thật sự chuẩn bị xong rồi sao?"
"Thật. “Ta đi xem một chút."
Ngô Thọ không tin, sau đó là sải bước ra khỏi chủ điện, nhưng hắn vừa nhìn một cái là đã thấy đông đảo đệ tử đều đã tập trung trên chủ phong.
Trong ánh mắt của mỗi một đệ tử đều tràn đầy kích động và chờ mong, sau khi bọn họ nhìn thấy Ngô Thọ đi ra, nguyên một đám mở miệng nói.
"Đại trưởng lão, hiện tại chúng ta đã có thể xuất phát chưa?"
"Đi nhanh đi, ta không thể chờ nổi dù chỉ một phút."
"Trường Thanh trưởng lão, ta nhớ Trường Thanh trưởng lão."
Ánh mắt của Ngô Thọ quét qua từng đệ tử một, sau đó là từ từ ngây dại.
Mẹ kiếp, mấy tên đệ tử này thì cũng thôi đi, nhưng nhiều Linh Mã ở chỗ này là có ý gì?
"Chấp sự của trường đua ngựa đâu?”
"Đại trưởng lão, ta ở chỗ này."
"Ngươi mang Linh Mã tới đây là có ý gì? Chúng ta đi Trung Châu, còn ngươi ở lại tông môn."
"A....
Nghe vậy, chấp sự của trường đua ngựa này lập tức ngây ngẩn cả người, kêu hắn ở lại tông môn sao?
Hắn bỏ cuộc ngay lập tức, nhưng còn không đợi chấp sự của trường đua ngựa này mở miệng, một đám Linh Mã đã kêu lên.
Vừa nhìn là biết rõ bọn chúng đang phản bác.
"Đại trưởng lão, mệnh lệnh của tông chủ là cả tông tiến ve Trung Châu, trường đua ngựa của chúng ta cũng là một bộ phận của Đạo Nhất tông, làm sao có thể làm trái lệnh của tông chủ được."
Thấy vậy, chấp sự của trường đua ngựa cũng bắt lấy cơ hội trong nháy mắt, sau đó mở miệng nói.
Không chỉ có chấp sự của trường đua ngựa, mà ngay cả trên dưới Đạo Nhất tông, có người nào thì tính người nấy đều đã tụ tập ở đây.
Bách Thảo phong còn hơn thế nữa, toàn bộ linh thảo ở trên phong đều bị nhổ tận gốc, ngay cả ruồi bay ngang qua cũng được mang theo.
Sau cùng, Ngô Thọ cũng không có nhiều lời, chỉ kêu mọi người lại tiếp tực đợi, lại xoay người trở về đại điện một lần nữa, mà tốc độ lần này của hắn còn nhanh hơn cả mọi người.
Không đến một canh giờ liền chuẩn bị xong, ngay tối ngày hôm đó, từng chiếc tinh không hạm đã cập bến ở bên trên chủ phong, sau đó là cảnh một đám trưởng lão và chấp sự chỉ đạo chúng đệ tử
"Thần Kiếm _ hostname "Đệ tử của Huyết Đao phong tới đây."
"Nhanh lên, lên."
"Ngươi mẹ nó mang theo con chó này đến đây làm gì? Chúng ta đi Trung Châu, ngươi cho rằng chúng ta đang đi chơi trong Tết Thanh Minh sao?"
"Ngươi mẹ nó nên đối xử khách khí với Đại Hoàng một chút, đây là linh sủng của ta."
"Linh sủng? Ngươi là người của Thú Sư Phong?”
“Đúng vậy.'
"Cút đi, cái này mẹ nó là tinh hạm của Văn Viện phong chúng ta."
'A, vậy sao?”
Khung cảnh sôi nổi nhưng vẫn có trật tự, tất cả đệ tử đều muốn đến Trung Châu càng sớm càng tốt, cho nên đều tuân theo mệnh lệnh của trưởng lão.
Điêu đáng nói là không có một ai đề cập đến một từ nào liên quan đến Thánh địa Kình Thiên.
Trong suy nghĩ của mọi người, chỉ có cơm mới là quan trọng nhất, đã mấy tháng nay bọn họ không được ăn cơm của Diệp Trường Thanh, ngoài đồ ăn ra thì còn gì quan trọng hơn sao?
Về phần Thánh địa Kình Thiên gì đó, ở trong mắt của chúng đệ tử thì đây đều là chuyện nhảm nhí, không phải chỉ là Thánh địa thôi sao, vậy cứ làm thịt hắn thôi.
"Cơm, có cơm ăn rồi."
“Trung Châu, Trung Châu.”
"Trường Thanh trưởng lão, ta tới đây."
Khoang thuyền khổng lồ của tinh hạm chứa đầy chùng đệ tử của Đạo Nhất tông, mà trên khuôn mặt của mỗi một người trong đó đều trò chuyện sôi nổi.
Sau khi mọi người lên thuyền thành công, Ngô Thọ, Thạch Tùng và một đám trưởng lão cũng lần lượt đáp xuống phần đầu của tinh hạm, theo một tiếng xuất phát, hàng trăm chiếc tỉnh hạm bay vút lên bầu trời.
Lần này, tất cả những tinh hạm mà Đạo Nhất tông sở hữu đều được lấy ra hết. .
Hàng trăm chiếc tinh hạm xet qua phía chân trời, cảnh tượng đó cực kỳ chấn động và cực hạn như muốn che khuất cả bầu trời.
"Trưởng lão, nhanh lên một chút, với tốc độ này thì khi nào mới tới Trung Châu được."
Cơ hồ là trên mỗi một chiếc tinh hạm, đều có đệ tử đang thúc giục trưởng lão của tinh hạm mình tăng tốc độ.
Nghe vậy, vị trưởng lão này cũng không nói nên lời.
"Linh thạch thì không cần tiên sao, mặc dù tông môn cho nhiều linh thạch như vậy, nhưng lộ trính đến Trung Châu lại xa xôi, vì sao không tiết kiệm một chút?"
Vị trưởng lão này cũng tỏ ra bất lực, hắn cũng muốn nhanh lên một chút lắm, hắn cũng muốn bản thân mình sớm ăn được ăn cơm của Trường Thanh trưởng lão một chút chứ.
Nhưng lời vừa dứt, một đống linh thạch đã xuất hiện ở trước mặt của vị trưởng lão này.
"Đây là..."
"Muốn Linh thạch sao? Trưởng lão cứ lấy mà dùng, nhanh tăng tốc độ đi."
"Nha, các ngươi phát tài rôi sao?"
"Một khối linh thạch này không đáng là gì so với đồ ăn của Trường Thanh trưởng lão."
"Mẹ kiếp, tuyệt đấy, có linh thạch thì dễ nói rồi, tiểu tử ngươi nhìn đây."
Vì có đủ linh thạch, nên vị trưởng lão này cũng không chút do dự, lập tức giãm lên " Chân ga " của tinh hạm này xuống tận đáy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, chiếc tinh hạm này dường như rít lên một tiếng, xung quanh nó còn vang lên từng đợt tiếng xé gió.
Mà điều kỳ lạ nhất chính là, cảnh tượng như vậy không chỉ xảy ra ở trên mấy chiếc tinh hạm.
Chỉ trong vài giây, gần như tất cả các tinh hạm của Đạo Nhất tông đều tăng tốc ngay lập tức, còn đạt đến tốc độ cực hạn.
Lúc đầu, chiếc tinh hạm của Ngô Thọ vốn được cho là đang ở vị trí đầu não, nhưng trong nháy mắt đã bị những chiếc khác vượt qua.
Âm thanh xuyên qua không khí này khiến Ngô Thọ cảm thấy khó hiểu, cho nên hắn lập tức đi đến khoang thuyền để kiểm tra, nhưng vừa lên thì đã quát lớn.
"Mẹ nó người đâu?”
Chỉ thấy xung quanh lẽ ra phải vây đây những chiếc tinh hạm của Đạo Nhất tông, nhưng lúc này đã rỗng tuếch từ lâu, chỉ còn lại một chiếc tinh hạm lẻ loi trơ trọi của hắn.
Vừa rồi không phải vẫn còn ở đó sao? Mia nó những chiếc tinh hạm lớn từng này của ta đâu, đi đâu hết rồi?
"Còn hỏi nữa, mẹ nó đã chạy từ sớm."
Thạch Tùng mím môi, tức giận nói, vừa rồi chính mắt hắn nhìn thấy, tốc độ đó của bọn chúng cực kỳ nhanh.
"Chạy rồi?"
Ngô Thọ sững người ngay tại chỗ, bọn nhãi con này đang vội kéo nhau đi đầu thai sao.
"Sao còn đứng đó, đuổi theo."
"Vâng.
Dưới mệnh lệnh của Ngô Thọ, chiếc tinh hạm này cũng lập tức tăng tốc, sau đó là biến Chương 751: Tốc độ cực hạn
Cảm nhận được những ánh mắt chứa đầy sát khí ở xung quanh mình, tên đệ tử này lập tức sững sờ, sau đó lại lộ ra vẻ mặt chê cười rồi nói.
"Cái kia... Chư vị sư huynh, vừa rồi ta chỉ đùa thôi, thực ra thì..."
"Các huynh đệ, giết hắn."
Chỉ là không đợi hắn nói xong, các sư huynh đệ đã trực tiếp xông lên, giống như muốn xé xác hắn vậy.
"Chết tiệt... Sư huynh các ngươi bình tĩnh lại một chút đi, ta chỉ thuận miệng nói ra thôi."
"Khó trách gần đây ta luôn cảm thấy thân thể suy yếu, hoá ra là do ngươi giở trò quỷ."
"Trả lại tuổi thọ cho ta."
"Thịt hắn."
Một phần là vì tin tức của Te Hùng, cho nên mới khiến đông đảo đệ tử của Đạo Nhất tông sống lại, đồng thời cũng làm cho toàn bộ trên dưới Đạo Nhất tông dường như lại tỏa ra sự sống.
Những âm thanh vui đùa, âm ï và truy đánh kia lại một lần nữa truyền đến bên tai không dứt, mà đây mới là dáng vẻ mà một Đạo Nhất Tông nên có.
Chơi đùa xong, các đệ tử cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, hiện tại bọn họ không có tâm tư gì khác, chỉ muốn mau chóng chạy đến Trung Châu, ăn được một bữa cơm của Diệp Trường Thanh.
Trong những ngày này, có trời mới biết làm sao mà bọn họ qua được.
Trong đại điện của chủ phong, Ngô Thọ vẫn đang thảo luận về việc xuất phát với một nhóm trưởng lão.
Từ khi hắn tuyên bố xuất phát tới nay mới chỉ qua hai canh giờ, nhưng lúc này lại có một tên chấp sự vội vã đi từ ngoài điện vào.
"Đại trưởng lão."
“Chuyện gì vậy?”
"Cái kia... Các đệ tử đều đã chuẩn bị xong, hiện đã tập hợp ở bên ngoài đại điện."
Hả?
Bên phía hắn còn chưa thu xếp gì mà chúng đệ tử đều đã chuẩn bị xong rồi sao? Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Ngô Thọ là sững sờ, sau đó chính là không tin.
"Hồ nháo, chuyến đi Trung Châu này không phải chuyện đùa, chẳng lẽ bọn họ thật sự chuẩn bị xong rồi sao?"
"Thật. “Ta đi xem một chút."
Ngô Thọ không tin, sau đó là sải bước ra khỏi chủ điện, nhưng hắn vừa nhìn một cái là đã thấy đông đảo đệ tử đều đã tập trung trên chủ phong.
Trong ánh mắt của mỗi một đệ tử đều tràn đầy kích động và chờ mong, sau khi bọn họ nhìn thấy Ngô Thọ đi ra, nguyên một đám mở miệng nói.
"Đại trưởng lão, hiện tại chúng ta đã có thể xuất phát chưa?"
"Đi nhanh đi, ta không thể chờ nổi dù chỉ một phút."
"Trường Thanh trưởng lão, ta nhớ Trường Thanh trưởng lão."
Ánh mắt của Ngô Thọ quét qua từng đệ tử một, sau đó là từ từ ngây dại.
Mẹ kiếp, mấy tên đệ tử này thì cũng thôi đi, nhưng nhiều Linh Mã ở chỗ này là có ý gì?
"Chấp sự của trường đua ngựa đâu?”
"Đại trưởng lão, ta ở chỗ này."
"Ngươi mang Linh Mã tới đây là có ý gì? Chúng ta đi Trung Châu, còn ngươi ở lại tông môn."
"A....
Nghe vậy, chấp sự của trường đua ngựa này lập tức ngây ngẩn cả người, kêu hắn ở lại tông môn sao?
Hắn bỏ cuộc ngay lập tức, nhưng còn không đợi chấp sự của trường đua ngựa này mở miệng, một đám Linh Mã đã kêu lên.
Vừa nhìn là biết rõ bọn chúng đang phản bác.
"Đại trưởng lão, mệnh lệnh của tông chủ là cả tông tiến ve Trung Châu, trường đua ngựa của chúng ta cũng là một bộ phận của Đạo Nhất tông, làm sao có thể làm trái lệnh của tông chủ được."
Thấy vậy, chấp sự của trường đua ngựa cũng bắt lấy cơ hội trong nháy mắt, sau đó mở miệng nói.
Không chỉ có chấp sự của trường đua ngựa, mà ngay cả trên dưới Đạo Nhất tông, có người nào thì tính người nấy đều đã tụ tập ở đây.
Bách Thảo phong còn hơn thế nữa, toàn bộ linh thảo ở trên phong đều bị nhổ tận gốc, ngay cả ruồi bay ngang qua cũng được mang theo.
Sau cùng, Ngô Thọ cũng không có nhiều lời, chỉ kêu mọi người lại tiếp tực đợi, lại xoay người trở về đại điện một lần nữa, mà tốc độ lần này của hắn còn nhanh hơn cả mọi người.
Không đến một canh giờ liền chuẩn bị xong, ngay tối ngày hôm đó, từng chiếc tinh không hạm đã cập bến ở bên trên chủ phong, sau đó là cảnh một đám trưởng lão và chấp sự chỉ đạo chúng đệ tử chuẩn bị lên thuyền.
"Thần Kiếm phong ở chỗ này." "Đệ tử của Huyết Đao phong tới đây."
"Nhanh lên, lên."
"Ngươi mẹ nó mang theo con chó này đến đây làm gì? Chúng ta đi Trung Châu, ngươi cho rằng chúng ta đang đi chơi trong Tết Thanh Minh sao?"
"Ngươi mẹ nó nên đối xử khách khí với Đại Hoàng một chút, đây là linh sủng của ta."
"Linh sủng? Ngươi là người của Thú Sư Phong?”
“Đúng vậy.'
"Cút đi, cái này mẹ nó là tinh hạm của Văn Viện phong chúng ta."
'A, vậy sao?”
Khung cảnh sôi nổi nhưng vẫn có trật tự, tất cả đệ tử đều muốn đến Trung Châu càng sớm càng tốt, cho nên đều tuân theo mệnh lệnh của trưởng lão.
Điêu đáng nói là không có một ai đề cập đến một từ nào liên quan đến Thánh địa Kình Thiên.
Trong suy nghĩ của mọi người, chỉ có cơm mới là quan trọng nhất, đã mấy tháng nay bọn họ không được ăn cơm của Diệp Trường Thanh, ngoài đồ ăn ra thì còn gì quan trọng hơn sao?
Về phần Thánh địa Kình Thiên gì đó, ở trong mắt của chúng đệ tử thì đây đều là chuyện nhảm nhí, không phải chỉ là Thánh địa thôi sao, vậy cứ làm thịt hắn thôi.
"Cơm, có cơm ăn rồi."
“Trung Châu, Trung Châu.”
"Trường Thanh trưởng lão, ta tới đây."
Khoang thuyền khổng lồ của tinh hạm chứa đầy chùng đệ tử của Đạo Nhất tông, mà trên khuôn mặt của mỗi một người trong đó đều trò chuyện sôi nổi.
Sau khi mọi người lên thuyền thành công, Ngô Thọ, Thạch Tùng và một đám trưởng lão cũng lần lượt đáp xuống phần đầu của tinh hạm, theo một tiếng xuất phát, hàng trăm chiếc tỉnh hạm bay vút lên bầu trời.
Lần này, tất cả những tinh hạm mà Đạo Nhất tông sở hữu đều được lấy ra hết. .
Hàng trăm chiếc tinh hạm xet qua phía chân trời, cảnh tượng đó cực kỳ chấn động và cực hạn như muốn che khuất cả bầu trời.
"Trưởng lão, nhanh lên một chút, với tốc độ này thì khi nào mới tới Trung Châu được."
Cơ hồ là trên mỗi một chiếc tinh hạm, đều có đệ tử đang thúc giục trưởng lão của tinh hạm mình tăng tốc độ.
Nghe vậy, vị trưởng lão này cũng không nói nên lời.
"Linh thạch thì không cần tiên sao, mặc dù tông môn cho nhiều linh thạch như vậy, nhưng lộ trính đến Trung Châu lại xa xôi, vì sao không tiết kiệm một chút?"
Vị trưởng lão này cũng tỏ ra bất lực, hắn cũng muốn nhanh lên một chút lắm, hắn cũng muốn bản thân mình sớm ăn được ăn cơm của Trường Thanh trưởng lão một chút chứ.
Nhưng lời vừa dứt, một đống linh thạch đã xuất hiện ở trước mặt của vị trưởng lão này.
"Đây là..."
"Muốn Linh thạch sao? Trưởng lão cứ lấy mà dùng, nhanh tăng tốc độ đi."
"Nha, các ngươi phát tài rôi sao?"
"Một khối linh thạch này không đáng là gì so với đồ ăn của Trường Thanh trưởng lão."
"Mẹ kiếp, tuyệt đấy, có linh thạch thì dễ nói rồi, tiểu tử ngươi nhìn đây."
Vì có đủ linh thạch, nên vị trưởng lão này cũng không chút do dự, lập tức giãm lên " Chân ga " của tinh hạm này xuống tận đáy.
Cơ hồ là trong nháy mắt, chiếc tinh hạm này dường như rít lên một tiếng, xung quanh nó còn vang lên từng đợt tiếng xé gió.
Mà điều kỳ lạ nhất chính là, cảnh tượng như vậy không chỉ xảy ra ở trên mấy chiếc tinh hạm.
Chỉ trong vài giây, gần như tất cả các tinh hạm của Đạo Nhất tông đều tăng tốc ngay lập tức, còn đạt đến tốc độ cực hạn.
Lúc đầu, chiếc tinh hạm của Ngô Thọ vốn được cho là đang ở vị trí đầu não, nhưng trong nháy mắt đã bị những chiếc khác vượt qua.
Âm thanh xuyên qua không khí này khiến Ngô Thọ cảm thấy khó hiểu, cho nên hắn lập tức đi đến khoang thuyền để kiểm tra, nhưng vừa lên thì đã quát lớn.
"Mẹ nó người đâu?”
Chỉ thấy xung quanh lẽ ra phải vây đây những chiếc tinh hạm của Đạo Nhất tông, nhưng lúc này đã rỗng tuếch từ lâu, chỉ còn lại một chiếc tinh hạm lẻ loi trơ trọi của hắn.
Vừa rồi không phải vẫn còn ở đó sao? Mia nó những chiếc tinh hạm lớn từng này của ta đâu, đi đâu hết rồi?
"Còn hỏi nữa, mẹ nó đã chạy từ sớm."
Thạch Tùng mím môi, tức giận nói, vừa rồi chính mắt hắn nhìn thấy, tốc độ đó của bọn chúng cực kỳ nhanh.
"Chạy rồi?"
Ngô Thọ sững người ngay tại chỗ, bọn nhãi con này đang vội kéo nhau đi đầu thai sao.
"Sao còn đứng đó, đuổi theo."
"Vâng.
Dưới mệnh lệnh của Ngô Thọ, chiếc tinh hạm này cũng lập tức tăng tốc, sau đó là biến thành một vệt sáng ở trên bầu trời, nhanh chóng lao về phía trước.
Cứ như thế, ở trên bầu trời của Đông Châu xuất hiện một màn như vậy khiến cho tất cả mọi người nghẹn họng mà nhìn trân trối, có hàng trăm tinh hạm đuổi theo nhau, trong nháy mắt đã biến mất.