Chương 752: Tiệc Yêu Đế
Chương 752: Tiệc Yêu ĐếChương 752: Tiệc Yêu Đế
Chuong 752: Tiec Yeu De
Tinh hạm khổng lồ xet qua bầu trời giống như một ngôi sao băng.
Trên đường đi, có không ít người đều đã nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này.
"Mẹ kiếp, đây là cái gì? Sao băng sao?"
"Sao băng cái rắm, cái kia mẹ nó là tinh hạm."
"Tinh hạm thì làm sao có thể nhanh như vậy được?"
Cho tới tận bây giờ, bọn họ chưa từng nhìn thấy một chiếc tinh hạm bay nhanh như vậy, nhưng ngay cả như thế, chúng đệ tử của Đạo Nhất tông ở trên tinh hạm vẫn cảm thấy tốc độ này có hơi chậm.
"Còn có thể nhanh lên được nữa không, trưởng lão?"
"Đây đã là cực hạn rồi."
Nghe vậy, trưởng lão bất đắc dĩ nói, mà tất cả đệ tử ở bên cạnh cũng tỏ ra ủ rũ.
"Đồ vô dụng, chỉ có chút tốc độ này thôi sao?"
Cũng may là mấy chiếc tinh hạm này không có linh trí, nếu không bọn chúng nhất định sẽ phản bác một câu, ngươi làm được thì ngươi đến thay đi, mẹ nó động cơ của ta đều làm đến mức bốc khói luôn rồi.
Mặc dù Ngô thọ vẫn luôn cấp tốc đuổi ở sát phía sau, nhưng suốt dọc đường đi tới thì hắn vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của bất cứ chiếc tinh hạm nào.
"Ngươi có chắc là bọn họ đã chạy ở trước không?"
"Ta tận mắt nhìn thấy mà còn có thể sai sao?"
"Vậy tại sao lại không thấy bất cứ ai?"
"Tinh hạm nào cũng giống nhau, ngươi có thể đuổi kịp mới là lạ."
"Ta...
Nghe vậy, Ngô Thọ lập tức ngây ngẩn cả người, hình như nói vậy cũng có đạo lý, chỉ là mẹ nó tại sao bọn nhãi con này lại chạy nhanh như vậy?
Hàng trăm chiếc tinh hạm, một đầu lao vào Giới Hải, sau đó là chạy như bay qua Giới Hải mênh mông.
Ngay cả Thuỷ tộc ở bên dưới vốn là định phát động cuộc tấn công, nhưng bọn chúng vừa nhảy ra khỏi mặt nước, tiếng gâm lên giận dữ còn chưa kịp vang vọng, thì lúc ngẩng đầu lên đã chửi mẹ nó, tinh hạm đâu?
Thậm chí là thời gian để tấn công cũng không có.
Nguyên một đám Thuỷ tộc thất thần nhìn nhau, thật mẹ nó gặp phải chó sủa mà, bởi vì bọn họ chưa từng thấy một chiếc tinh hạm nào bay còn nhanh hơn thỏ.
"Cái thứ gì vừa mới xuất hiện vậy?"
Bởi vì tốc độ của nó quá nhanh, hơn nữa trận pháp ở trên tinh hạm cũng đã được kích phát từ lâu, cho nên mặc dù chung quanh phát ra từng trận âm bạo, nhưng phía trên khoang thuyền vẫn là một mảnh hài hoà.
Còn có rất nhiều đệ tử nhân lúc không có việc gì làm đều đến trên khoang thuyền tán gẫu uống rượu, đồng thời cũng là để ngắm nhìn Giới Hải nguy nga tráng lệ.
Dù sao thì những đệ tử trẻ tuổi như bọn họ cũng chưa từng rời khỏi Đông Châu, đương nhiên cũng chưa từng nhìn thấy Giới Hải.
Chỉ là vừa rồi ở trên mặt biển có động tĩnh cho nên mới hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, nhưng đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ thứ đó là cái gì thì tinh hạm đã bay đi mất.
"Không phải các vị trưởng lão nói ở trên Giới Hải này có rất nhiều Thủy tộc sao? Nhưng vì sao suốt cả dọc đường, ta vẫn không thấy Thuỷ tộc tấn công?"
"Đúng vậy, ta cũng không thấy."
Tất cả các đệ tử đều cảm thấy thắc mắc, tại sao Thuỷ tộc lại không tấn công bọn họ?
Có chuyện mà mọi người không biết, đám Thủy tộc ở trong miệng mọi người, tâm tình của bọn chúng lúc này càng thêm hoang mang.
Nếu các ngươi có bản lĩnh thì mẹ nó chậm lại một chút, bên ta còn chưa chuẩn bị xong mà đã biến mất không một bóng người, như thế thì làm sao tấn công?
Vì để có thể ăn được đồ ăn của Diệp Trường Thanh mà trên dưới Đạo Nhất tông cũng thực sự liêu mạng mà.
Còn đám người Diệp Trường Thanh ở Trung Châu, sau khi bọn họ giết chết Thánh chủ Kình Thiên thì tiệc Yêu Đế cũng được đưa vào chương trình nghị sự.
Cả hai người Vương Mãn và Nguyên Thương đều đã chuẩn bị xong, trạng thái của bọn họ cũng đã được điều chỉnh rất tốt.
Sau khi cân nhắc, mọi người quyết định làm thịt Xích Long Yêu Đế trước.
"Các ngươi làm gì vậy? Buông lão tổ ra."
"Suc sinh, một đám súc sinh."
Lúc Xích Long Yêu Đế bị mang đi, Thánh chủ Thiên Long đã kêu lên đau đớn, tiếng khóc vang lên tận trời.
Những chuyện liên quan đến việc giết chết những thứ này thì không cần Diệp Trường Thanh quan tâm, đương nhiên là vì đã có một đám linh trù sư của Liên minh Linh trù phụ trách.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họ giết mổ nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế, cho nên có thể nhìn ra được một đám Linh trù sư đều phi thường cẩn thận.
Hơn nữa đây còn là nguyên liệu nấu ăn đáng giá ngàn vàng, các ngươi không thấy lúc trước khi còn ở Đường gia, bọn họ chỉ có đúng một chiếc đùi cấp Yêu Đế thôi mà đã được các toàn tộc xem như trân bảo, còn được dâng lên cung bái như tổ tông sao.
Cũng may là có ba vị minh chủ tự mình chỉ huy, cho nên Diệp Trường Thanh thỉnh thoảng sẽ tới xem.
Nếu là nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế, Diệp Trường Thanh cũng định bộc lộ hết toàn bộ tài năng của mình, không thể lãng phí những nguyên liệu thượng phẩm này.
Còn về những người khác, vậy thì càng trông mòn con mắt.
Thánh chủ Vân La kia lại càng mỗi ngày háo hức chạy đến đây hỏi thăm tám trăm lần, dáng vẻ của hắn giống như sợ Đạo Nhất tông ăn một mình vậy.
'Ha ha, Dư Mat đạo hữu, ta lại tới gặp ngươi.
Thấy Thánh chủ Vân La nhanh chân đi tới, Dư Mạt lại tỏ ra bất lực mà trợn mắt lên, hôm nay ngươi tới đây đã là lần thứ tám.
Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa tới giờ cơm trưa, mới chỉ có đúng một buổi sáng.
Hắn liếc mắt nhìn cốc trà trước mặt, nước ở trong đó vẫn chưa nguội, con hàng này lại tới.
"Ta đã nói ngươi không cần phải như vậy rồi, yên tâm đi, chuyện mà Đạo Nhất tông ta đã đáp ứng, bọn ta nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, điểm tín nhiệm ấy thì bên phía Đạo Nhất tông ta vẫn phải có."
Hắn dùng vẻ mặt không nói nên lời mà nhìn ve phía Thánh chủ Vân La, Thánh chủ Vân La nghe vậy thì cũng nhịn không được mà mặt mo đỏ ửng, sau đó cười ngượng ngùng mà châm chọc nói.
"Ta đương nhiên tin tưởng Dư Mạt huynh, không phải là do ta thâm nghĩ đã lâu không gặp sao?"
"Ồ, còn chưa đến một khắc đồng hồ mà cũng gọi là đã lâu không gặp sao?"
"Chuyện này... Không phải có câu nào thì nói câu đó sao. Người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, cho nên Dư Mạt huynh và ta chính là như vậy.'
Dư Mạt cũng thực sự bội phục cái da mặt này của Thánh chủ Vân La.
Vốn tưởng rằng người của Đạo Nhất tông cũng đã đủ mặt dày rồi, nhưng bây giờ nhìn Thánh chủ Vân La người ta xem thì lại phát hiện giữa bọn họ vẫn còn có một khoảng cách.
Nếu không thì làm sao mà người ta có thể là cường giả cấp Đại Đế, là Thánh chủ, mà cái này thì vẫn có nguyên nhân của nó.
Sau vài lời vô nghĩa, sau khi xác nhận nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế vẫn còn, Thánh chủ Vân La lúc này mới hài lòng rời đi, nhưng Dư Mạt biết con hàng này sẽ sớm quay trở lại. Thánh chủ Vân La và những người khác đều thèm đến mức chịu không nổi, nhưng tu sĩ của các tông môn lớn khác không chỉ miệng thèm mà trong lòng của bọn họ còn tràn đầy tâm thần bất định.
Dựa theo tính cách của Thánh địa Kình Thiên năm xưa, bọn họ dám khẳng định là mình không có phúc được hưởng bảo vật tuyệt vời như vậy.
"Ha ha, nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế, không biết lân này có thể ăn một miếng hay không, cho dù chỉ là cắn một miếng, ta cũng hài lòng."
"Được rồi, dù sao đây cũng là nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế, thượng tông có thể cho ngươi ăn sao?"
"Nhưng Thượng tông khác với Thánh địa Kình Thiên, hẳn là sẽ được."
Có người cảm thấy Đạo Nhất tông khác với Thánh địa Kình Thiên, cho nên bọn họ vẫn còn cơ hội, nhưng nếu thực sự nói ra những lời này, bọn họ lại cảm thấy tội lỗi.
Theo thời gian trôi qua, một ngày sau, nguyên liệu nấu ăn đã được chế biến gần xong, mà lúc này cũng là lúc Diệp Trường Thanh chính thức bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Bởi vì thời gian lần này khá dư dả, hơn nữa nguyên liệu đều là loại thượng phẩm, cho nên Diệp Trường Thanh hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Đầu tiên là long cốt, mà đây cũng là thứ tốt, cho nên không thể lãng phí, chính vì thế mà hắn dã lấy ra cái nồi lớn mà Vạn Bảo phong phong chủ luyện chế cho mình, chậm rãi hầm long cốt.
Khi long cốt được đun sôi, một mùi thơm cũng chậm rãi bay đi, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ Vạn Yêu quan.
"Ôi mẹ ơi, mùi thơm này, còn để người ta sống nữa không?"
"Đây là Cơm Tổ đại nhân đang chế biến nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế đúng không? Mùi này còn thơm hơn trước.'
"Chỉ ngửi thôi mà ta đã cảm thấy có chút không kiên trì nổi nữa rồi, thật là thơm mà."
"Không được, ta không chịu nổi, tại sao vẫn chưa đến giờ ăn cơm chứ?"
"Đây là nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế, mới có mùi thơm thôi mà đã dụ người như vậy rồi, nếu được cắn một miếng này, vậy không phải trực tiếp phi thăng sao."
Không chỉ có những tu sĩ này, mà ngay cả hai vị Đại Đế là Thánh chủ Vân La và Thánh chủ Dao Trì cũng không chịu nổi.
Lúc này, mặc dù Thánh chủ Dao Trì đã đội khăn che mặt, nhưng nước miếng vẫn nhịn không được mà chảy xuống.
"Sư tỷ, ngươi chảy nước miếng."