Chương 759: Đây là tu luyện hay liều mạng?
Chương 759: Đây là tu luyện hay liều mạng?Chương 759: Đây là tu luyện hay liều mạng?
Chương 759: Đây là tu luyện hay liều mạng?
Đối mặt với một đám đệ tử Đạo Nhất tông đang nhảy trên tránh dưới kia, tất cả các tu sĩ đêu hoàn toàn tê liệt.
Đám người này thật là có độc mà, tại sao thân pháp của bọn họ đều mạnh như vậy chứ?
"Chết tiệt."
Phía bên mình công kích thì không trúng, còn bên phía đệ tử Đạo Nhất tông thì lại đánh đâu trúng đó.
Loại thuật pháp khống chế cấp hoá cảnh, ngươi cho rằng là ta đang nói đùa với ngươi sao?
Trận chiến cũng không kéo dài được quá lâu, về sau chính là một cuộc đấu đá nội bộ giữa các đệ tử của Đạo Nhất tông.
Mà tu sĩ của các đại tông môn đã sớm bị khống chế lại, giờ phút này mỗi một người đều khóc không ra nước mắt, bởi vì bọn họ không ngờ chính mình lại có kết quả như vậy.
Cuối cùng, sau một trận chiến khốc liệt, danh ngạch cuối cùng cũng đã được xác định, bọn người Tề Hùng, Hồng Tôn đang ở trong nhà bếp, sau khi thấy những người đến ăn đều là đệ tử của Đạo Nhất tông, nguyên một đám đều cảm thấy tê tái.
“Những người khác đâu?”
"Đoán không chừng là đều bị thu thập hết rồi."
"Khó trách bọn nhãi con này lại không có một điểm phản đối như vậy."
Cuối cùng là hậu tri hậu giác hiểu ra, còn nói tại sao bọn nhãi con này lại sảng khoái như vậy. Rõ ràng là ngày thường nguyên một đám đều tỏ ra gian xảo vô cùng, nhưng lần này lại tỏ ra khác thường như vậy, hoá ra là do bọn hắn đã sớm có tính toán từ trước.
Nhưng bọn người Tê Hùng cũng không quan tâm đến điều đó, dù sao quy tắc cũng đã được đặt ra, mà nó còn rất công bằng với tất cả mọi người, ngươi không có cơm ăn, vậy thì cũng chỉ có thể trách tài nghệ của ngươi không bằng người khác.
Cuối cùng cũng ăn bữa cơm mà tất cả các đệ tử của Đạo Nhất Tông hằng ao ước, khiến cho bọn họ đều phấn khích đến mức suýt khóc.
"Ô ô, chính là mùi vị này."
"Vẫn là cái mùi vị quen thuộc này, thoải mái quá."
Nguyên một đám ôm lấy cái bát lớn mà ăn đến mức quên cả trời đất, lúc ăn được phần cơm này chúng đệ tử chỉ cảm thấy tất cả những oan ức mà mình đã phải gánh chịu trước đó dường như không còn quan trọng nữa.
Đừng nói là bọn họ mà ngay cả Ngô Thọ và Thạch Tùng đều mang vẻ mặt rất phấn khích, bởi vì bọn họ cũng đã sớm thèm một ngụm này đến phát điên rồi. Sau khi ăn xong, tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, duy chỉ có tu sĩ của các đại tông môn khác là phải chịu khổ.
Bởi vì ngay cả một ngụm mà bọn họ cũng không được ăn.
Ngay cả mấy tên Thánh giả đó cũng bị các vị trưởng lão của Đạo Nhất tông nắm chặt gắt gao.
Hơn nữa cái kết quả này hoàn toàn khác với những gì mà bọn họ tưởng tượng.
"Chết tiệt, lần sau nhất định sẽ không để cho bọn họ đạt được."
" Nói đúng lắm."
Trong lòng của chúng tu sĩ đều cảm thấy không cam lòng, thâm thề rằng lần sau bọn họ nhất định sẽ cẩn thận nhiều hơn nữa, tuyệt đối không bị trúng chiêu thêm lần nào nữa.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cũng lần lượt giải tán, còn chúng đệ tử của Đạo Nhất tông vì để chính mình có thể tiếp tục được ăn cơm, mà việc tu luyện của bọn họ đương nhiên là càng thêm khắc khổ.
Mỗi một người đều hiểu, nếu bọn họ còn muốn ăn được bữa cơm ở Đạo Nhất tông thì điểm quan trọng nhất vẫn là thực lực của chính mình.
Thực lực không đủ mà ngươi còn muốn ăn thì ngay cả cứt nóng hổi cũng không đuổi kịp.
Ở Vạn Yêu quan, khắp nơi đều có thể thấy được cảnh tượng đệ tử của Đạo Nhất tông đang tu luyện. Tuy nhiên, tu luyện thì tu luyện đi, nhưng phương pháp tu luyện của đệ tử Đạo Nhất tông lại thực sự là đang mạo hiểm tính mạng.
Đông đảo tu sĩ thấy vậy thì đều trợn tròn mắt mà nhìn đến ngây người.
"Mẹ kiếp, đây là tu luyện hay là liều mạng vậy?”
"Linh hỏa tôi thể?"
"Tự cắt chính mình sao?"
“Cái này mẹ nó là cái gì? Ngũ độc luyện tay sao?”
Nói chung là phương pháp tu luyện của đệ tử Đạo Nhất tông, khiến cho tất cả tu sĩ chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Chẳng lẽ đám tu sĩ ở Đông châu đều chơi cách liều mạng như vậy sao? Cái này cũng quá cẩu huyết rồi.
Vốn là tông môn của Trung Châu, chính vì thế mà cho tới tận ngày nay bọn họ luôn có một cổ ngạo khí, cũng không còn cách nào khác, ở Trung Châu này cho dù là bàn về hoàn cảnh tu luyện, hay là hệ thống tu luyện, đều rõ ràng vượt trội hơn so với bốn đại lục khác.
Bọn họ vốn cho rằng các tu sĩ từ bốn châu lục khác hoàn toàn không có cách nào có thể so sánh với Trung Châu.
Nhưng hiện tại, sau khi bọn họ tận mắt nhìn thấy phương pháp tu luyện của chúng đệ tử Đạo Nhất tông, tất cả tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt tâm phục khẩu phục.
Bởi vì cái này không phục cũng không được, đây không phải là tu luyện, đây rõ ràng là tự mình hại mình, mà lại nếu như không cẩn thận thì có ợ ra rắm thôi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên mẹ nó làm gì có người nào dám chơi như vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của các đệ tử Đạo Nhất tông, cùng với dáng vẻ quen thuộc kia, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên mà bọn họ làm ra chuyện này, thậm chí có thể nói là trong những lúc tu luyện bình thường hàng ngày đều tu luyện như thế.
"Ta mẹ nó thật sự là phục rồi, chẳng lẽ trên đời này lại có người tu luyện theo cái dạng này sao?"
"Đám người này tuyệt đối không phải là người bình thường."
Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả cường giả của hai đại Thánh địa là Thánh địa Vân La và Thánh địa Dao Trì, sau khi nhìn thấy một màn này, khoé miệng của nguyên một đám đều giật giật.
Vốn cho rằng yêu cầu của Thánh địa đối với chúng đệ tử đã đủ nghiêm ngặt rồi, nhưng so với Đạo Nhất tông, mẹ nó tu luyện hàng ngày của chúng đệ tử Thánh địa nhà bọn họ chẳng khác gì chơi trong nhà chòi vậy.
"Chính Thanh, ngươi nói xem, nếu chúng ta để đệ tử của mình làm như vậy thì bọn họ có làm được hay không?”
Thánh chủ Vân La vừa nhìn về phía các đệ tử của Đạo Nhất tông với sự ngưỡng mộ và ghen ti vừa nói.
Mặc dù những phương pháp này nguy hiểm, nhưng Thánh chủ Vân La biết rất rõ, dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, thực lực tăng lên nhất định là cực kỳ nhanh chóng.
Chỉ là vừa nghe thấy lời này, Lý Chính Thanh ở một bên đã bĩu môi, tức giận nói.
"Thánh chủ, nếu như ngươi muốn đệ tử của Thánh địa chết hết, vậy cũng được."
Lý Chính Thanh cũng biết lợi ích của những phương pháp này, nhưng đám người này lại khác với những người khác.
Chỉ cần nhìn vào sự điên cuồng của đám đệ tử Đạo Nhất tông này, Lý Chính Thanh không chút nghi ngờ mà khẳng định luôn, nếu Thánh địa Vân La cũng sử dụng những phương pháp này, vậy thì bọn họ sẽ khiến cho một số lượng lớn đệ tử nhất định phải chết.
"Vậy tại sao họ lại làm được?”
Thánh chủ Vân La còn có chút chưa từ bỏ ý định mà nói ra, nhưng đối với cái này thì Lý Chính Thanh lại bíu môi nói.
"Thánh chủ, đám người này không giống với những người khác, ta đã nói là đám người này có chỗ kỳ lạ rôi mà."
Thành thật mà nói, những tên đệ tử của Đạo Nhất tông này, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau ở Đông Châu, Lý Chính Thanh đã cảm thấy bọn họ rất tà môn, dù sao mẹ nó bọn ho cũng không phải là một nhóm người bình thường.
Cho nên phương pháp của bọn hắn chắc chắn không thể áp dụng cho Thánh địa Vân La.
Nghe Lý Chính Thanh nói vậy, Thánh chủ Vân La cũng thở dài một hơi, cũng không tiếp tục cưỡng cầu nữa.
Bởi vì phương pháp tu luyện này của các đệ tử Đạo Nhất tông mà tâm trạng ở trong lòng của chúng tu sĩ đều đầy phức tạp. Trong khi ở phủ thành chủ, vẻ mặt của bọn người Tề Hùng, Dư Mạt và Hồng Tôn nhìn về phía hai người Vương Mãn và Nguyên Thương đã xuất quan cũng là biểu cảm cay đắng.
Nguyên nhân là do cả hai đã thất bại trong việc bế quan trùng kích Đế cảnh.
Tuy rằng khoảng cách đạt đến cấp Đế cảnh thật sự chỉ cách xa có một bước, nhưng chính vì cách xa có một bước này, thành thật mà nói thì cũng có thể khiến cho cả đời của một người cũng không thể vượt qua được.
Việc cả hai người thất bại trong việc trùng kích Đế cảnh đã tạo ra một lớp u ám bao trùm trái tim của mọi người.
Bởi vì chỉ dựa vào một mình Dư Mạt mà muốn đối phó với Thánh địa Kình Thiên đích thật là rất khó khăn.
Sự chênh lệch giữa các đệ tử cũng không cần lo lắng, bởi vì đám người Te Hùng cũng đã nhìn thấy, thực lực tổng thể hiện tại của đệ tử Đạo Nhất tông, nói thật ra cũng không yếu hơn đệ tử của Thánh địa.
Điều quan trọng nhất lúc này vẫn là những lão gia hỏa này.
Làm sao cũng không nghĩ tới, bọn họ sẽ có một ngày bị những lão gia hỏa này kéo tông môn lui lại.
Thấy sắc mặt của mọi người khó coi như vậy, trong lòng của Vương Mãn và Nguyên Thương cũng tràn đầy sự tự trách.
"Thật xin lỗi, chuyện này là do hai người chúng ta không cố gắng hết sức."
"Chuyện đột phá há có thể cưỡng cầu, không trách các ngươi."
Đối với việc này, bọn người Dư Mạt không có ý đổ lỗi, nhưng Vương Mãn và Nguyên Thương lại không có cách nào có thể buông tay được.
Lúc này vẫn là nghĩ cách làm sao để đối phó với Thánh địa Kình Thiên vậy.
Ngay tại lúc mọi người không biết làm sao, Diệp Trường Thanh đã chậm rãi mở miệng nói ra.
"Thực ra thì cũng không phải là không có cơ hội. Hai vị sư thúc tổ, nếu như chúng ta lại mở thêm một buổi tiệc rượu như lần trước, hai người các ngươi xác định có thể đột phá không?”
Bữa tiệc mà Diệp Trường Thanh nhắc tới tự nhiên là tiệc rượu mà trước đó hệ thống đã ban thưởng, là thứ mà hắn rút được ở trong Bát Trân yến. Thành thật mà nói, yến tiệc mà hệ thống ban thưởng, bất kể là nguyên liệu hay là hiệu quả, có lẽ đều tốt hơn rất nhiều so với nguyên liệu nấu ăn cấp Yêu Đế.