Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 86 - Chương 775: Ngươi Cứ Chờ Đó Cho Ta

Chương 775: Ngươi cứ chờ đó cho ta Chương 775: Ngươi cứ chờ đó cho taChương 775: Ngươi cứ chờ đó cho ta

Chương 775: Ngươi cứ chờ đó cho ta

Thấy Từ Kiệt như sinh long hoạt hổ lại xông lên lần nữa, mấy tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này đều cảm thấy choáng váng.

"Ta mịa nó gặp quỷ rồi sao?"

Đặc biệt là cái tên đệ tử thân truyền vừa giao thủ với Từ Kiệt, hắn biết rất rõ vết thương của Từ Kiệt vừa rôi nghiêm trọng đến mức nào.

Nhưng tại sao bây giờ lại khôi phục được nhiều như vậy? Hơn nữa, hả? Tên gia hỏa này mẹ nó còn thi triển cả bí pháp.

Khác với sự kinh ngạc của mấy tên đệ tử thân truyền của Thánh địa, sau khi bên phía đệ tử của các thế lực phụ thuộc vốn đang chật vật chống đỡ, lúc bọn họ nhìn thấy Từ Kiệt đi rồi trở về như vậy, trong lúc nhất thời nguyên một đám đều cảm thấy vô cùng xúc động.

Nếu không phải tràng diện hiện tại không phù hợp, có lẽ bọn họ đã ôm lấy Từ Kiệt rồi khóc lớn một trận.

Thượng tông đã không bỏ rơi bọn họ.

Vừa mới trong nháy mắt đó, trái tim của mấy người đã chết lặng, nhưng hiện tại, với sự xuất hiện của Từ Kiệt, một cảm giác ấm áp gọi là động lòng lập tức trải rộng toàn thân.

"Đồ chó, lại đến nữa."

Tay cầm trường kiếm, Từ Kiệt bước một bước đến chỗ của cái tên đệ tử Thánh địa mà hắn đã chiến đấu trước đó, rồi chém ra một kiếm.

Đối mặt với Từ Kiệt đã thi triển bí pháp, hơn nữa còn không chỉ có một cái, khiến cho tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này cũng không dám tỏ ra khinh thường nữa.

Mặc dù có lợi thế ve công pháp Đế giai, nhưng Từ Kiệt hiện tại rõ ràng là muốn liều mạng với hắn.

Ở một mức độ lớn, có thể dùng sự chênh lệch về phẩm giai của công pháp để bù đắp sự chênh lệch vê tu vi của hai bên.

Hơn nữa, cái tên đệ tử thân truyên của Thánh địa này cũng không dám liều mạng giống như Từ Kiệt.

Đương nhiên là với nhãn lực của hắn thì chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra, Từ Kiệt có thể đề thăng hơn những tu sĩ khác, chắc chắn là hiệu quả của việc xếp mấy cái bí pháp cùng nhau

Cái này mẹ nó đều là tuổi thọ đấy, mỗi một giây chính là sự thiêu đốt của thanh máu.

“Tới thì tới.'

Nhưng đối mặt với sự điên cuồng của Từ Kiệt, tên đệ tử thân truyên của Thánh địa này cũng tức giận quát, kiêng ky thì kiêng ky, nhưng tuyệt đối không phải là hoảng sợ. Từ Kiệt của lúc này chỉ có thể nói là đã có tư cách chiến đấu với hắn, nhưng đối phương có thể duy trì trạng thái này bao lâu?

Cho nên, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.

Hai người lại đánh nhau kịch liệt, hai tên đệ tử thân truyền khác của Thánh địa thấy vậy cũng nghĩ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng lúc này hai người Triệu Chính Bình và Liễu Sương đã đến kịp thời.

Bọn họ cũng không nói hai lời mà đã kịch đấu với hai người kia ở cùng một chỗ.

"Cũng khôi phục rồi sao?"

Nhìn khí thế của Triệu Chính Bình và Liễu Sương cũng không kém chút nào so với Từ Kiệt, khiến cho hai tên đệ tử thân truyên của Thánh địa này cũng ngây ngẩn cả người.

Rốt cuộc thì đám đệ tử của Đạo Nhất tông này bị làm sao vậy?

Lúc này, với sự trở lại của các đệ tử của Đạo Nhất tông, tình hình chiến cục nghiêng về một bên ban đầu lại phát sinh biến hóa.

Ưu thế gần như có tính nghiền nát của Thánh địa Kình Thiên trước đó đã biến mất ngay lập tức, giờ phút này lực chiến đấu của cả hai bên rõ ràng là đã ngang ngửa nhau.

Còn đám mật thám vẫn luôn không hề rời đi, lúc này cũng đã cảm thấy chán nản.

Bởi vì bọn không dám quá mức tới gần, đương nhiên là không thể nhìn thấy cảnh tượng ở chỗ cửa thành, cũng không biết đến sự tôn tại của Diệp Trường Thanh.

Bọn họ chỉ biết là, bên phe Đạo Nhất tông vốn sắp thua, một lát sau khi biến mất, sau đó nguyên một đám lại biến thành sinh long hoạt hổ.

"Cái này, cái này ... Trận chiến này thật đúng là quỷ dị mà."

"Ta có chút xem không hiểu."

" Biến đổi bất ngờ."

Trận chiến này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy hoàn toàn không hiểu.

Từ việc Thánh địa Kình Thiên bị nghiền nát, đến việc Đạo Nhất tông bị nghiền nát sau này, bây giờ lại ngang tài ngang sức, hai bên giao tranh vô cùng ác liệt.

Mẹ nó chỉ trong vòng một trận chiến này, sao có thể xuất hiện khúc chiết ly kỳ như vậy được?

Theo lý mà nói, nghiên ép chính là nghiền ép, thực lực không đủ cũng là thực lực không đủ, mịa nó làm sao có thể có nhiều biến hóa như vậy được?

Vấn đề này đừng nói là bọn họ, mà ngay cả bản thân Thánh địa Kình Thiên hiện tại cũng cũng cảm thấy không hiểu ra sao.

Bí pháp có thể dùng được như vậy sao? Ngoài ra, thương thế của trước đó đâu? Mia nó đã an linh dan duoc dieu gi r6i?

Đan dược cấp chín đúng là có tác dụng như vậy, nhưng mẹ nó chẳng lẽ Đạo Nhất tông lại có đan dược cấp chín này sao?

Phải biết rằng, cho dù là Thánh địa Kình Thiên, cũng chỉ tích trữ được có hơn mười vạn đan dược cấp chín này thôi.

Còn lâu mới có thể cung cấp một viên cho nhân thủ, chẳng lẽ Đạo Nhất tông hắn lại giàu đến mức đó sao?

Mặc dù bọn họ không nghĩ ra, nhưng thực lực được đề thăng của các đệ tử của Đạo Nhất tông đích thật là sự thật.

Hơn nữa, bởi vì lửa giận vừa rồi, mà đệ tử Đạo Nhất tông của lúc này chính là lấy mạng đổi mạng, căn bản không để ý tới thương thế của mình.

"Chó con, đến đây, trốn cái gì? Vừa rồi không phải rất uy nghiêm sao?"

"Ta mịa nó giết chết ngươi."

Đối mặt với sự kêu gào của đệ tử Đạo Nhất tông, đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đương nhiên là nổi giận rồi.

Ta mịa nó lại hiểu ngươi quá cơ.

Ngay lập tức, cuộc chiến giữa hai bên càng trở nên đẫm máu hơn, các đệ tử của Đạo Nhất tông lại bị thương lần nữa, nhưng lần này các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên cũng ở trong tình trạng không tiện, bởi vì cách mà bọn họ dùng chính là lấy thương đổi thương, cho nên đã không còn là một phương diện nghiên ép như trước nữa.

Hai bên chơi thật máu lửa.

"Dựa vào bí pháp mới có lực mà đánh một trận, ta thật muốn xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.'

Đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đều có chung một ý nghĩ, đó chính là chỉ cần chống nổi bí pháp trong khoảng thời gian này, thắng lợi đang ở ngay trước mắt.

Không có bí pháp, nấy tên đệ tử của Đạo Nhất tông này còn không phải chỉ có thể để mặc cho bọn họ tàn sát sao.

Các ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy bí pháp là đã có thể lật ngược tình thế sao, thật là quá mức ngây thơ rồi?

Trên thân của hai người Từ Kiệt và tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này đều đã xuất hiện không ít vết thương, nhưng tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này lại dựa vào công pháp Đế giai, cho năng lực nên khôi phục của hắn rõ ràng là mạnh hơn rất nhiều.

Theo thời gian trôi qua, thương thế ở trên người Từ Kiệt càng ngày càng nghiêm trọng, mà áp lực của mấy cái bí pháp cũng cũng càng lúc càng lớn, khí tức của hắn cũng dần trở nên suy yếu. Tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này nhạy bén cảm nhận được điểm này, sau đó hắn lập tức nở nụ cười.

Thứ mà hắn chờ đợi chính là giờ phút này, bí pháp là sự bộc phát ngắn ngủi, vĩnh viễn sẽ không dài lâu.

Huống chi, Từ Kiệt còn điệp gia tới mấy cái bí pháp chồng lên nhau, càng làm cho hắn không thể giữ vững được trong khoảng thời gian dài như vậy.

Nhưng hiện tại, Từ Kiệt rõ ràng là đã đến cực hạn, sau đó cục diện ở trên sân sẽ lại trở về trong tay hắn.

"Ha ha, làm sao, không chịu nổi được nữa sao? Nếu là như vậy, kết cục của trận chiến này đã định rồi."

Nghe thấy tên đệ tử thân truyên của Thánh địa này cười nhạo như vậy, Từ Kiệt lập tức nổi giận mắng.

"Đã định trước muội muội ngươi, ngươi đi qua chống đỡ một hồi, ta đi một lát rồi sẽ trở lại."

AL

"A, rắm chó, lại đi nữa."

Một cái lắc mình là đã bên cạnh một đệ tử của thế lực phụ thuộc, lúc hắn vẫn còn đang mê mẩn thì trực tiếp một chân đá cho hắn bay ra ngoài.

"Lại tới nữa?”

Lại một lân nữa, đệ tử này bị đưa tới trước mặt tên đệ tử thân truyền của Thánh địa, trên mặt của hắn lộ ra vẻ mặt chết chóc, đủ rồi đấy, vừa rồi không phải mới tới đây một lần sao.

Về phần Từ Kiệt, hắn lao về phía Vạn Yêu quan mà không quay đầu lại, trong miệng còn tức giận quát.

"Chó con, có gan thì đừng chạy, đứng đó chờ cho lão tử."

"Ta mịa nó giết chết ngươi."

Nghe vậy, hai mắt của tên đệ tử thân truyền này muốn phun ra lửa, vừa định tiến lên đuổi theo, lại phát hiện đệ tử của thế lực phụ thuộc đã đứng ở trước mặt mình, trâm giọng quát.

"Ngươi cũng muốn cản ta sao?"

"Ta... Ta...

Đối mặt với sự chất vấn của đệ tử thân truyền từ Thánh địa, đệ tử này ấp a ấp úng không nói nên lời, ta mịa nó không muốn ngăn nguoi là do bị đá tới.

Nhưng do dự một lát, Từ Kiệt cũng sớm đã không còn hình bóng, mà tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này chỉ có thể đem sát khí của mình truyền tới tên đệ tử ở trước mặt này, lạnh lùng nói.

"Được, nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta liền thành toàn ngươi." "Ta... Không phải... Ngươi... Ta không có tự mình đến đây mà..." Tên đệ tử này nghe vậy thì quả thực là muốn khóc, ta mịa nó không muốn ngăn cản ngươi, mắt của ngươi bị đui sao?
Bình Luận (0)
Comment