Chương 776: Tiểu Cường Đánh Mãi Không Chết Sao?
Chương 776: Tiểu Cường Đánh Mãi Không Chết Sao?Chương 776: Tiểu Cường Đánh Mãi Không Chết Sao?
Chương 776: Tiểu Cường Đánh Mãi Không Chết Sao?
Tên đệ tử này lập tức ngẩn ra, nhưng đệ tử thân truyền của Thánh địa ở phía đối diện thấy hắn không có ý định dời đi, sát khí trong mắt càng sâu.
"Thật dũng cảm, chết cho ta."
"Ta...
Chưa kịp giải thích mà đối phương đã tấn công, tên đệ tử này thấy vậy, mặc dù khóc không ra nước mắt, nhưng hắn cũng chỉ có thể ra sức xuất thủ để chống cự.
Từ Kiệt ở nơi này đạt tới cực hạn, bên phía Triệu Chính Bình, Liễu Sương và các đệ tử Đạo Nhất tông khác cũng vậy.
" Các ngươi lại chống đỡ một hồi."
"A2 Còn tới?"
"Đừng nói nhảm, đi mau."
"Chó con, có bản lĩnh thì chờ lấy, sau khi ta trở về liên giết chết ngươi."
"Ngươi muốn chất..."
Đối mặt với đệ tử của Đạo Nhất tông lại muốn "bỏ chạy", đệ tử của Thánh địa Kình Thiên hoàn toàn tức giận, lập tức muốn đuổi theo, nhưng nửa đường lại bị một đám đệ tử của các thế lực phụ thuộc ngăn cản.
"Được, được, nếu đã muốn như vậy thì ta liền thành toàn cho các ngươi."
Chỗ cửa thành, trước một dãy bàn dài, đệ tử Đạo Nhất tông lại tới.
Nguyên một đám lại ngươi tranh giành ta đến đoạt.
"Nhanh nhanh, sư phó mau đưa cho ta một bát canh xương, tuổi thọ đốt quá mức rồi."
" Sư phó, mau đưa cho ta một cái bánh bao thịt lớn, không, ta muốn hai cái."
"Ta muốn ăn một bát cháo thịt."
"Đợi chút nữa đi qua thì giết chết bọn họ."
"Đúng đúng đúng."
"Đừng nói nhảm nữa, mau ăn đi."
Một đám đệ tử ăn như hổ đói, kể cả nữ đệ tử, tựa hồ một điểm tướng ăn cũng không còn.
Diệp Trường Thanh không có sức để quan tâm những chuyện này, bởi vì hắn và ba vị minh chủ cùng một đám linh trù sư cấp chín đang bận nấu ăn.
Đây chắc chắn là khoảng thời gian khó khăn và vất vả nhất mà Diệp Trường Thanh xuyên qua cho đến bây giờ, hắn không có một giây nghỉ ngơi, chỉ vì đáp ứng nhu cầu của rất nhiêu đệ tử. Hơn nữa đây cũng là cơ hội duy nhất để Đạo Nhất tông giành chiến thắng.
Vì để đảm bảo hiệu quả của những món ngon này, Diệp Trường Thanh cũng không dám làm cẩu thả, mỗi một bước đều là dùng hết toàn lực.
Mà chúng đệ tử cũng có thể cảm nhận rõ ràng tác dụng của những món ngon này.
Nói trắng ra, tác dụng của những món ngon này không hề yếu hơn đan dược bát phẩm, thậm chí là còn gần đến cửu phẩm vô hạn.
Quan trọng nhất là nếu ăn quá nhiều đan dược thì còn cần phải luyện hoá, nhưng nếu là món ngon này thì có thể tuỳ ý rót vào.
Sau khi ăn như hổ đói, vì tình thế cấp bách, cho nên chúng đệ tử cũng màng đến việc thưởng thức món ăn ngon gì cả.
Cảm giác được thân thể đã có chỗ khôi phục, tuổi thọ tăng lên, bọn họ lập tức thi triển bí pháp, lại hướng về phía chiến trường mà xông tới.
"Lần này nhất định phải giết chết ngươi."
"Các huynh đệ, giết."
"Chờ ta uống xong bát này đã."
"Mẹ nó, hôm nay nhất định phải bổ một đao vào con chó kia."
Từng tên đệ tử một của Đạo Nhất tông đã thi triển bí pháp, trong mắt tràn đầy sát ý rồi lao vào chiến trường một lần nữa.
Trên chiến trường, rất nhiêu đệ tử của thế lực phụ thuộc đều sắp không thể kiên trì thêm được nữa, nhưng vào thời khắc sống còn này, đệ tử của Đạo Nhất tông đã kịp thời đuổi tới.
"Thượng tông trở về rồi."
“Ta... hú hú hú...'
Nhìn thấy đồ đệ của Đạo Nhất tông lại sinh lực dôi dào mà giết trở về lân nữa, nguyên một đám đều vui đến phát khóc, Thượng tông vẫn không bỏ rơi bọn họ.
Về phần Thánh địa Kình Thiên một phương thì lại ngẩn người, sao lại tới nữa rồi? Thương thế đã hồi phục được nhiều như vậy rồi sao? Hơn nữa, bí pháp này còn chưa tới cực hạn sao?
Lúc này mới trôi qua có bao lâu đâu mà đã khôi phục đến tình trạng như thế rồi sao?
"Chó con, Từ gia gia của ngươi lại trở về rồi đây, tới đánh đi."
Từ Kiệt lại tìm đến cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa kia thêm lần nữa, một kiếm chém ra, sau khi cứu lấy tên đệ tử của thế lực phụ thuộc kia thì lập tức thay thế hắn, cuối cùng là chiến đấu kịch liệt với tên đệ tử thân truyền của Thánh địa.
"Ngươi...
Nhìn Từ Kiệt đi tới đi lui như vậy, khiến cho cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa kia chỉ cảm thấy đầu mình ong ong. Tại sao mia nó lại khôi phục rồi? Chẳng lẽ đánh không chết đúng không?
Người khác có thể không biết, nhưng bản thân hắn lại biết rất rõ ràng, mặc dù tu luyện công pháp Đế giai, nhưng đúng như Từ Kiệt đã dự đoán, mỗi lần hắn khôi phục đều có cái giá của nó.
Bây giờ hắn đã đạt đến giới hạn của mình, hoàn toàn không thể phục hồi ngay lập tức giống như lúc trước nữa.
Vốn dĩ hắn muốn dựa vào công pháp Đế giai để chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, nhưng hiện tại, hắn đã đạt đến cực hạn, mà Từ Kiệt thì lại ngược lại, giống như mẹ nó vẫn còn sót lại chút sức lực.
Một thân thương thế đó đã khôi phục được nhiều như vậy, quả thực đã một sự khác biệt rất lớn.
"Có vấn đề, tên gia hoả này nhất định là có vấn đề."
"Chó con, hôm nay Từ gia ta sẽ giết chết ngươi."
Từ Kiệt nắm lấy cơ hội, một kiếm hung hăng bổ trúng vào vai trái của cái tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này, trong lúc nhất thời máu tươi chảy ròng, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Mà một giây sau, tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này cũng theo bản năng mà thi triển công pháp Đế giai, chỉ dựa vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết thương của hắn đang hồi phục.
Nhưng lần này tốc độ rõ ràng là quá chậm, cuối cùng vết thương còn không có hoàn toàn khôi phục, mà chỉ khôi phục được hơn phân nửa.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Kiệt lập tức bật cười.
"Chó con, ngươi tới cực hạn rồi sao? Để lão tử mịa nó khiến ngươi lại cuồng thêm lần nữa nào.'
Sau khi xác định tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này đã đạt đến cực hạn, Từ Kiệt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, ta mịa nó có đồ ăn của Trường Thanh trưởng lão, lão tử mài chết ngươi.
Việc tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, đuổi theo cũng làm một trận mạnh mẽ, lấy thương đổi thương.
Nhìn thấy Từ Kiệt càng đánh càng hăng, thậm chí là còn cố ý tìm cơ hội để đổi thương, khiến cho lửa giận ở trong lòng tên đệ tử thân truyên từ Thánh địa này ngập trời.
Quả thực là khinh người quá đáng, cho dù ta đã đạt tới cực hạn, nhưng ưu thế của công pháp Đế giai vẫn còn đó, ngoại trừ không thể hồi phục nhanh chóng, nhưng ta vẫn chiếm ưu thế.
Hơn nữa ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể dựa vào bí pháp thì mới có thể đánh với ta một trận, cho nên ngươi đang phát điên cái gì vậy? "Ta sẽ giết chết ngươi."
Trong lòng của hắn cảm thấy không hiểu cái sự ưu việt này của Từ Kiệt từ đâu tới, mọi người cũng là nửa cân tám lượng, ngươi ở trước mặt ta phát điên cái gì vậy?
Lúc này, cái tên đệ tử thân truyền từ Thánh địa này cũng không né tránh nữa, mà đã bắt đầu chiến đấu hết mình với Từ Kiệt.
Đối với cái này, Từ Kiệt đương nhiên là nguyện ý, hai người cũng không trốn không tránh né, đều là liều mạng đánh nhau, mà mắt thường cũng có thể thấy rõ số lượng vết thương ở trên người cũng tăng lên.
Nhưng lần này, vết thương ở trên người của tên đệ tử thân truyền từ Thánh địa này đã không còn có cách nào có thể hồi phục được nữa.
Từ Kiệt cũng giống như vậy, không bao lâu sau thì cả người cũng là máu tươi chảy đầm đìa, bộ dạng này trong giống như một tên huyết nhân vậy.
Chỉ là tình huống của Từ Kiệt cũng không khá hơn bao nhiêu, hơn nữa cũng giống như thế, nhưng từ đầu đến cuối Từ Kiệt vẫn trưng ra nụ cười hớn hở.
"Thêm một lần nữa, một lần nữa nhất định có thể giết chết tên chó chết này."
"Ngươi...
Vừa nghĩ, Từ Kiệt vừa nhìn về phía đệ tử của thế lực phụ thuộc ở phía xa xa, mà tên đệ tử này nghe vậy thì lộ ra thần sắc kỳ quái nói.
"Ta?"
"Tới đây chống đỡ một hồi nữa đi."
"Lại tới nữa sao?"
“ Gọi ngươi tới thì tới đi."
"A..
"ĐI."
Từ Kiệt không thèm giải thích mà đẩy tên đệ tử này lên đỉnh thêm một lần nữa, đệ tử thân truyền từ Thánh địa này đang chiến đấu với hắn thấy vậy thì lập tức giận dữ hét lên.
"Lại muốn chạy, đứng lại cho ta?"
"Ngươi lại muốn ngăn cản ta?"
Nhưng một giây sau, hắn lại nhìn về phía tên đệ tử của thế lực phụ thuộc này, hàm răng cắn đến mức vang lên tiếng kêu khanh khách nói.
Tên đệ tử này nghe vậy thì khóc không ra nước mắt, nói.
"Ta cũng không có cách nào khác, hay là ngươi ăn một viên đan dược rồi điều tức một chút đi?" "Ta điều tức con mẹ nó, kẻ cản ta đều phải chết."
"Ta không phải muốn ngăn cản ngươi."
Tên đệ tử này lại bị cưỡng ép kích chiến một trận với tên đệ tử thân truyền của Thánh địa này một lân nữa, khiến cho cả người của hắn cũng tệ ran.
Các ngươi muốn ta chết thì nói cho rõ, đừng có làm như vậy nữa, rất dễ hù chết người, hai lần trước đó, lúc hắn cảm giác mình tuyệt đối chết chắc rồi, mỗi lần đều là vào thời khắc sống còn, Từ Kiệt lại đến kịp thời để cứu hắn.
Tuy rằng tính mạng của hắn đã được cứu, nhưng cứ làm nhiều lân như vậy, thực sự là sẽ doạ người ta chết khiếp mất.