Chương 778: Thánh địa chạy trốn
Chương 778: Thánh địa chạy trốnChương 778: Thánh địa chạy trốn
Chuong 778: Thanh dia chay tron
Với sự ra đi của trưởng lão cấp Đại Thánh, Thánh địa Kình Thiên đã phải chịu một thất bại thảm hại và nhiều đệ tử lần lượt bị giết chết.
Không còn cách nào khác, bọn hắn đều đã bị hao tổn tinh bì lực tân, mà Đệ tử của Đạo Nhất tông lại giống như không biết mệt mỏi, càng đánh càng hăng.
Các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên tự hỏi, đám đệ tử của Đạo Nhất tông này không mệt mỏi sao?
Càng ngày càng có nhiều đệ tử bị giết chết, các chấp sự cấp Thánh cảnh và các trưởng lão của Đại Thánh cũng giống như thế.
Sau khi Hồng Tôn giết chết một tên trưởng lão cấp Đại Thánh, bên Tê Hùng cũng đã giết chết một tên trưởng lão cấp Đại Thánh giống như vậy.
Về phần sáu người Dư Mạt vẫn luôn kịch chiến ở trên không trung, bọn họ đánh nhau đến tận lúc này, nhưng vẫn chưa bên nào chiếm được ưu thế.
Hơn nữa cùng là Đế cảnh, cho nên sáu người khó có thể thể hiện ưu điểm của công pháp Đế giai.
Vì vậy mà ba người Dư Mạt, Vương Mãn và Nguyên Thương không phải nhận ảnh hưởng gì quá nhiều.
Nhưng đối mặt với tình hình chiến đấu ở bên dưới đã phát sinh biến hóa, tâm tình của sáu người này lại hoàn toàn bất đồng.
Ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên vừa rồi còn tràn đây tham vọng và tràn đầy tự tin, lúc này trông bọn họ vô cùng u ám.
Mặc cho ai nấy cũng có thể thấy được, Thánh địa Kình Thiên đã đã là binh bại như núi đổ, còn bên phía bọn họ thì trong thời gian ngắn cũng khó có thể phân biệt được người chiến thắng.
"Chết tiệt."
Trong lòng hận không thể lập tức giết chết mấy tên đệ tử của Đạo Nhất tông này, nhưng lại hoàn toàn không có tinh lực để xuất thủ, bởi vì bọn họ đang bị đám người Dư Mạt ngăn cản lại.
Cuối cùng, mắt thấy càng ngày càng có nhiều đệ tử phải chết, ba vị lão tổ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà hạ lệnh rút lui.
Nghe vậy, các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên đã mất đi tinh thần chiến đấu từ lâu, lúc này cũng lần lượt bắt đầu chạy trốn.
Nhưng Đạo Nhất tông đương nhiên là không thể để bọn họ chạy thoát dễ dàng như vậy, nguyên một đám điền cuồng truy kích.
Có thể giết được người nào hay người đó, vì vậy mà trong lúc nhất thời, toàn bộ chiến trường đã trở thành tình trạng các đệ tử của Thánh địa Kình Thiên chạy lấy mạng không ngừng, trong khi các đệ tử của Đạo Nhất tông ở phía sau thì đang điên cuồng đuổi giết họ.
Tới tận lúc này rồi, mọi người đều biết, sự thất bại của Thánh địa Kình Thiên đã trở thành kết cục đã định.
Còn đông đảo đám mật thám đã đi theo một đường đến đây, thần sắc ở trên gương mặt của nguyên một đám muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu.
Thánh địa Kình Thiên thế mà bị đánh bại thật rồi, đây chắc chắn là chuyện có thể làm rung chuyển toàn bộ Trung Châu.
Thánh địa thất bại, bị thay thế, chuyện như vậy xưa nay chưa từng xảy ra trong lịch sử của Trung Châu.
Cho tới nay, một Thánh địa cao cao cao tại thượng, cuối cùng cũng có một ngày bị kéo xuống khỏi thần đàn.
Lúc này, huyền thoại vê sự bất khả chiến bại của Thánh địa đã triệt để bị phá vỡ.
"Thật sự thắng rồi sao?"
" Ông trời ơi, Trung Châu này sợ là muốn triệt để sôi trào rồi."
"Ai nói không phải đâu? Lần đầu tiên có người có thể đánh bại được Thánh địa."
"Từ điểm này xem ra, Đạo Nhất tông có lẽ sắp trở thành Thánh địa Đạo Nhất rồi."
" Đừng có gấp, mới có một trận chiến thôi, chí ít thì bên phía Đạo Nhất tông nhất định phải triệt để tiêu diệt Thánh địa Kình Thiên thì mới làm được."
Trận chiến này, Thánh địa Kình Thiên đã bị đánh bại hoàn toàn và tổn thất của nó lại cực kỳ thảm trọng.
Các đệ tử thương vong hơn phân nửa, trưởng lão cấp Đại Thánh và chấp sự cấp Thánh cảnh cũng là bị giết mười thoát mội.
Chỉ có ba trong số các trưởng lão cáp Đại Thánh ban đầu trốn thoát được.
Thi thể của các đệ tử từ Thánh địa Kình Thiên nằm rải rác khắp chiến trường.
Tuy nói Đạo Nhất tông cũng có thương vong, nhưng nó lại hoàn toàn không đáng giá nhắc tới so với Thánh địa Kình Thiên.
Có thể nói đây quả thật là một trận đại thắng, một trận đại thắng không thể nghi ngờ.
Sau khi đuổi theo cả một quãng đường dài, sau khi tỉnh bì lực tẫn thì các đệ tử của Đạo Nhất tông mới lựa chọn từ bỏ.
Mà ba vị lão tổ trong Thánh địa Kình Thiên nhìn thấy hết tất cả những thứ này, cho dù đau lòng đến chảy cả máu.
Nhưng bọn họ cũng không thể làm gì, đợi đến khi các đệ tử của mình thành công trốn thoát, bọn họ mới lựa chọn rút lui. Ba người của Dư Mạt tự nhiên rất muốn giữ ba người này lại, nhưng cũng giống như ba vị tổ của Thánh địa Kình Thiên trước đó không thể giữ được ba người bọn họ, hiện tại ba người Dư Mạt cũng không thể giữ được ba vị tổ của Thánh địa Kình Thiên lại.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để mặc cho bọn hắn rời đi.
Sau nhiều ngày giao tranh ác liệt, cuối cùng cũng kết thúc với chiến thắng chung cuộc thuộc về Đạo Nhất tông.
Sau khie kết thúc trận chiến, người có điểm mới nhất không phải là Đạo Nhất tông, mà chính là một đám thế lực phụ thuộc đã chuyển đầu sang Đạo Nhất tông.
Thành thật mà nói, cho tới nay Thánh địa Kình Thiên luôn giống như một tảng đá lớn đè lên đầu bọn họ vậy.
Bọn họ luôn lo lắng ve chuyện sẽ bị Thánh địa Kình Thiên thu hậu toán trướng, nếu Đạo Nhất tông thua, thì số phận của họ chắc chắn sẽ không khá hơn bao nhiêu.
(Thu hậu toán trướng: trừng trị hoặc trả đũa ai đó sau một thời gian dài khiến người ta tưởng rằng mình đã quên hoặc bỏ qua. Gần giống với "để đông cho đất lạnh, để người lỡ nhịp cho mình vung tay")
Nhưng bây giờ, Đạo Nhất tông đã thực sự chiến thắng, cho nên tảng đá lớn ở trong lòng của họ cũng đã yên ổn rơi xuống đất, cuối cùng họ không còn phải sợ hãi nữa.
Chiến trường tràn ngập tiếng reo hò.
Về phần đệ tử của Đạo Nhất tông, nguyên một đám đều cảm thấy mệt mỏi đến mức động một ngón tay cũng không muốn động.
Mặc dù có đồ ăn của Diệp Trường Thanh hỗ trợ, nhưng bọn họ lại liên tiếp thi triển bí pháp, hơn nữa còn là đồng thời thi triển mấy cái bí pháp, cả người tự nhiên mỏi mệt tới cực điểm.
Nguyên một đám đệ tử của Đạo Nhất tông lần lượt nằm bất lực ở trên chiến trường, mấy tên đệ tử không bị thương nặng của các đại thế lực thấy vậy thì lần lượt tiến lên.
Bọn họ đã chủ động cõng các đệ tử của Đạo Nhất tông trở lại Vạn Yêu quan.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, đợi ta trở về nghỉ ngơi một chút là được."
"A a, vậy sư huynh, ta cõn ngươi được không?”
"Cảm ơn."
"Chết tiệt, ta bảo ngươi cõng ta ở trên lưng, ai cho ngươi cõng ta kiểu công chúa vậy?"
"Giống nhau thôi."
"Cút, cõng ta ở trên lưng là được, động tác này quá xấu hổ rồi."
Nguyên một đám đệ tử lần lượt được cõng trở về Vạn Yêu quan, tại cửa thành Vạn Yêu quan, người của Liên minh Linh Trù cũng đang thu dọn, về phần Diệp Trường Thanh thì đã trở về từ lâu.
Sau chuyến đi này, hắn cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dù sao vì để thỏa mãn tất cả mọi người có thể ăn đủ, Diệp Trường Thanh đã mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi.
Cường độ cao, làm việc trong thời gian dài khiến Diệp Trường Thanh của lúc này chỉ muốn đi ngủ.
Bách Hoa Tiên Tử và Tuyệt Ảnh cũng giống như thế, sau khi trải qua một hồi kịch chiến, hai người cũng cảm thấy mệt muốn chất.
Bên ngoài Vạn Yêu quan lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, mà tất cả mọi người trên dưới ở Đạo Nhất tông đều đã chìm vào giấc ngủ.
Ngay cả thi thể cũng chẳng muốn quét dọn, chờ tỉnh ngủ đi rồi lại nói.
Về phần ba bữa cơm một ngày đương nhiên là không có, mà điểm này ai cũng có thể hiểu được, bởi vì bọn họ vừa mới trải qua một trận đại chiến, cho nên thật sự là cần nghỉ ngơi thật tốt.
Trận chiến ở Vạn Yêu quan đã kết thúc, mà đám mật thám từ các đại tông môn đã chứng kiến toàn bộ quá trình cũng lần lượt rời đi.
Trên đường đi, bọn họ đã gấp không chờ nổi mà muốn truyền lại tin tức ngay cho tông môn của mỗi người.
Có thể tưởng tượng, một khi tin tức này được truyền ra, nhất định sẽ gây sóng to gió lớn cho cả Trung Châu.
Chuyện này nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Với sự thất bại của Thánh địa, Đạo Nhất tông thực đúng là một bước lên trời, mặc kệ có thừa nhận hay không, Đạo Nhất tông hiện tại đã có tư cách bình khởi bình tọa với Tam Đại Thánh địa khác.
Khoảng cách để bọn họ trở thành Thánh địa cũng chỉ cách xa có một bước.
Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp Trung Châu, đầu tiên là các đại tông môn, hoàng triêu, thương hội.
Biết rằng kết quả của trận chiến là Thánh địa Kình Thiên bị đánh bại, phản ứng đầu tiên của mọi người là không thể tin được.
Sau khi xác nhận lại tính xác thực của tin tức, điều duy nhất còn xót lại trong lòng của bọn họ là chấn kinh.
"Làm sao có thể? Thế mà bọn họ đã thực sự đánh bại được Thánh địa."
"Đây thực sự là muốn thay đổi bầu trời, Đạo Nhất tông đây là muốn một bước lên trời mà."
"Các ngươi nói xem, chúng ta có khả năng hợp tác với Đạo Nhất tông không?” " Có thể phái người đi bàn bạc một chút, nếu Đạo Nhất tông nguyện ý, có thể đưa ra một số điêu kiện càng phong phú rồi." Thậm chí là có một số thương hội còn nảy ra ý tưởng muốn hợp tác với Đạo Nhất tông.