Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1000 - Chương 1002: Hoàn Toàn Sụp Đổ

Trang 501# 1

 

 

 

Chương 1002: Hoàn toàn sụp đổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ôi má! Đây là cái gì?”

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trên bầu trời, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn cả ra… Ma pháp xé rách không gian, chẳng lẽ đây là chiêu cuối của đám người Toàn Chân Giáo kia ư?

Cũng không phải là do mọi người có kiến thức quá hạn hẹp, mà là do phương thức lên sàn của Huyễn Yêu quá khoa trương… Người chơi ở giai đoạn hiện tại tuyệt đối là chưa từng nhìn thấy phương thức lên sàn nào đặc biệt như vậy.

Không chỉ có đám người chơi đang vây công Toàn Chân Giáo, hiện giờ ngoại trừ thành Dư Huy ra, cũng chỉ có người chơi của mấy thành chính gần đó mới có cơ hội nhìn thấy Huyễn Yêu.

Tuy hôm qua thành Kinh Cức cũng đã dụ được BOSS Huyễn Yêu ra, nhưng do thời gian tương đối gấp gáp, bởi vậy chỉ có một số ít người mới được chứng kiến cảnh tượng ấy.

Có điều chẳng mấy chốc sau mọi người đã bừng tỉnh lại.

“Là BOSS! Là BOSS kìa! Không ngờ lại là BOSS!”

Tuy phong cách lên sàn của Huyễn Yêu oách thật, nhưng dầu gì nó cũng chỉ có cấp 50, chỉ dùng một cái thuật Thăm Dò là có thể khiến nó lộ nguyên hình ngay.

Vô Kỵ thổi gió thêm lửa thốt lên: “Không sai, đây chính là BOSS, loại BOSS có thể bạo ra áo choàng của các nghề nghiệp đấy!”

“Bạo ra áo choàng ư?” Nghe Vô Kỵ nói thế, mắt tất cả mọi người đều đỏ rực lên.

Hiện giờ đến mảnh vỡ còn không tìm thấy một cái, huống chi là áo choàng… Tạm thời chưa nói đến việc lời Vô Kỵ nói có đáng tin hay không, nhưng con Huyễn Yêu này thì chắc chắn không phải là giả.

Quái nhỏ Huyễn Yêu bên lề đường đã có thể bạo ra mảnh vỡ áo choàng, con Huyễn Yêu này lên sàn lại có phong cách như vậy, nó có thể bạo ra áo choàng cũng không phải là chuyện không thể, ít nhất đồ nó bạo ra sẽ không ít hơn mấy con quái nhỏ kia.

Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi xuống người BOSS, không ai còn để ý tới đám người Toàn Chân Giáo nữa.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một ánh sáng trắng lóe lên trong đám người, ngay sau đó một tiếng hét vang lên: “Mẹ nó, ai thọc một dao vào lưng ta? Muốn độc chiếm BOSS à?”

Cùng lúc đó, mấy hướng khác của vòng vây cũng vụt qua từng luồng từng luồng sáng trắng, đồng thời vang lên những tiếng mắng chửi không dứt.

“Mẹ, cẩn thận người bên cạnh ra tay ám hại!”

Nghe thấy động tĩnh nổi lên bốn phía xung quanh, đám người chơi đang bao vây lấy Toàn Chân Giáo kinh hãi trong lòng, vội vàng cảnh giác nhìn khắp nơi, sau đó tựa lưng vào đồng bạn của mình đứng thẳng người, hình thành trận thế phòng ngự.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, toàn bộ các đội ngũ đã tan rã đường ai nấy đi, vòng bao vây vốn vây lấy Toàn Chân Giáo một cách chặt chẽ cũng đã biến thành cái sàng có trăm ngàn lỗ hổng.

Chẳng còn cách nào khác, đứng trước mặt BOSS, mọi thứ đạo nghĩa đều là nhảm nhí, không biết lúc nào kẻ xa lạ đứng bên cạnh sẽ thọc ngươi một dao… Hiện giờ người có thể tin tưởng được chỉ có bạn bè trong đội ngũ của mình mà thôi.



Nhìn đám người chơi lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, kênh trò chuyện công hội của Toàn Chân Giáo cũng đang rất náo nhiệt.

“Ha ha, sao tên Đạo Tuyết kia diễn nhạt thế không biết?” Bắc Minh Hữu Ngư bình luận tiếng hét vừa rồi của Danh Kiếm Đạo Tuyết.

Danh Kiếm Đạo Tuyết giải thích ngay: “Không phải là nhạt, chỉ tại ta muốn cười thôi…”

“Đám gà mờ các người! Lần sau đến lượt ta đấy!” Đám người Minh Đô, Ký Ngạo xoa tay hằm hè, nóng lòng muốn thử.

Vô Kỵ bình thản cười nói với Tế Nhật Hà Quang bên cạnh: “Thế nào?”

“... Ngươi được lắm!” Tế Nhật Hà Quang thở dài một hơi, gã ta giơ ngón cái lên với Vô Kỵ.

Xét về số người, đám Toàn Chân Giáo tuyệt đối là lâm vào hoàn cảnh cực xấu, cho dù người của Toàn Chân Giáo có trâu bò đến mấy đi chăng nữa, đứng trước đối thủ gấp trăm ngàn lần về số lượng thì cũng không có sức đánh trả, nhưng Vô Kỵ lại nhìn thấu điểm yếu của những người này, đó chính là không đoàn kết.

Nơi nào có người thì đều sẽ có giang hồ, cho dù là người chơi cùng một công hội thì ngày thường cũng sẽ có va chạm nhỏ, huống chi lại là người chơi đến thành các thành chính, các công hội khác nhau.

Đám người truy sát vốn đã rất đông, lại không quen biết nhau, chỉ trong một ngày ngắn ngủi thì không thể hiểu rõ lẫn nhau để đoàn kết chống địch được.

Vô Kỵ đã lợi dụng chính điểm yếu này, đầu tiên là đánh sập tâm thái của đối thủ, sau đó làm cho hai bên không hợp ý, để cho mọi người không tin tưởng lẫn nhau, cuối cùng lại vứt một con BOSS ra làm phúc lợi, đứng trước lợi ích đó, một đám người vốn đã không đồng lòng tất nhiên sẽ không muốn che giấu thêm nữa…

Cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, liên minh người chơi đã hoàn toàn sụp đổ.

Tế Nhật Hà Quang đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục Vô Kỵ rồi, phải đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như thế, có lẽ người bình thường đã không chịu nổi áp lực mà đầu hàng từ lâu, nhưng Vô Kỵ không những không đầu hàng, ngược lại hắn ta còn ngay lập tức bắt được điểm yếu của đối thủ, đồng thời tiến hành đòn phản kích mạnh nhất, vặn gãy đối thủ trong chớp mắt…

Cho dù là sự gan dạ sáng suốt hơn người này, hay là tố chất chiến thuật lão luyện kia, đều là thứ Tế Nhật Hà Quang không dám tưởng tượng đến.

“Ha ha, thôi được rồi đừng nói nhảm nữa, chúng ta phải đi rồi, trước khi đi tiễn chúng ta một đoạn đi!” Vô Kỵ cười cười, hắn ta búng tay một cái, đám Toàn Chân Giáo lập tức xông lên diệt gọn nhóm người Tế Nhật Hà Quang, sau đó nhân cơ hội mọi người không chú ý tới bên này, cúi người cẩn thận chạy ra khỏi vòng vây, sau đó chui vào trong cửa hàng của Mario không xa trốn đi.



Lúc này người chơi của chiến đội Xích Viêm cũng đã ở trong cửa hàng, nhìn thấy BOSS bên ngoài, Bạch Ngọc Thang kinh ngạc thốt lên: “Ha, không ngờ con BOSS này chỉ xuất hiện sau khi toàn bộ quái nhỏ đã bị tiêu diệt...Vậy thì tối hôm qua há chẳng phải là…”

“Không sai!” Vô Kỵ gật gật đầu nói: “Là do chúng ta làm.”

“Chậc chậc chậc, ta biết mà… Lão Ngư, các ngươi vớt được không ít nhỉ.” Mario Quay Cuồng nhìn đám người Toàn Chân Giáo, gã hâm mộ hỏi Vương Vũ.

“Cũng tạm được!” Vương Vũ nói: “Nhưng không nhiều bằng thành Dư Huy…”

“Thế giờ chúng ta có cần đi cướp không?” Mạc Tiểu Bối cũng hỏi.

Con BOSS Huyễn Yêu này cũng không có nhiều máu, nếu phải trơ mắt nhìn BOSS bị người ta làm thịt, thế thì tội lỗi to rồi.

“Không cần!” Vô Kỵ nói: “Con BOSS này thú vị lắm, chúng ta bắt buộc phải tìm nơi an toàn trốn đi mới được.”

“Không sai không sai! Các ngươi nhìn là được rồi.” Đám Toàn Chân Giáo có kinh nghiệm giết Huyễn Yêu phong phú nghe Vô Kỵ nói vậy, gương mặt cả đám đều lộ ra nụ cười gian trá.

“Thế à?” Đám người chiến đội Xích Viêm bán tín bán nghi liếc ra phía bên ngoài một cái, chỉ thấy trên phố có vô số người chơi đang đổ về từ bốn phương tám hướng.

Những người chơi vốn đang vây công Toàn Chân Giáo đã bị chặn lối đi, lúc này đám người chơi của thành Kinh Cức nhìn thấy BOSS cũng giống y hệt người chơi của thành Dư Huy hôm qua vậy, tất cả chạy ào ào ra định nhặt đồ rơi vãi.

Người chơi trên phố càng ngày càng nhiều, khung cảnh cũng càng ngày càng hỗn loạn.

Thành Kinh Cức lại không phải là thành Dư Huy, nơi này không có công hội nào có thể trấn áp được tình hình như Toàn Chân Giáo, đám người chơi hoàn toàn là vô tổ chức vô kỷ luật, đuổi theo BOSS trên phố, mọi người đều có nguyên tắc của mình, chỉ cần là người đi ngang qua đều sẽ tiện tay sờ hai cái.

Dưới vòng vây công của nhiều người như vậy, cũng chỉ mất khoảng mấy phút sau, Huyễn Yêu đã bị đánh ra hình thái thứ hai.

Nhất thời mây trời biến hóa, trời đất thay đổi, cả thành Kinh Cức đã biến thành một thế giới tận thế, toàn bộ đám người chơi trên phố đều bị biến thành một đám Huyễn Yêu xanh lè.

“Ôi má! Con BOSS đó là BOSS thần cấp ư?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người chơi chiến đội Xích Viêm giật mình sợ hãi vội vàng hỏi.

Minh Đô cười nói: “Thần cái con khỉ! Bây giờ chỉ cần là người chơi không cùng một đoàn đội thì nhìn đối phương đều thành ra như thế. Hiểu chưa?”

Đám người nghe thế lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, quả nhiên, toàn bộ quái vật trên phố đã bắt đầu tấn công lẫn nhau.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment