Trang 500# 2
Chương 1001: Mưu kế trên hết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nếu bắt buộc phải nói thì nhiều người chưa chắc đã có thêm sức mạnh, ngược lại còn có thể làm hỏng việc nữa…
Hãy nhìn xem thập bát lộ chư hầu đã chống lại Đổng Trác như thế nào? Ngẫm lại xem thập bát lộ phản vương đã phản lại nhà Tùy ra sao?
Những đoạn lịch sử này đều là lời răn dạy bằng máu và nước mắt cả đấy.
Chính vì Vô Kỵ nhắm trúng điểm này nên hắn ta mới để cho người của Toàn Chân Giáo tránh mặt trước, tạo ra cảnh tượng giả dối rằng Toàn Chân Giáo người ít thế yếu, từ đó mài mòn tính đoàn kết của đám người trên.
Thủy Hạ Khán Ngư tự cho mình là người thông minh, nhưng tên tiểu tử này chỉ biết nghĩ mà không dám làm, theo trực quan y cho rằng chỉ cần tìm đủ người trợ giúp là có thể giáo huấn được Toàn Chân Giáo, không ngờ rằng lòng người khó dò, cũng chính vì vậy mà tên này mới luôn thua kém Vô Kỵ một đẳng cấp. Trong tình huống đám truy binh này ỡm ờ nửa muốn đuổi theo nửa muốn dừng lại, Doãn Lão Nhị đã kéo được đám truy binh đó chạy theo mấy con phố, từ góc hẻm hẻo lánh kéo tới tận vị trí đại lộ trung tâm.
Cùng lúc đó, dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, những thành viên khác của Toàn Chân Giáo cũng đã mang truy binh tới đại lộ trung tâm.
Xem ra Thủy Hạ Khán Ngư đã không làm chuyện phí công, chỉ một bài post giẻ rách mà lại có thể tụ tập được mấy trăm đội ngũ, hơn nữa trình độ của những đội ngũ này còn rất khá nữa là đằng khác.
Tuy không bằng được chiến đội đỉnh cấp, nhưng cũng là loại cao thủ nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, trong đó cũng không thiếu người chơi lâu năm như Tế Nhật Hà Quang.
Lúc này mấy nghìn người chơi vũ trang hạng nặng đang chặn tại đại lộ trung tâm, vây chặt đám người Vương Vũ ở chính giữa.
“Hzaiii, Vô Kỵ giỏi thật, cùng mang chúng ta đi xuống suối vàng luôn!” Nhìn thấy mình khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ lại bị người ta vây chặt như gói sủi cảo, Doãn Lão Nhị không kìm được một câu than thở.
“Quá khen quá khen!” Vô Kỵ cười cười ôm tay đáp lại Doãn Lão Nhị.
Đúng lúc này, thằng nhãi Tế Nhật Hà Quang bước tới trước mặt đám người Toàn Chân Giáo, hắn ta hùng hồn chỉ thẳng vào mặt đám Toàn Chân Giáo mà mắng: “Hừ, Toàn Chân Giáo các ngươi không chuyện ác nào mà không làm, hôm nay chúng ta sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ đám vô liêm sỉ các người! Mẹ nó!”
Vừa nghe Tế Nhật Hà Quang nói thế, nháy mắt đám người Toàn Chân Giáo đã câm nín không còn lời nào để bình luận.
Rõ ràng là vì lợi ích của bản thân mình, thế mà hét ra mồm lại có vẻ đường đường chính chính ghê, thằng nhãi Tế Nhật Hà Quang này đúng là không hổ danh cao thủ có máu mặt, tài ăn nói cao hơn những tên khác nhiều.
Bởi vậy cho nên đám người Vương Vũ mới không nhịn được phải thốt lên đầy vẻ kinh ngạc: “Woa, cái tay này trông tuấn tú lịch sự thế mà còn không biết xấu hổ hơn cả Vô Kỵ kìa?”
Đến cả đám người chơi đang vây công Toàn Chân Giáo cũng có không ít người đỏ bừng cả mặt.
“He he…” Vô Kỵ không thèm để ý đến lời chế giễu của đám người Vương Vũ mà chỉ cười nói: “Lão đại Tế Nhật, ngươi cũng là người có thân phận, mọi người đều là người thông minh, đừng nên nói lời mờ ám làm gì, những câu vớ vẩn như thay trời hành đạo mong ngươi bỏ đi cho nước nó trong, ngươi muốn cách làm nhiệm vụ chứ gì?”
Trước khi trở thành cao thủ, mặt dày là thứ bắt buộc phải có, là một cao thủ nổi tiếng, hiển nhiên Tế Nhật Hà Quang rất phù hợp với yêu cầu này, bị Vô Kỵ châm biếm một phen như vậy mà tên tiểu tử này không những không đỏ mặt, ngược lại hắn ta còn cười nói tiếp: “Ha ha, xem ra quả nhiên lão đại Vô Kỵ hiểu chuyện y hệt như trong truyền thuyết, người ta có câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu ngươi giao cách làm nhiệm vụ ra đây, tạo phúc cho muôn dân để bù đắp sai lầm trước kia, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, thả cho các ngươi một con đường sống.”
“Thế sao?” Vô Kỵ cười ha ha nói: “Lão huynh Tế Nhật này, không phải ta không tin ngươi đâu, với trình độ của ngươi, ngươi cũng chỉ có thể làm hoàng đế ở công hội của các ngươi mà thôi, sao có thể chỉ huy được những tên này, chi bằng lão đại Tế Nhật ngươi qua đây đi, ta nói cho một mình ngươi, sau đó đợi chúng ta rút lui an toàn rồi, ngươi lại công bố cho mọi người được không?”
Vô Kỵ có tiếng làm người gian trá, nếu Vô Kỵ tiện mồm đồng ý luôn, tất nhiên Tế Nhật Hà Quang sẽ không tin, lúc này nghe thấy chủ ý của Vô Kỵ, Tế Nhật Hà Quang lại thấy vui vẻ trong lòng.
Nói trước cho một mình Tế Nhật Hà Quang, chính là để cho Tế Nhật Hà Quang độc hưởng tin tức đáng tin cậy nhất, còn về phần công bố cho mọi người biết gì đó, chuyện ấy không tồn tại, chỉ cần cách làm nhiệm vào đến tay gã, ai mà thèm quan tâm Toàn Chân Giáo sống chết ra sao.
Tế Nhật Hà Quang vui mừng nói: “Nếu lão huynh Vô Kỵ đã xem trọng ta như thế thì ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tế Nhật Hà Quang rời khỏi đội ngũ đi thẳng tới bên cạnh Vô Kỵ.
Tế Nhật Hà Quang cũng không sợ đám người Toàn Chân Giáo giở trò gì, dù sao chỗ này có đến mấy trăm đội ngũ, không ai lấy bản thân ra làm con mồi cả, nếu người của Toàn Chân Giáo dám ra tay với gã ta, chắc chắn là muốn tự sát.
Chẳng mấy chốc, Tế Nhật Hà Quang đã đi tới bên cạnh Vô Kỵ, gã cười híp mắt lại nói: “Lão huynh Vô Kỵ, ngươi nói đi… Rốt cuộc cách làm nhiệm vụ là gì?”
Vô Kỵ như sợ bên cạnh có Thích khách vậy, hắn ta khẽ khàng đặt tay sang bên cạnh tai của Tế Nhật Hà Quang, nhỏ giọng nói riêng từng chữ từng chữ một: “Ta XXX con mợ mi!”
“Ngươi!!!” Sắc mặt Tế Nhật Hà Quang thay đổi 180 độ, hắn ta đang định tức điên lên.
Ai ngờ Vô Kỵ lại cười vui vẻ nói: “Lão đại Tế Nhật, ngươi nghe rõ rồi chứ, đợi chúng ta rời khỏi đây xong ngươi mới được nói cho huynh đệ xung quanh đấy nhé? Nếu không mọi người không khách sáo với ngươi thì đừng đổ thừa cho chúng ta…”
Tuy giọng của Vô Kỵ không lớn, nhưng hắn ta lại sử dụng một cái loa để kích tiếng, âm thanh rõ mồn một chui vào tai mỗi một người ở đây, nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Tế Nhật Hà Quang.
“Ta!!”
Nghe Vô Kỵ nói thế, Tế Nhật Hà Quang giật mình ngẩn ra, ngay lập tức hắn ta hiểu ra mình đã trúng kế rồi, thế là bèn chỉ thẳng vào mặt Vô Kỵ mà mắng: “Mẹ nó, ngươi dám châm ngòi ly gián? Ta giết ngươi!”
Nói rồi Tế Nhật Hà Quang rút dao găm ra thọc về phía Vô Kỵ.
Có điều đằng sau Vô Kỵ có một đám cao thủ của Toàn Chân Giáo đang bảo vệ cho hắn ta, sao họ có thể để Tế Nhật Hà Quang ra tay thành công được, Vương Vũ bắt lấy tay Tế Nhật Hà Quang đẩy mạnh về phía trước, Tế Nhật Hà Quang lập tức bị Vương Vũ hất cho ngã dúi dụi xuống mặt đất.
“Ha ha!” Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống Tế Nhật Hà Quang nói: “Chỉ là chơi game thôi mà, không đến mức để lão đại Tế Nhật ngươi phải giết người diệt khẩu như thế chứ?”
Tế Nhật Hà Quang lúc này cả tinh thần lẫn thể xác đều gặp phải đả kích, gã nằm liệt ra đất như bị trúng gió, múa may tay chân hét lên: “Đừng trúng kế, hắn ta lại châm ngòi ly gián đấy.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đám truy binh đều ngẩn ra, hoàn toàn không biết nên tin ai bây giờ.
Tuy mọi người đều có cùng một mục tiêu, nhưng lại không phải là cùng một bọn… Không thể tin người của Toàn Chân Giáo được, chẳng lẽ Tế Nhật Hà Quang muốn truy sát người khác vì cách làm nhiệm vụ thì lại đáng tin sao?
Đương nhiên, đuổi theo Toàn Chân Giáo lâu như vậy, những người này cũng hiểu rõ đám Toàn Chân Giáo xảo quyệt vô cùng, không thể tin bọn họ được, thế là rất nhanh đám truy binh đã bị phân thành hai phía, đề phòng lẫn nhau.
Nhưng đề phòng thì đề phòng, vòng bao vây vẫn không hề hỗn loạn, chỉ có điều đối tượng bao vây lại có thêm một đám người Tế Nhật Hà Quang mà thôi.
Tế Nhật Hà Quang lâm vào thế gọng kìm tức điên lên nhìn chằm chằm vào Vô Kỵ: “Ngươi chơi ta thì được cái gì? Chẳng phải vẫn không đi được đấy thôi?”
“Ồ? Thế sao?” Vô Kỵ cau mày lại, liếc Tế Nhật Hà Quang một cái rồi bình thản nói: “Cứ đợi đi!”
“Chẳng lẽ ngươi còn có viện binh?” Tế Nhật Hà Quang nghe thế bèn ngẩn ra.
“Ừm!” Vô Kỵ gật gật đầu, đúng lúc ấy, cả bầu trời biến thành một màu đỏ rực dưới ánh chớp sáng lóa, ngay sau đó từ trên bầu trời bỗng phát ra một tiếng rống điên cuồng.
“Kẻ nào, là kẻ nào đã đã giết con của ta!”
Mọi người nghe thấy âm thanh này vội vàng ngước nhìn lên trên, chỉ thấy bầu trời phía trên xuất hiện một vết nứt, một con quái vật màu xanh xé rách vết nứt kia chui ra từ bên trong.