Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 998 - Chương 1000: Đích Đến Là Ở Giữa Đường Lớn

Trang 500# 1

 

 

 

Chương 1000: Đích đến là ở giữa đường lớn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Điều quan trọng nhất của một đoàn đội là phải nghe theo mệnh lệnh của người chỉ huy. Mặc dù đám người Toàn Chân Giáo kia có tổ chức mà vô kỷ luật nhưng đối với mệnh lệnh của Vô Kỵ, dưới tình huống bình thường thì bọn họ vẫn khá là nghe theo.

Mọi người ai cũng có điểm mạnh riêng, chấp nhận ý kiến của các chuyên gia chính là một trong số ít những ưu điểm của đám người này.

Về phía chiến đội Xích Diễm thì càng không cần phải nói, bọn họ có được phương pháp tìm kiếm mảnh vỡ độc nhất của Toàn Chân Giáo nên nhiệm vụ trở nên đơn giản và mau lẹ hơn rất nhiều.

Lúc này Vô Kỵ để chiến đội Xích Diễm đi tìm mảnh vỡ mà không cần phải nhốn nháo bị người ta đuổi giết nữa, đám người này dĩ nhiên là thầm vui mừng rồi, cho dù Mạc Tiểu Bối không có lên tiếng thì bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, đám người Toàn Chân Giáo tiếp tục đi dạo trên đường dụ đám người Tế Nhật Hà Quang…

Người của Toàn Chân Giáo luôn giỏi về truy tung và phản truy tung, hơn nữa từng người một biến hóa tài tình vô cùng giỏi về chuyện trốn chạy, họ căn bản không chạm mặt đánh nhau với kẻ địch. Cho nên dù người của Tế Nhật Hà Quang có được tọa độ của Toàn Chân Giáo thì mỗi lần bọn họ cũng chỉ thấy được bóng lưng rồi ngay sau đó lại mất dấu luôn mục tiêu.

Cùng lúc đó, tất cả đội ngũ mua tin tức cũng bắt đầu tụ tập lại về thành Kinh Cức. Người chơi của thành Kinh Cức cũng bắt đầu nhận ra hôm nay có nhiều gương mặt lạ hơn so với ngày thường rất nhiều.

Có điều mọi người cũng không quan tâm lắm.

Dù sao những người lạ mặt đó đều đi theo đội ngũ mười người một tổ, huy hiệu trên ngực cũng không hoàn toàn giống nhau, rõ ràng là bọn họ không cùng một công hội, nếu không người chơi của công hội lớn ở các thành chính khác mà xâm lấn với số lượng lớn như vậy thì công hội lớn ở thành Kinh Cức đã sớm để mắt đến rồi.

Khi mà những người chơi tụ họp lại ngày càng nhiều thì người của Toàn Chân Giáo cũng nhận thấy được điểm không thích hợp.

"Bà mịa nó, vì sao người đuổi theo chúng ta càng ngày càng nhiều vậy?" Doãn Lão Nhị là người đầu tiên cảm thấy khác thường.

Tuy rằng vì hạn chế nghề nghiệp nên Doãn Lão Nhị chạy trốn không được thuận lợi lắm nhưng mà dựa vào năng lực phản ứng hơn người, tiểu tử này vẫn có thể kéo theo mười mấy người chơi chạy loạn trên đường. Mà hiện tại số người truy sát Toàn Chân Giáo ít nhất cũng phải có đến mấy ngàn. Bây giờ, sau lưng mỗi người Toàn Chân Giáo đều có hơn trăm người theo đuôi và con số này còn đang không ngừng tăng lên. Dưới sự bao vây chặn đánh của nhiều người như vậy, khuyết điểm của Doãn Lão Nhị lập tức lộ rõ, dĩ nhiên hắn ta sẽ cảm thấy vô cùng cố sức…

Vô Kỵ nói: "Kẻ địch chính là kẻ thù cũ của chúng, ngươi cho rằng gã ta thực sự sẽ đặt cược tiền của mình vào những người đó ngay từ đầu hay sao? Kẻ địch khẳng định sẽ lan truyền rộng rãi tin tức của chúng ta ra bên ngoài."

Lời của Vô Kỵ ngược lại cũng không sai, nếu là kẻ thù mới thì đám người này khẳng định sẽ vì nhân số mà nghi ngờ thực lực của người Toàn Chân Giáo.

Nhưng càng là những người đã đánh nhau lâu với Toàn Chân Giáo thì càng hiểu rõ phong cách làm việc và thực lực của bọn họ.

Nhất là bây giờ đã kết luận được kẻ địch là Thủy Hạ Khán Ngư. Gã Thủy Hạ Khán Ngư này đã từng chịu cảnh lên voi xuống chó ở Tam Sát Trang, cũng tự mình trải nghiệm cảm giác bị Vương Vũ đuổi giết. Vậy nên gã so với bất kỳ kẻ nào cũng đều rõ Toàn Chân Giáo hiện tại đáng sợ đến nhường nào, gã làm sao có thể ngây thơ cho rằng một trăm người là hốt gọn một mẻ được người của Toàn Chân Giáo chứ.

Cho nên hiện giờ người đuổi giết Toàn Chân Giáo đang ngày càng nhiều cũng nằm trong dự liệu của Vô Kỵ.

"Má nó, tên đó thật không biết xấu hổ!" Thấy được đối thủ xảo trá như vậy, Doãn Lão Nhị giận dữ nói: "Hiện tại ta phải làm thế nào? Giờ đâu đâu cũng là người, ta cảm giác không chống đỡ được bao lâu nữa."

"Mấy giờ rồi?" Vô Kỵ bất thình lình hỏi.

Xuân Tường đáp: "Chắc đến năm giờ chiều rồi."

"Ừ, chắc cũng gần năm giờ gì đấy! Lúc nãy ta đăng xuất đi tiểu là mới qua 4:30.” Vương Vũ chắc chắn nói.

Minh Đô nghe vậy tức giận lên tiếng: "Má nó, chúng ta vậy mà bị người ta đuổi theo bốn giờ đồng hồ. Lão tử cho tới bây giờ còn chưa từng chịu uất ức như vậy. Bao giờ chúng ta mới có thể phản kích?"

Cũng không thể trách Minh Đô vì chuyện này mà nổi giận được. Theo chiến thuật hồi trước của Toàn Chân Giáo là địch mệt ta đánh địch tiến ta lùi thì tất cả mọi người đều vừa đánh vừa chạy, cho dù có chỗ tổn thất nhưng ít nhất cũng có cảm giác thành tựu.

Đâu có giống như bây giờ chứ, ngay cả đánh nhau cũng không được mà phải một mực né tránh, mặc dù không có tổn thất chiến đấu gì nhưng đây quả thực không phải tác phong của đám người Toàn Chân Giáo.

"Năm giờ rồi…" Vô Kỵ suy tư một chút rồi lên tiếng: "Cũng không sai biệt lắm! Lão Nhị, ngươi không cần để ý đến truy binh, giờ ngươi cứ trực tiếp chạy đến vị trí chính giữa đường lớn, nếu thực sự chịu không được thì cứ phóng chiêu cuối đi, nhất định phải dẫn bọn họ đến vị trí chính giữa đường lớn.

"Được rồi!" Doãn Lão Nhị bất đắc dĩ gật đầu.

"Còn chúng ta làm gì?" Minh Đô nôn nóng hỏi.

Vô Kỵ đáp: "Các ngươi chạy nhanh, trước tiên cứ dạo hai vòng nữa đi."

"Bà mịa nó!!! Còn chạy nữa hả?" Nghe thấy mệnh lệnh của Vô Kỵ, Minh Đô thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Vương Vũ cười cười khuyên nhủ: "Ngươi ngốc quá, thời điểm sắp bị vây gần chết người liền giải quyết mấy tên…”

"Bọn họ không đuổi theo kịp ta ấy." Minh Đô buồn bực nói.

"Ha ha!" Cả đám cùng cười: "Vậy sao ngươi không chạy chậm một chút?"

"Ha ha, đúng rồi đấy. Mới vừa rồi ta bị bao vây, ta sử dụng một cước Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích đạp chết mấy người, thế là thoải mái chạy thoát!" Ký Ngạo cũng đắc ý nói.

"Bà mịa nó, các ngươi thật hèn hạ! Ta khinh ta khinh ta khinh!" Minh Đô nghe vậy lập tức hiểu rõ được ý đồ của những tên này. Kênh trò chuyện của công hội lập tức tràn ngập biểu tượng cảm xúc Minh Đô gửi lên.

Vô Kỵ tiện tay cấm chat Minh Đô, sau đó đen mặt lại nói: "Đám người các người cũng dám không nghe theo chỉ thị của ta hả? Nếu ai khiến lính cảnh vệ chạy đến đây thì các ngươi cứ chờ đó cho ta!"

"Hả? Ta có nói gì đâu? Vừa rồi các ngươi nói gì ta cũng hoàn toàn không hiểu. Ta chỉ bảo Minh Đô không cần chờ chết mà thôi." Vương Vũ là người đầu tiên xúi giục Minh Đô giết người vội vàng lên tiếng thanh minh.

"Bọn ta cũng không hiểu… Bọn ta chỉ bảo Minh Đô chạy từ từ thôi, đừng để lạc mất mục tiêu." Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ là mình chỉ có lòng tốt một chút mà thôi.

Chỉ có Ký Ngạo vẻ mặt mê man, lệ rơi đầy mặt nói: "Ta bảo với đám người các ngươi này… Các ngươi là đám người xấu!"

"Bạn nhỏ à, ngươi vẫn còn trẻ người lắm.” Đám người lắc đầu thở dài.



Khi mọi người đang ở đây dùng lời nói công kích lẫn nhau thì Doãn Lão Nhị đã kéo theo vài trăm người bắt đầu liều mạng chạy nước rút.

Tốc độ di chuyển của Chiến sĩ khiên thuẫn thực sự là khiến người ta muốn chỉ trích. Ngoại trừ Mục sư ra thì gần như không có một nghề nghiệp nào chậm hơn Chiến sĩ khiên thuẫn. Nhưng cũng phải thiệt thòi cho tất cả những người muốn bắt sống Doãn Lão Nhị, bởi vì toàn thân Doãn Lão Nhị đều là trang bị cao cấp, mặt khác hắn ta còn có thêm một tấm thuẫn cấp Thần Khí nữa, nếu không với tốc độ của hắn ta cũng không có khả năng kéo theo nhiều người chạy trên đường phố như vậy.

Huống chi người truy sát cũng không phải một nhóm, không ai trong bọn họ dám dùng kỹ năng đánh lan cả, cũng không ai dám thả khống chế vào giữa vì như vậy sẽ giúp Doãn Lão Nhị rất nhiều.

Lúc này Doãn Lão Nhị đã dùng đầy đủ hành động của mình để thuyết minh cho mọi người thấy Tanker là như thế nào… Một người với một tấm thuẫn cứ như là một chiếc xe tăng vậy, chuyên môn đâm vào giữa đám người, cứ mạnh mẽ đâm tới như ở chỗ không người khiến đám đối thủ kêu khổ không ngớt.

Cũng không còn cách nào cả, chưa nói đến việc Doãn Lão Nhị chui loạn trong đám người giống như một con cá khiến cho cả đám không biết xuống tay vào đâu thì thực ra mục đích chủ yếu của mọi người đến đây cũng không phải vì giết người. Giờ mà bọn họ làm thịt Doãn Lão Nhị thì cũng chỉ có đám cháu trai đang thủ sẵn ở điểm sống lại kia được lợi thôi.

Những kẻ tham lam và thích chiếm lợi này nguyên một đám đều có một bụng ý xấu. Nếu như họ gặp bất lợi lớn, có khả năng họ sẽ đoàn kết lại một chút. Nhưng hiện tại đuổi theo đánh đối thủ ai cũng cho là mình có bản lĩnh hàng phục những con ngựa Toàn Chân Giáo khó thuần này, ai sẽ còn đần độn vì người khác làm áo cưới nữa chứ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment