Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 997 - Chương 999: Người Ta Muốn Mắc Câu

Trang 499# 2

 

 

 

Chương 999: Người ta muốn mắc câu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Nhìn đám người Toàn Chân Giáo gặp xui xẻo?" Tế Nhật Hà Quang cười lạnh nói: "Tại sao ta cảm giác người xui xẻo là chúng ta thế."

"Bản lĩnh của các ngươi không bằng người ta chẳng nhẽ lại đi trách ta?" Ông chủ lãnh đạm trả lời.

Tế Nhật Hà Quang nghe vậy khó chịu nói: "Hừ, bây giờ cho dù ngươi không sợ chúng ta cũng mặc kệ?"

"Đương nhiên không sợ!" Ông chủ nói: "Ngươi cho rằng ở chỗ này ai sẽ nghe lời ngươi trừ đám thuộc hạ của ngươi ra?"

"Ngươi!!!" Tế Nhật Hà Quang nhất thời nghẹn lời.

Ông chủ này nói không sai, mục đích của mọi người mặc dù giống nhau nhưng trong lòng mỗi người đều có ý tưởng riêng. Thiếu một người thì sẽ ít đi một phần hoa hồng cần chia, ai cũng sẽ không để ý người khác nghĩ gì, nếu không phải vì đối thủ quá khó chơi thì những người này đã không nghĩ đến việc hợp tác.

"Hơn nữa, trong trò chơi này cho tới bây giờ không bao giờ thiếu tinh thần mạo hiểm. Ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mua tin tức từ chỗ ta thôi sao?" Theo lời gã đó nói, Tế Nhật Hà Quang lập tức nhìn thấy trong trong nhóm trò chuyện tạm thời nháy mắt hiện lên mấy trăm tin tức, đây toàn bộ đều là thông báo có người gia nhập phòng trò chuyện.

Tế Nhật Hà Quang trực tiếp trợn tròn mắt.

Đúng vậy, người buôn bán tin tức tất nhiên không thiếu tay chân.

Tế Nhật Hà Quang biết, nhóm trò chuyện tạm thời này chỉ có thủ lĩnh của các chiến đội mới có thể gia nhập, mỗi chiến đội thì có mười người, dựa theo đó mà tính thì hiện tại tay chân của người buôn bán tin tức này có đến mấy nghìn người…

Mười người trong chiến đội của Tế Nhật Hà Quang ở trước mặt mấy nghìn người hoàn toàn chẳng thấm vào đâu.

Lão đại của các công hội cũng không phải là kẻ ngu, chuyện con buôn mượn đao giết người cũng có khối người, nhưng cho dù có làm đao của người ta thì cuối cùng lợi ích vẫn là thực tế, đôi bên cùng có lợi thì không có vấn đề gì cả.

Nếu chuyện đã như vậy, Tế Nhật Hà Quang cũng không còn lời nào để nói. Nhân số càng nhiều tỷ lệ thắng lợi càng cao, giờ tiếp tục lăn lộn cùng đám buôn tin tức này hay là rời khỏi, lấy trí thông minh của Tế Nhật Hà Quang cũng không khó lựa chọn.

Những người khác thì càng không cần phải nói, nói đến chuyện lựa chọn này thì tất nhiên mọi người sẽ có khuynh hướng chọn người thắng.

Sau khi kéo tất cả các thủ lĩnh gia nhập nhóm trò chuyện, kẻ buôn tin tức lập tức gửi lên tọa độ của đám người Toàn Chân Giáo, đồng thời cũng không lựa chọn hình thức xem xét trả tiền.

Sau khi nhìn thấy tọa độ, tất cả người chơi ở thành Kinh Cức nhanh chóng tụ họp ở điểm sống lại.

Cùng lúc đó, bên phía đoàn người Toàn Chân Giáo và chiến đội Xích Diễm cũng bị Vô Kỵ kéo vào một kênh chat đoàn đội.

Lúc này, Minh Đô nói trên kênh đoàn đội: "Vô Kỵ, ta đã hỏi thăm rõ ràng, những người này đều là tự mình đi mua tin tức, cũng không có người nào ở sau màn sai khiến cả. Ngươi hẳn là suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Ha ha!" Vô Kỵ nhàn nhạt cười nói: "Vậy ngươi có biết bọn họ mua tin tức từ ai không?"

"Không biết..." Minh Đô lắc đầu.

Vô Kỵ nói: "Người kia bán tin tức của chúng ta, hơn nữa còn giấu giếm thân phận của mình, ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái hay sao?"

"Ý của ngươi là, người bán tin tức chính là kẻ chủ mưu phía sau?" Vô Kỵ đã nói thẳng thừng ra như vậy , lúc này mọi người đều xem như hiểu rõ.

"Không sai! Mà kẻ kia khá hiểu biết về chúng ta, chẳng hẳn chính là đối thủ cũ." Vô Kỵ tiếp tục nói.

"Đối thủ cũ… Ai vậy?" Mọi người tiếp tục mờ mịt.

Toàn Chân Giáo đi gây nghiệt quá nhiều, cho dù là đối thủ cũ cũng nhiều không kể hết.

"Sẽ không phải là cái tên rác rưởi Độc Cô Cửu Thương kia chứ?" Ký Ngạo suy nghĩ một chút rồi nói.

Ở trong “Trọng Sinh”, đối thủ cũ của Toàn Chân Giáo từng gặp nhau qua hơn nữa còn sống an ổn đến giờ chắc chỉ có một nhà Thiên Hạ Mạt Thế.

"Hừ!" Vô Kỵ nghe vậy hừ lạnh nói: "Chó Thương mặc dù làm người rất hạ lưu nhưng mà cách trả thù xấu xa như vậy hắn ta vẫn khinh thường không thèm dùng."

Đúng là thế thật, Thiên Hạ Mạt Thế cũng được coi là một công hội lớn nổi danh, bọn họ muốn tìm Toàn Chân Giáo để gây phiền phức cũng không cần làm loại chuyện quấy nhiễu vòng vo này.

Có người gây chuyện bằng cách gửi ảnh chụp của đối thủ lên diễn đàn sau đó lấy danh nghĩa bán tin tức mượn đao giết người. Kẻ có thể làm ra hành vi xấu xa như vậy lại thà chết không chịu thiệt thực sự là có rất ít người.

Vương Vũ sau khi suy nghĩ một chút lập tức nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ là Thủy Hạ Khán Ngư?"

Đối thủ cũ của Toàn Chân Giáo Vương Vũ đã gặp qua không ít. Nói đến dùng chiến thuật Vương Vũ còn chưa thấy ai chơi dơ hơn Vô Kỵ, nhưng thủ đoạn bỉ ổi của Thủy Hạ Khán Ngư đến nay vẫn còn in rõ trong kí ức của Vương Vũ. Gã này am hiểu nhất chính là châm ngòi ly gián, độ vô sỉ cũng vô cùng gần với Vô Kỵ.

"Đúng rồi, lão Ngưu nói không sai!" Đoàn người sau khi nghe Vương Vũ nói như vậy không khỏi tán đồng gật nhẹ đầu.

Từ những hành vi trước đó có thể thấy trừ Thủy Hạ Khán Ngư ra, họ đúng là không tìm được người thứ hai hèn hạ như vậy.

"Tên khốn nạn kia không phải bị người của thành Lôi Bạo chặn lại rồi hay sao?" Nghe nói đối thủ là Thủy Hạ Khán Ngư, Ký Ngạo có hơi kinh ngạc.

"Gà Con ơi, về sau đi ra ngoài ngươi đừng nói là đã lăn lộn cùng bọn ta…" Đoàn người nghe vậy, mồm năm miệng mười công kích Ký Ngạo.

"Móa móa móa nó! Đám rác rưởi các ngươi này!" Ký Ngạo giận dữ: "Ta nói chẳng lẽ không phải sự thật sao?"

Xuân Tường cười nói: "Bạn nhỏ à, ngươi cho rằng thù hận của người chơi thành Lôi Bạo với Thủy Hạ Khán Ngư lớn bao nhiêu?"

"Chuyện này…” Ký Ngạo nghe Xuân Tường hỏi vậy, lập tức không nói lời nào.

Trong game online không có chuyện vô duyên vô cớ thù hận, ngoại trừ những công hội lớn luôn đối lập với nhau thì người chơi bình thường rất ít khi cả đời đều không có qua lại với kẻ thù của mình.

Hiện tại cách thời điểm Thủy Hạ Khán Ngư bị đuổi giết đã qua rất lâu rồi, người chơi thành Lôi Bạo đã sớm quên Thủy Hạ Khán Ngư là ai… Ai còn sẽ tốn thời gian và sức lực đi chặn một người đã bị quên lãng chứ.

Tên Thủy Hạ Khán Ngư là một gã cực kỳ kiên trì, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để ghét bỏ đối thủ, cho nên có thể dùng đến loại thù đoạn khiến người ta chán ghét này cũng chỉ có gã ta mà thôi.

"Thằng cháu trai này đang ở đâu? Ta muốn đi làm thịt hắn!" Linh Lung Mộng nghe đối thủ là thằng cha Thủy Hạ Khán Ngư thì lập tức nổi giận, kêu la muốn đi chơi chết tên kia.

Vô Kỵ lại nói: "Tên này vì che giấu thân phận, ngay cả ID cũng không để lộ ra thì sao có thể để chúng ta tìm được gã chứ. Dựa theo tính tình thường ngày của gã… Hiện tại những người bị chúng ta giết ngược lại kia chắc hẳn là đang tổ chức đội ngũ lại để chuẩn bị đối đầu trực tiếp với chúng ta đây này. Bây giờ ngươi có đi cũng chỉ chịu chết mà thôi."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Linh Lung Mộng nôn nóng sốt ruột hỏi.

"Chúng ta cứ hành động giống như vừa rồi, núp trong bóng tối đi dạo, để bọn họ chỉ tìm được tọa độ mà không thấy người." Vô Kỵ thản nhiên nói.

"Bọn họ bị mắc câu một lần rồi còn có thể rơi vào bẫy nữa không?" Mario Quay Cuồng nghe vậy nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Lần này không có lưỡi câu, chỉ có mồi câu."

"Vậy chúng ta đi làm gì?" Mario Quay Cuồng lúc này cũng có chút không hiểu ý của Vô Kỵ, không có móc, mồi câu mò mẫm lắc lư thì làm được nên chuyện gì chứ.

Vô Kỵ cười nói: "Các ngươi cứ việc đi làm nhiệm vụ mảnh vỡ đi, chúng ta trước tiên sẽ mang bọn họ đi ngắm phong cảnh thành Kinh Cức một chút đã, sau đó lại cho bọn họ một phần lễ vật lớn."

"Ặc…”

Mario Quay Cuồng càng ngày càng mơ hồ.

"Được rồi lão Mario, những lời Vô Kỵ nói ngươi cứ nghe theo đi đảm bảo không có sai đâu." Ngay lúc Mario buồn bực, Mạc Tiểu Bối bất thình lình xuất hiện nói một câu như vậy.

"Ồ???"

Nghe thấy Mạc Tiểu Bối nói như vậy, người Toàn Chân Giáo và chiến đội Xích Diễm đều rất ngoài ý muốn.

"Tiểu Bối ngươi có ý gì vậy?" Đoàn người tò mò hỏi.

Mạc Tiểu Bối cười nói: "Không có ý gì cả, ta tin tưởng vào chiến thuật của Vô Kỵ… Khi nói đến hai chữ “chiến thuật”, Mạc Tiểu Bối nghiến răng rất chặt.

Vô Kỵ nhìn thấy tin nhắn của Mạc Tiểu Bối, hiểu ý cười một tiếng: "Cô gái này."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment