Trang 499# 1
Chương 998: Theo như nhu cầu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chuyện này… Chuyện này không có khả năng!"
Nhìn thấy kỹ năng của mình bị Vương Vũ dùng tay không ngăn lại, Tứ Nguyệt Như Ngọc và Thánh kỵ sĩ nọ đều muốn rớt cằm xuống đất.
Toàn Phong Trảm - đây chính là kỹ năng quần thể mà Chiến sĩ tiếp xúc sớm nhất, xét cho cùng là bởi kỹ năng này có tính sát thương cao, không chỉ vậy sức phán định cũng rất mạnh nữa.
Ngoại trừ kỹ năng tối thượng như Băng Thiên Liệt Địa Trảm thì không một kỹ năng nào có thể có sức phán định cao hơn một chiêu này. Đây chính là kỹ năng được Chiến sĩ lựa chọn hàng đầu để tăng lên cấp tối đa.
Là một cao thủ chơi Chiến sĩ vũ khí, Toàn Phong Trảm của Tứ Nguyệt Như Ngọc dĩ nhiên đã sớm được nâng đến cấp cao nhất, chiêu này có thể gây ra bao nhiêu sát thương Tứ Nguyệt Như Ngọc cũng biết rõ ràng. Nhưng mà một kỹ năng cường hãn như vậy lại bị một người dùng tay không ngăn cản…
Tâm tình của Tứ Nguyệt Như Ngọc lúc này không nói cũng có thể đoán được, thế giới quan của cô ta dường như đã muốn sụp đổ.
Dĩ nhiên tính phán định của Toàn Phong Trảm không hề yếu, nhưng trước kỹ năng Trảo Thủ thì kém hơn ba phần, huống chi thuộc tính của Vương Vũ không có kém Chiến sĩ là bao, trên lý thuyết hắn có thể dùng tay không bắt lấy Toàn Phong Trảm cũng được.
Chỉ có điều, Vương Vũ sở dĩ có thể đón lấy Toàn Phong Trảm không phải chỉ dựa vào tính phán định mạnh mẽ từ kỹ năng Trảo Thủ của Mãnh Hổ Quyền mà còn cần phải tìm đúng điểm dùng lực sau đó trong nháy mắt bắt lấy.
Chuyện này giống như trên TV có người biểu diễn dùng tay không bắt lưỡi cưa vậy, thời cơ và năng lực phản ứng thiếu một thứ cũng không được. Nếu không phải Vương Vũ là một người chuyên nghiệp tay nhanh mắt lẹ mà cứ như người bình thường thì chỉ có một khả năng là vừa thò tay ra đã mất mạng.
"Ngươi có nói hay không?"
Nhìn thấy Tứ Nguyệt Như Ngọc sửng sốt, tay đang nắm lưỡi kiếm của Vương Vũ bỗng nhiên kéo về phía sau một phát, kiếm trong tay Tứ Nguyệt Như Ngọc trực tiếp bị Vương Vũ đoạt lấy.
"Nói em gái ngươi ấy!"
Tứ Nguyệt Như Ngọc cũng là một cô gái có tính tình rất nóng nảy, nhìn thấy vũ khí của mình bị cướp đi, cô ta giận dữ lôi vũ khí dự phòng ra tung người nhảy vọt lên, đập một cái Băng Sơn Kích xuống mặt đất.
Kỹ năng Băng Sơn Kích đánh ra có sơ hở rất lớn, ở khoảng cách gần như thế thì cho dù là một BOSS sử dụng chiêu này trước mặt Vương Vũ cũng không chiếm được chỗ tốt huống chi là một người chơi như Tứ Nguyệt Như Ngọc.
Vương Vũ không quen với những loại người không biết tốt xấu như vậy, hai tay hắn đột nhiên duỗi ra, tay phải nắm lấy cánh tay của Tứ Nguyệt Như Ngọc còn tay trái thì nắm lấy đùi cô ta, thuận thế đập mạnh cô ta một cái xuống mặt đất. Đáng thương thay cho Tứ Nguyệt Như Ngọc, cô ta trực tiếp bị Vương Vũ hung ác quật ngã thành một luồng ánh sáng trắng.
"Hây!!!"
Thánh kỵ sĩ nọ nhìn thấy Tứ Nguyệt Như Ngọc chết thảm, cô ta nắm lấy quyền trượng, quyền trượng trong tay lập tức lóe lên ánh sáng rồi biến thành một thanh chiến nhận. Thánh kỵ sĩ vung vũ khí chém vào vị trí đầu của Vương Vũ.
Vương Vũ không chút hoang mang cúi đầu né được cú chém ngang của Thánh kỵ sĩ, sau đó đạp một cước về phía trước xông đến trước người Thánh kỵ sĩ, hai tay vịn chặt lấy Thánh kỵ sĩ hét lớn một tiếng "Lên!"
Thánh kỵ sĩ lập tức bị Vương Vũ nhấc bổng lên.
Ngay sau đó Vương Vũ ngã người về phía sau sử dụng Vật Ngã, đầu của Thánh kỵ sĩ hướng xuống dưới, cứ thế bị nện thẳng xuống mặt đất.
Thánh kỵ sĩ là nghề nghiệp Tanker cứng rắn nhất, da dày thịt béo, sau khi ăn một chiêu Vật Ngã của Vương Vũ mà thanh máu của cô gái kia chỉ vẻn vẹn giảm xuống một nửa.
Ngay khi cô gái nọ muốn đứng lên, Vương Vũ lăn mình về sau một cái, đè một gối lên ngực cô ta đồng thời hai tay sử dụng một chiêu Niệm Khí Ba xoa lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.
Cô gái kia lẩm bẩm một tiếng sau đó bị đánh thành tro bụi.
…
Thời điểm nhóm người của Tứ Nguyệt Như Ngọc bị diệt thì ở những nơi hẻo lánh khác trong thành Kinh Cức, những người chơi truy sát đám người Toàn Chân Giáo cũng lần lượt cắn câu, bị Toàn Chân Giáo phục kích.
Bỏ qua không nói đến loại biến thái như Vương Vũ thì những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng đều là những cao thủ hàng đầu, bọn họ đánh úp người ta dưới tình huống một người chống lại mười người mà vẫn rất thoải mái, cho dù là Chiến sĩ khiên thuẫn như Doãn Lão Nhị cũng dưới sự trợ giúp của một người chơi dame trong chiến đội Xích Diễm mà đánh cho đối thủ thua liểng xiểng.
Còn những người hung ác giống như Minh Đô và Bao Tam thì dĩ nhiên là thả một đợt kỹ năng giải quyết gọn một mảnh rồi. Hai cô gái Dương Na và Linh Lung Mộng cũng có thể liên tục chơi diều vừa khống vừa đánh.
Hai tên Thích khách Danh Kiếm Đạo Tuyết với Bắc Minh Hữu Ngư thì khỏi cần phải nói. Bọn họ vận dụng kỹ năng Tiềm Hành xuất thần nhập hóa, đối phương ngay cả bóng dáng của họ cũng chưa chạm đến đã bị diệt cả đoàn bay về điểm sống lại.
Bên trong điểm sống lại, đám người Tế Nhật Hà Quang nhìn thấy rất nhiều đồng bọn, nghĩ đến mình mang nhiều người như vậy là để đuổi giết đám người Toàn Chân Giáo nhưng cuối cũng lại bị người ta giết ngược lại. Tình cảnh lúc này cực kỳ xấu hổ.
"Ha ha, ta đang tìm ngươi đây."
"Đúng vậy, ngươi cũng tới rồi."
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng lúng túng chào hỏi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đám người Toàn Chân Giáo này rất mạnh, thường ngày mọi người cũng có thể thấy được. Suy cho cùng thì đám người đó ngày ngày được kênh hệ thống gọi tên, hết đi phụ bản trận doanh lại đến mở bản đồ, thế nhưng chiến dịch phục kích đầu tiên lại chấm dứt với kết quả đám người Toàn Chân Giáo tháo chạy.
Mặc dù bọn họ rất khó chịu khi có nhiều người như vậy mà không một ai bắt được bất kỳ người nào của Toàn Chân Giáo, nhưng nhìn đến phong cách đám người Toàn Chân Giáo kia đánh không lại thì bỏ chạy, bọn họ không khỏi có chút khinh thường.
Nhưng mà lần phục kích thứ hai bọn họ trong nháy mắt đều bị đánh cho tỉnh mộng, đồng thời họ cũng nhận thức được đầy đủ sự đáng sợ của đối thủ.
Bọn họ bị hạ gục bằng đủ loại phương thức. Có người bị chơi diều cho đến ngỏm, có người đến lúc chết cũng không thấy được đối thủ là ai, còn có người bị một bộ kỹ năng diệt sạch cả đoàn…
Nhất là đám người Tế Nhật Hà Quang, họ bị diệt mà vẫn chẳng biết tại sao, gần như là chuyện kỳ bí vậy…
Tương phản trong hai lần phục kích hoàn toàn đánh thức đám người. Mọi người lúc này mới rõ ràng ý thức được mình đã chiến đấu với hạng người gì.
Vốn tưởng rằng đối thủ cũng chỉ mạnh như mình tưởng tượng thôi, nhưng thật không ngờ sự cường đại của đối thủ là điều bản thân họ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Đối mặt với đối thủ như vậy mà bỏ cuộc giống như Nhị Giai Đường thì cũng không phải là một biện pháp tệ hại.
Biết khó mà lui, chưa chắc đã không phải là một phấm chất tốt.
Ngay khi đoàn người đang rầu rĩ suy nghĩ có nên tiếp tục hay là ngừng tại đây thì đột nhiên ở kênh trò chuyện hiện tại nhảy lên một dòng tin nhắn: "Các ngươi phân tán ra hành động như vậy là không được."
Mọi người tập trung nhìn vào thì phát hiện ra người chơi gửi tin nhắn đó chính ông chủ bán tọa độ của nhóm người Toàn Chân Giáo.
"Vậy ông chủ có biện pháp nào không?" Tế Nhật Hà Quang nhíu mày hỏi.
Ông chủ đó nói: "Rất đơn giản! Nhiều người thì lực lượng lớn. Các ngươi chẳng phải có một trăm người hay sao, chẳng lẽ còn đánh không lại mười mấy người?"
"Chuyện này. . ." Nghe ông chủ nói như vậy, đám người rơi vào trầm tư.
Không sai, bất luận là trong trò chơi hay trong hiện thực, trong thời đại đấu tranh sử dụng vũ khí lạnh thì nhân số luôn là ưu thế tuyệt đối.
Trên chiến trường có trận hình và sự phối hợp của các nghề nghiệp thì hoàn toàn có thể phát huy ưu thế nhân số đến mức cao nhất thậm chí còn vươn xa hơn vậy, một người có lẽ có thể đánh mười người nhưng nếu là đối chiến với một trăm người thì tuyệt đối là một loại chiến đấu khác.
Nếu hiện tại mọi người liên hợp lại, từng nghề nghiệp bố trí đầy đủ thì cho dù đối thủ có mạnh đến đâu, trận hình mười người cũng không là phải đối thủ của trận hình một trăm người.
Nghĩ tới đây, đoàn người bắt đầu ghé vào tai nhau nói chuyện: "Giờ thế nào? Chúng ta liên thủ đi… Toàn bộ trò chơi có ba trăm thành chính, chúng ta liên thủ với nhau cũng không có vấn đề gì."
Ha ha. . ." Nhưng đúng vào lúc này, Tế Nhật Hà Quang lại cười ha ha nói: "Ổng chủ quả nhiên là thông minh, có điều ngươi làm như vậy chưa chắc là vì giúp chúng ta. Ai cũng không muốn bản thân trở thành vũ khí để người khác lợi dụng."
Ông chủ nghe vậy cũng cười nói: "Ha ha! Về chuyện này lão đại Tế Nhật à, ta cũng không có hứng thú với áo choàng. Các ngươi ra tay lấy lợi ích thực tế còn ta thì nhìn bọn Toàn Chân Giáo gặp chuyện xui xẻo. Như vậy cũng coi như là đôi bên cùng có lợi, mọi người đều có được thứ mình cần."