Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 995 - Chương 997: Ảo Giác, Nhất Định Là Ảo Giác

Trang 498# 2

 

 

 

Chương 997: Ảo giác, nhất định là ảo giác
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Kim Ngọc Mãn Đường ở trong “Trọng Sinh” cũng được coi là một công hội lớn nổi danh. Hai vị đội trưởng dẫn dắt chiến đội tinh anh là Tứ Nguyệt Như Ngọc và Tế Nhật Hà Quang dĩ nhiên khác biệt hoàn toàn với loại mặt hàng hạng hai như Nhị Giai Đường và Bánh Xe Cuồn Cuộn.

Nhìn vào sự phối hợp của đội ngũ đã thấy được trình độ của họ vượt xa đám người cận chiến của chiến đội Ngũ Cường.

Hai Pháp sư và hai Cung thủ bảo đảm sát thương tầm xa, hai Thích khách thì đảm nhận phần bộc phát sát thương, một Chiến sĩ vũ khí và một Thánh kỵ sĩ đứng ở hàng trước phụ trách phòng hộ, phía sau lại thêm một Mục sư quang minh trị liệu và một Thuật sĩ hắc ám khống chế nữa, đây tuyệt đối là một đội hình hoàn mỹ.

Nhìn thấy Vương Vũ xông lại đây, Tế Nhật Hà Quang quả quyết hạ mệnh lệnh tấn công. Bốn nghề nghiệp viễn trình gây sát thương lập tức người giương cung lắp tên, người bắt đầu niệm chiêu làm phép. Truy Tung Tiễn và thuật Băng Trùy lần lượt lao đến trước mặt Vương Vũ.

Hai kỹ năng này đều có hiệu quả giảm tốc mà thời gian thi pháp lại nhanh, đường đạn cũng nhanh, đây là những kỹ năng mở màn trận đấu rất tốt của Cung thủ và Pháp sư. Cùng lúc đó, Tế Nhật Hà Quang và một Thích khách khác cũng biến mất thân ảnh, mở ra kỹ năng Tật Hành rồi xông tới, ý đồ vòng ra phía sau cho Vương Vũ một đao.

Nhưng mà khi nhìn thấy mũi tên bay đến, tốc độ của Vương Vũ không có giảm xuống mà ngược lại hắn tiện tay trảo một cái, túm lấy được mũi tên vào trong tay. Ngay sau đó Vương Vũ vung tay về phía trước, hai mũi tên cứ thế bay ra, đánh vào chính giữa hai Băng Chùy.

"Phốc!"

Băng Chùy hóa thành hai luồng sương xanh ngay phía trước Vương Vũ.

"Ôi móa! Còn có loại thao tác như thế này hả?"

Tế Nhật Hà Quang đang Tật Hành thấy cảnh này, tròng mắt gã ta đều muốn rớt ra ngoài.

Ngay vào lúc Tế Nhật Hà Quang đang kinh ngạc, một thân ảnh hiện ra ở phía sau Vương Vũ, tay cầm dao găm định đâm một lỗ vào ót của Vương Vũ.

Mà Vương Vũ giống như có mắt ở phía sau, hắn thuận tiện đưa tay về sau chụp một cái, nắm lấy cổ tay của Thích khách kia trực tiếp lôi người lên phía trước, một quyền đánh cho tên đó biến thành một luồng ánh sáng trắng.

Thích khách tuy là máu giấy nhưng cũng là nghề nghiệp giáp da, phòng ngự toàn thân cũng không tính là quá thấp. Vậy mà Vương Vũ dùng một quyền đã giết chết người kia trong vòng một giây, điều này khiến Tế Nhật Hà Quang đang nhìn cũng tổn thương đến kinh hồn bạt vía, gã ta theo bản năng dừng bước, không dám đi lên phía trước nữa.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Tế Nhật Hà Quang nghĩ muốn chuồn đi còn Vương Vũ sao có thể cho gã ta như nguyện được. Một tay khác của Vương Vũ vỗ một cái, một luồng ánh sáng trắng cuốn về phía Tế Nhật Hà Quang.

Tế Nhật Hà Quang còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì đã bị ánh sáng trắng cuốn lấy, khi gã ta kịp phản ứng lại thì đã bị Vương Vũ lôi đến trước mặt, đầu cũng bị Vương Vũ bắt lấy.

Đến lúc này, đợt tấn công thứ hai của nghề nghiệp viễn trình cũng đã bay tới.

Vương Vũ tiện tay đánh bay mũi tên, một tay kéo Tế Nhật Hà Quang cúi người tránh né ma pháp, vọt tới trước mặt đám người Tứ Nguyệt Như Ngọc.

Trông thấy Vương Vũ hung hăng xông tới, quyền trượng trong tay Thánh kỵ sĩ lóe lên quang mang hóa thành một cái thuẫn lớn, Thánh Thuẫn Trùng Kích lập tức đập tới.

Tứ Nguyệt Như Ngọc cũng cầm kiếm sử dụng “Thứ Kiếm Kích” với Vương Vũ.

"Ha ha!" Vương Vũ mỉm cười, nghiêng về phía bên trái tránh thoát khỏi kiếm của Tứ Nguyệt Như Ngọc, tay phải cầm đầu Tế Nhật Hà Quang vung về phía trước, trực tiếp ném Tế Nhật Hà Quang đi.

"Ầm!"

Chút máu còn sót lại của Tế Nhật Hà Quang bị một tấm thuẫn của Thánh kỵ nện cho thành ánh sáng trắng. Còn Vương Vũ thì thừa cơ đạp một cước lên quang thuẫn của Thánh kỵ sĩ rồi mượn lực vọt lên, trực tiếp bay qua trên đầu đội ngũ rơi xuống ngay giữa vị trí của bốn nghề nghiệp viễn trình.

"Ầm!"

Lôi Đình Cước đạp xuống, một vòng lôi quang khuếch tán ra đánh cho bốn người chỉ còn sót lại chút máu đồng thời cũng tạo ra hiệu quả đẩy lui. Không đợi bốn người bị đánh bay ra, gần như là trong cùng lúc đó, hai chân Vương Vũ có ngọn lửa quấn quanh, hắn sử dụng Hỏa Diễm Toàn Phong Thoái.

Hấp Thụ!

Tam Đoạn Thích Kích!

Bên trong ngọn lửa đang cháy mạnh, bốn luồng ánh sáng trắng bay lên, một đội ngũ mười người giờ còn có bốn người…

Lúc này Mục sư ở hàng sau giơ pháp trượng lên, vẻ mặt tỏ ra vô cùng xoắn xuýt… Một nghề nghiệp trị liệu ngay cả cơ hội hồi máu cũng không có, tình cảnh trận đấu giờ hết sức khó xử.

Có điều rất nhanh Vương Vũ đã kết thúc sự xấu hổ này.

"Viêm Long Phá!"

Tay phải của Vương Vũ giơ lên, một con rồng lửa từ lòng bàn tay bay ra, lao đến nuốt lấy biểu tình xoắn xuýt của Mục sư kia.

Còn có ba người…

Thuật sĩ đứng ở cách đó không xa thấy đồng bạn đã bỏ mình lập tức khua pháp trượng muốn khống chế Vương Vũ. Vương Vũ cắt vũ khí trong tay mình thành lưỡi đao lá chắn rồi dùng sức quăng về phía trước. Thuật sĩ đáng thương cầm pháp trượng cứ thế bị Vương Vũ cắt làm đôi.

Đội ngũ của Tứ Nguyệt Như Ngọc giờ chỉ còn lại cô ta và Thánh kỵ sĩ…

Sau khi hai người tỉnh táo lại, thời điểm thu chiêu nhìn lại cảnh tượng phía sau lưng thì thình lình phát hiện bọn họ vậy mà chỉ còn lại vẻn vẹn hai người.

"Chuyện này… Chuyện này không có khả năng…"

Tứ Nguyệt Như Ngọc chau mày, hoàn toàn không thể tin được hết thảy những gì diễn ra trước mắt.

Từ lúc Vương Vũ trực diện xông lại cho đến khi hai người Tứ Nguyệt Như Ngọc quay người lại tổng cộng cũng chỉ mất có hai ba giây thôi, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Vương Vũ đã giết chết sáu người… Này mẹ nó là hiệu suất như thế nào? Cho dù là sáu con quái nhỏ cũng không thể dễ dàng bị hạ gục như vậy.

Ở trong tình cảnh này, chỉ cần là người bình thường cũng sẽ không thể tin tưởng nổi.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Tứ Nguyệt Như Ngọc lắc lắc đầu, hiện giờ cô ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao Nhị Giai Đường lại nói hắn ta chết rất quỷ dị… Có một số việc không được tự mình trải qua một chút thì đến cuối cùng vẫn không biết nó có bao nhiêu quỷ quái.

"Ai ui, còn dư lại hai cô gái nha… Đám đàn ông kia cũng thật đúng là không có tiền đồ."

Lúc này, Vương Vũ đã thấy rõ được bộ dáng của Tứ Nguyệt Như Ngọc và Kỵ sĩ kia, hắn cũng thuận tiện khinh bỉ chết mất đám người Tế Nhật Hà Quang một phen.

Đường đường là một đám đàn ông mà lại chốn ở dưới hông phụ nữ để đánh nhau… Chậc chậc, mất mặt quá mất mặt quá.

"Hừ! Ngươi rốt cuộc đã dùng loại pháp thuật tà ma gì?" Tứ Nguyệt Như Ngọc giơ trường kiếm chỉ vào Vương Vũ kêu lên: "Người của ta đâu? Ngươi đưa bọn hắn đi nơi nào rồi?"

Vương Vũ cười nói: "Ta đưa bọn họ đến điểm sống lại rồi!"

Tứ Nguyệt Như Ngọc hít sâu một hơi, thay đổi sắc mặt nói: "Chẳng lẽ là thuật truyền tống quần thể sao?"

"Ặc…"

Thuật truyền tống quần thể… Trí tưởng tượng của Tứ Nguyệt Như Ngọc thật đúng là mới lạ. Vương Vũ bị cô ta làm cho ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ: Cô nàng này không phải là cao thủ sao? Sao còn ngốc hơn lão tử vậy…

Không nghĩ tới chính là, Tứ Nguyệt Như Ngọc cũng không phải kẻ ngốc mà là cô ta không thể tin được chuyện Vương Vũ diệt được nhiều người trong thời gian ngắn như vậy. So với việc tin tưởng đám người kia bị Vương Vũ hạ gục chẳng bằng cô ta tin là trong trò chơi có một loại kỹ năng kỳ quái như truyền tống quần thể chẳng hạn, cô ta nghĩ như vậy đó.

Cũng may Vương Vũ là người khá hiền lành, Tứ Nguyệt Như Ngọc và Kỵ sĩ kia là hai cô gái, Vương Vũ cũng không chế giễu gì bọn họ mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Vì sao các ngươi lại tấn công chúng ta? Là ai giật dây các ngươi?"

Tứ Nguyệt Như Ngọc cũng rất ngay thẳng nói: "Không ai giật dây bọn ta cả, tấn công các ngươi chỉ vì muốn lấy phương pháp làm nhiệm vụ thôi."

"Phải vậy không?" Vương Vũ gãi đầu một cái rồi nói: "Không thể nào, Vô Kỵ nói có người giật dây thì khẳng định có người núp ở phía sau sai khiến. Ngươi không nói thật ta sẽ ra tay!"

"Hừ! Chỉ bằng ngươi?"

Tứ Nguyệt Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, vung đại kiếm về phía sau, trực tiếp mở ra Toàn Phong Trảm.

Hiện tại Vương Vũ đang đứng ở phía trước Tứ Nguyệt Như Ngọc, vị trí đứng cũng vừa vặn nằm trong phạm vi tấn công của Toàn Phong Trảm, lần này nếu mà lấy cứng đối cứng thì Vương Vũ không chết cũng phải mất nửa cái mạng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi đại kiếm của Tứ Nguyệt Như Ngọc sắp sửa chém tới thì Vương Vũ đã nhanh tay lẹ mắt duỗi tay phải về phía trước, sử dụng Mãnh Hổ Kích kéo lại lưỡi kiếm của Tứ Nguyệt Như Ngọc. Dưới hiệu quả Trảo Thủ của Mãnh Hổ Kích, Toàn Phong Trảm của Tứ Nguyệt Như Ngọc cứ thế bị Vương Vũ dùng tay không cưỡng chế cắt đứt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment