Trang 498# 1
Chương 996: Mưu kế của ngươi bị "nhìn thấu"
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sáu con ác ma này hiện tại đã được Xuân Tường luyện đến cấp 40, dưới sự gia tăng của sách Phong Ấn, thân hình của bọn chúng so với lúc trước càng thêm to lớn, vẻ ngoài cũng hung ác hơn rất nhiều, đứng ở chỗ đó đúng là vô cùng đáng sợ.
"Đây là cái gì?"
Nhìn thấy Xuân Tường triệu hồi ra ác ma, khuôn mặt đám người Nhị Giai Đường vốn đã trúng độc mà xanh biếc giờ càng thêm tái đi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy kỹ năng nào kỳ quái như vậy, lại có thể ở giữa hư không triệu hồi ra sáu con BOSS.
Thiết Ngưu Tiên vĩ đại từng nói thế này, nhân vật phản diện chết bởi vì nói nhiều, lúc này Xuân Tường là nhân vật chính diện, hắn ghi nhớ lời dạy bảo của người đi trước nên dĩ nhiên sẽ không đi theo lối mòn của bọn Nhị Giai Đường mà lên tiếng giải thích.
Xuân Tường ra lệnh một tiếng, sáu con ác ma gào thét phát động tấn công với đám người Nhị Giai Đường đang bị cố định trên mặt đất.
Mặc dù các thuộc tính tấn công của những ác ma này có thể so sánh với sát thương người chơi tạo ra thế nhưng chúng cũng không ngăn nổi người chơi có xu thế quá nhiều. Nhưng mà tên Thuật sĩ đáng ghét Xuân Tường lại ở phía sau ném thêm độc dược và thả khống chế khiến cho đám Nhị Giai Đường không chỉ không có cách nào động đậy được mà còn bị giảm phòng ngự và rơi vào trạng thái mất máu liên tục.
Trong vòng mười phút, mười người cận chiến trong đội ngũ của Nhị Giai Đường vậy mà bị Xuân Tường mài dần máu cho đến khi biến thành mấy cụm ánh sáng trắng.
Bạch Ngọc Thang đang Tiềm Hành ở cách đó không xa bởi vì không có mệnh lệnh của Xuân Tường cho nên chỉ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Bạch Ngọc Thang trơ mắt nhìn đám người Nhị Giai Đường bị một mình Xuân Tường xử lý hết, hắn ta nhìn đến muốn rớt cằm xuống đất luôn.
"Xuân, Xuân ca... Đệt mợ, một mình ngươi đã tiêu diệt sạch bọn họ sao?" Bạch Ngọc Thang có chút không dám tin dụi mắt một cái, chỉ vào vị trí đám người Nhị Giai Đường biến mất hỏi.
"Ài, tạo nghiệp tạo nghiệp rồi… Mười điểm PK…" Xuân Tường thở dài một tiếng, lấy ra một sợi dây chuyền và đeo nó lên cổ, danh tính của hắn đã được che giấu.
Sau đó, Xuân Tường nghiêng đầu sang phía Bạch Ngọc Thang cười nói: "Xin lỗi người anh em, áo choàng của ngươi không có…"
"Không, không có vấn đề gì!" Bạch Ngọc Thang xua tay liên tục. Trong lòng hắn ta lúc này làm gì còn nghĩ đến chuyện áo choàng nữa chứ, tất cả giờ đều là sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Xuân Tường.
Trong ấn tượng của Bạch Ngọc Thang, Toàn Chân Giáo tuy mạnh nhưng ngoại trừ đồ biến thái như Vương Vũ ra thì những người khác cũng chỉ là cao thủ thông thường mà thôi, năng lực cũng cao hơn không nhiều so với chiến đội Xích Diễm.
Nhưng những gì thấy được ngày hôm nay… tam quan của Bạch Ngọc Thang hoàn toàn bị lật đổ. Xuân Tường thoạt nhìn chỉ là một Thuật sĩ không có chút sức chiến đấu nào vậy mà lại có thực lực diệt cả một đội ngũ tinh anh… Những nghề nghiệp chiến đấu khác đều chịu không được bị cho chầu trời…
Có điều ngẫm lại cũng thế thật, Xuân Tường có thể thoải mái toàn thân trở ra dưới tình huống bị người khác đánh lén đã có thể cho thấy được thực lực của hắn ta ở một độ cao mà không phải người tầm thường có thể với tới. Lúc này, Xuân Tường tập kích đánh bại một đội ngũ người chơi cũng là một chuyện rất hợp lý.
Hiện tại người buồn bực nhất chính là Nhị Giai Đường. Lúc đầu ù ù cạc cạc bị Vương Vũ diệt đoàn một lần, đám người Nhị Giai Đường vẫn còn chưa khôi phục từ trạng thái mê muội, giờ vừa mới ra cửa đã bị Xuân Tường đón đầu đánh cho một trận đau đớn, tâm trạng của nhóm người Nhị Giai Đường hoàn toàn choáng váng.
"Quên đi thôi lão đại, với thực lực của chúng ta có lẽ không được rồi. Chúng ta hay là đừng nghĩ đến chuyện lấy áo choàng nữa..."
Thủ hạ của Nhị Giai Đường cũng bị đánh cho đến mức không tin tưởng vào cuộc đời được nữa. Trước kia bọn họ ở chủ thành của mình xưng vương xưng bá, lần thức nhất rời thành giải quyết việc công thì lập tức mẹ nó bị diệt đoàn liên tục hai lần… Cho dù là ai đi nữa cũng phải nghi ngờ lại thực lực của bản thân.
Nhị Giai Đường suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Đánh nhau là khẳng định đánh không lại, chưa nói đến gã Võ sư quỷ dị kia, ngay cả người chơi nghề nghiệp Thuật sĩ cũng có thể một mình đánh chết mười người, bọn họ còn tiếp tục ở lại đây không phải chỉ mất thêm thể diện thôi sao? Tuy nghĩ thế, Nhị Giai Đường cũng không nói nhảm, trực tiếp chọn rời khỏi!
"Hả? Lão nhị sao lại rời đi rồi?" Nhìn thấy Nhị Giai Đường đột nhiên rời đi, đám người bên trong không khỏi sững sờ, sau đó bắt đầu nghị luận.
Tứ Nguyệt Như Ngọc lạnh lùng nói: "Hừ! Tên phế vật này khẳng định là sợ hãi! Ta đã sớm nói những người này không đáng tin cậy rồi, chúng muốn đánh lẻ chứ gì."
"Khụ khụ!"
Mặc dù Nhị Giai Đường đã rời đi nhưng những công hội khác vẫn còn ở đấy, sau khi nghe Tứ Nguyệt Như Ngọc nói lời như vậy bọn họ cũng nhịn không được ho khan. Tế Nhật Hà Quang bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cũng hết cách rồi, còn có thể mang lực lượng lớn của công hội qua chủ thành nữa hay sao? Ngươi cũng không phải không thấy được đám người Toàn Chân Giáo này xảo quyệt như thế nào."
"Đúng vậy đúng vậy… Ta đây đã đổi mới tọa độ lần thứ năm rồi mà vẫn không tìm được bọn họ….."
Có người ở bên cạnh liên tục nói hùa theo.
"Cái rắm ấy!" Tứ Nguyệt Như Ngọc vừa định văng tục thì đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh ở ngay phía trước.
Người nọ nhìn khá tuấn tú, hiện tại đang bệ vệ chính đáng đứng ở đầu con phố, có vẻ như là đang chờ người. Trên ngực hắn là ký hiệu con cá âm dương có tia sáng lưu chuyển, điều này đã trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của Tứ Nguyệt Như Ngọc.
Tứ Nguyệt Như Ngọc thấy thế, chỉ vào Võ sư nọ lớn tiếng hét với thủ hạ của mình: "Mau, là người Toàn Chân Giáo! Đừng để hắn chạy!"
"Ở đâu ở đâu?" Đám người Tế Nhật Hà Quang nghe xong vội vàng quay đầu lại theo hướng mà ngón tay của Tứ Nguyệt Như Ngọc đang chỉ, quả nhiên nhìn thấy một Võ sư đang nhìn về bên này.
Càng khiến cho nhóm người Tế Nhật Hà Quang cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là, Võ sư nọ sau khi nhìn thấy bọn họ cũng không có trốn đi mà ngược lại ngoắc ngoắc tay, dường như là gọi bọn họ qua đó.
Người chơi có phần can đảm và khí phách này trong trò chơi cũng thực sự không có mấy người, không cần phải nói mọi người cũng biết, người này chính là Vương Vũ.
Mà người Vương Vũ đang chờ, cũng chính là đám người Tế Nhật Hà Quang.
Về phần tại sao chỉ có một mình Vương Vũ mà không phải Mario Quay Cuồng thì đây chính là một vấn đề rất bình thường. Với thực lực của Vương Vũ, hắn đâu cần phải dùng mồi nhử. Hiện tại Mario Quay Cuồng đang vui vẻ đi trên đường tìm kiếm mảnh vỡ của nhiệm vụ…
"Má nó, hắn còn dám khiêu khích chúng ta! Tiểu tử này thật đúng là cuồng vọng."
Nhìn thấy Vương Vũ đối mặt với nhiều người mà còn làm ra động tác như vậy, Tứ Nguyệt Như Ngọc thật sự là giận dữ không có chỗ nào phát tiết. Cô ta vén tay áo lên, hai tay xách theo kiếm muốn xông tới cho Vương Vũ một chiêu Băng Sơn Liệt Địa Trảm.
Tế Nhật Hà Quang vội vàng cản lại Tứ Nguyệt Như Ngọc nói: "A Ngọc đừng xúc động, tiểu tử này không sợ hãi như vậy chứng tỏ có mai phục. Chúng ta để nghề nghiệp viễn trình đánh một đợt tiêu hao trước đi, cùng lúc đó để Thích khách vòng ra sau."
"Chuyện này…"
Mặc dù tính tình của Tứ Nguyệt Như Ngọc rất nóng nảy nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc, sau khi nghe Tế Nhật Hà Quang nói như vậy cô ta lập tức bình tĩnh trở lại.
Chính xác là như vậy, bình thường người chơi mà nhìn thấy đối thủ có nhiều người như vậy, bỏ chạy còn không kịp ấy chứ đừng nói là chủ động khiêu khích, trong đó nhất định có bẫy.
Nghĩ đến chỗ này, Tứ Nguyệt Như Ngọc vừa muốn dựa theo mưu kế của Tế Nhật Hà Quang mà ra mệnh lệnh thì một màn quỷ dị đã xảy ra. Mọi người chỉ thấy Võ sư nọ không thấy ai đi qua lập tức một mình lao đến.
"Chuyện này... Đây chính là mai phục mà ngươi nói đấy hả?" Tứ Nguyệt Như Ngọc khinh bỉ nhìn Tế Nhật Hà Quang một chút.
"Đệt mợ! Tiểu tử này có ý gì?"
Mà hiện tại Tế Nhật Hà Quang vẫn chưa hiểu rõ lắm hình vi của Vương Vũ.
Nếu như hắn không sợ hãi ngoắc tay khiêu khích là bởi vì mai phục chờ sẵn, vậy bây giờ mục tiêu xông lại thì giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ phía sau mục tiêu còn có một nhóm lớn Thích khách Tiềm Hành hay sao?
"Hừ, thật là một gã xảo trá, còn may lão tử vẫn cơ trí! Cung thủ và Pháp sư, tấn công cho ta!"
Tế Nhật Hà Quang tự cho là mình đã nhìn thấu mưu kế của Vương Vũ bèn cười lạnh một tiếng, vội vã ra lệnh cho thủ hạ tấn công.