Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 993 - Chương 995: Ngươi Phải Tin Tưởng Ca

Trang 497# 2

 

 

 

Chương 995: Ngươi phải tin tưởng ca
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




PVP chính là một việc cần kỹ thuật.

Khi hai người có trang bị giống nhau giao đấu, người đánh thắng liền chứng tỏ họ có thao tác tốt, một người mà có thể đánh thắng hai người thì đã có thể gọi là cao thủ.

Đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn đều là những cao thủ đi ra từ công hội lớn, cấp bậc trang bị so với loại dã lộ như Mạc Tiểu Bối dĩ nhiên là tốt hơn rất nhiều.

Mạc Tiểu Bối bên này mang theo Vô Kỵ không lộ mặt, dù tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có hai người, còn đối phương thì theo cơ cấu một đội mười người, đối với Mạc Tiểu Bối và Vô Kỵ mà nói cũng xem như là người đông thế mạnh…

Dưới thực lực chênh lệch như vậy, Mạc Tiểu Bối căn bản là không nghĩ tới việc mình còn có thể giành phần thắng, vậy mà dưới sự chỉ huy của Vô Kỵ, Mạc Tiểu Bối lại có thể giết chết hai người dưới sự vây công của đội ngũ mười người sau đó nghênh ngang rời đi.

Chuyện này mẹ nó chỉ có cao thủ đỉnh cấp mới làm được thôi...

Chính bản thân Mạc Tiểu Bối cũng không thể tin được mình có thể làm được chuyện đó.

"Kích thích lắm đúng không?” Biểu tình của Mạc Tiểu Bối rơi hết vào trong mắt Vô Kỵ đang ở trên nóc nhà.

"Đúng vậy!" Mạc Tiểu Bối gật đầu.

Thành thật mà nói, Mạc Tiểu Bối đã từng PK qua rất nhiều lần nhưng lần này cô ta mới cảm giác được mình là cao thủ.

"Đây gọi là chiến thuật!" Vô Kỵ đắc ý nói.

"Ừ, vậy chúng ta lại đi giết một đợt nữa đi." Mạc Tiểu Bối nắm chặt tay.

Chà, cô nàng này vậy mà vẫn chưa chơi đủ.

Vô Kỵ lau mồ hôi nói: "Chờ một lát, chờ một lát. . ."

Cùng lúc đó, ở trong một góc vắng vẻ khác của thành Kinh Cức, hai người Xuân Tường và Bạch Ngọc Thang lúc đi qua chỗ rẽ cũng gặp phải đám người Nhị Giai Đường đang nhìn chung quanh.

Đám người Nhị Giai Đường hiển nhiên là bị Vương Vũ đánh cho đến phát sợ. Rõ ràng bọn họ ở trong tối nhưng lại cảm thấy vô cùng chột dạ, rụt rè sợ hãi, chỉ lo nhìn thấy thân ảnh đáng sợ kia.

Xuân Tường không hổ là cơ hữu tốt của Vô Kỵ, hành vi của hai người khá giống nhau – đều trèo lên nóc nhà mà đi.

Người ta thường nói đứng ở nơi cao thì nhìn được xa, thời điểm đám người Nhị Giai Đường còn chưa tới gần thì hành tung của họ đã bị Xuân Tường phát hiện.

Ngay sau đó hắn ta nhắc nhở bạn đồng hành: "Tiểu Bạch cẩn thận một chút, bọn họ đang tới!"

"Xin hãy gọi ta là Thánh Trộm!" Bạch Ngọc Thang cảm thấy rất khó chịu với xưng hô của Xuân Tường.

"Được rồi Tiểu Bạch!" Xuân Tường đáp.

". . ."

Bạch Ngọc Thang đổ mồ hôi một chốc rồi nói: "Ta có phải Tiềm Hành hay không?"

Xuân Tường khoát tay một cái nói: "Tiềm Hành cái gì… Đối mặt trực tiếp với bọn họ!"

Nghe thấy Xuân Tường nói như vậy, Bạch Ngọc Thang cuống cả lên: "Bà mịa nó! Bảo ta đối đầu trực diện với mười người hả? Xuân huynh, mặc dù ngươi không thích tổ đội cùng ta nhưng cũng không thể đẩy ta vào chỗ chết được.

Nghề nghiệp của Bạch Ngọc Thang là Thích khách, Thích khách thì luôn dựa vào Tiềm Hành lén lén lút lút, giờ kêu hắn ta đi lên đối đầu trực diện chẳng khác nào là đi chịu chết cả.

Biết vậy Xuân Tường trái lại trợn mắt nói: "Nho nhã khiêm tốn chính là từ để chỉ người như lão phu. Lão phu sao có thể là loại người kia! Ta đường đường là một thằng đàn ông lại đi chỉnh ngươi làm gì!"

"Ta đây không dám. . ."

Bạch Ngọc Thang giơ tay tỏ vẻ hắn ta sợ rồi. Thái độ của hắn ta vẫn luôn rất tiêu cực.

Xuân Tường nhìn tên tiểu tử có lá gan nhỏ kia, sau đó ý vị sâu xa nói: "Tiểu Bạch này, vừa rồi ta cho ngươi một mảnh vỡ ngươi quên rồi sao?"

"Mảnh vỡ là mảnh vỡ, các ngươi đã nói thẳng là để chúng ta đi làm mồi nhử chứ không có nói để chúng ta đi chịu chết…" Bạch Ngọc Thang phản bác.

Xuân Tường lấy tình cảm để nói lý lẽ nói: "Ta thực sự coi ngươi là anh em ruột thịt trong nhà, sao ta lại hại ngươi được chứ."

"Anh em ruột thịt cũng có chuyện đâm sau lưng…” Bạch Ngọc Thang thật đúng là mềm không được cứng cũng không xong.

Xuân Tường bất đắc dĩ buộc lòng phải xuất ra chiêu cuối: "Nếu ngươi bỏ mình, ta góp một bộ áo choàng Thích khách cho ngươi có chịu không?”

"Thật hả?" Quả nhiên, người chơi trong trò chơi là thực tế nhất, dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng thua kém một lời hứa hẹn.

Vừa nghe đến việc ghép một bộ áo choàng trọn vẹn, Bạch Ngọc Thang trợn cả mắt lên.

Hoạt động Mảnh Vỡ Hi Hữu này Bạch Ngọc Thang hiểu rất rõ, còn về phần áo choàng, bình thường Bạch Ngọc Thang ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Lão phu dĩ nhiên sẽ không nói dối ngươi, nhưng mà người anh em, ngươi không được chủ động đi chịu chết đâu đấy…" Xuân Tường đề phòng gấp đôi nói.

Xuân Tường cũng hết cách rồi, nếu như đối tượng giao dịch là bất cứ người nào trong Toàn Chân Giáo, đám người này khẳng định sẽ liều lĩnh đi chịu chết. Xuân Tường biết rõ lòng người hiểm ác nên dĩ nhiên hắn ta phải phòng bị.

Bạch Ngọc Thang thề thốt nói: "Xuân huynh yên tâm, Thánh Trộm ta đây không phải loại người như vậy. Ngài cứ việc thoải mái chỉ huy, nếu như ta có ý không nghe lênh thì coi như là ta chết vô ích!"

"Anh em tốt!" Xuân Tường lúc này nghe thấy vậy mới lau một vệt mồ hôi, thầm nghĩ: Nếu như đổi lại là tên hèn hạ Minh Đô kia thì sao phải phiền toái như vậy, hiện tại khẳng định Bạo Lôi Thuật đã đánh trên đầu bán người ta đi luôn rồi.

"Lão tử thật đúng là người có đạo đức cao thượng!"

Nghĩ tới đây, Xuân Tường nhịn không được khen ngợi bản thân từ đáy lòng.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Thang đối mặt trực tiếp với đám người Nhị Giai Đường.

"Toàn Chân Giáo!!!" Nhìn thấy Bạch Ngọc Thang đâm đầu đi tới, đám người Nhị Giai Đường giật nảy cả mình, cuống quít bày ra tư thế.

Nhìn thấy mười gã đàn ông cao lớn lực lưỡng ở trước mặt, mồ hôi của Bạch Ngọc Thang rơi xuống: "Ca… Ta rất sợ…"

Lúc này Xuân Tường nói: "Không cần phải sợ, đi lên phía trước mười bước, xoay người sử dụng Bối Thứ!"

"Mười bước…" Bạch Ngọc Thang vì áo choàng cũng coi bất chấp tất cả, đếm bước chân tiếp tục tiến lên phía trước.

Khoảng cách mười bước không nhiều không ít, vừa vặn sượt qua người đám Nhị Giai Đường…

Nhị Giai Đường bây giờ cũng thấy rõ, ký hiệu trên ngực Bạch Ngọc Thang cũng không phải là con cá âm dương của Toàn Chân Giáo cho nên họ cũng không có tấn công Bạch Ngọc Thang.

"Ừng ực…"

Bạch Ngọc Thang đi phía sau Nhị Giai Đường, hắn ta nuốt nước miếng một cái, không nói hai lời lập tức xoay người dùng Bối Thứ đâm vào phía sau Nhị Giai Đường.

Cùng lúc đó Bạch Ngọc Thang cũng nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Xuân Tường: "Xoay người sử dụng Tật Hành trong ba giây, sau đó Tiềm Hành!"

Bạch Ngọc Thang không hề nghĩ ngợi, quay người lại mở ra Tật Hành rồi bỏ chạy.

"Má nó!"

Lúc bị tấn công trong lòng Nhị Giai Đường cả kinh, hắn ta vội vàng xoay người, thanh kiếm to lớn trong tay vung mạnh về sau trực tiếp mở ra Toàn Phong Trảm, chém về phía người Bạch Ngọc Thang.

Nhưng mà Bạch Ngọc Thang đã sớm mở ra Thật Hành từ trước, gần như là sát sao tránh thoát khỏi phạm vi tấn công của Toàn Phong Trảm mà Nhị Giai Đường đánh ra.

Nhị Giai Đường không có vừa ý mục tiêu, lòng vòng đi theo phía sau chặt chém Bạch Ngọc Thang. Ba giây trôi qua rất nhanh, tốc độ của Bạch Ngọc Thang đã giảm xuống, Toàn Phong Trảm của Nhị Giai Đường cũng đã phóng xong, ngay sau đó thân hình của Bạch Ngọc Thang thoắt một cái biến mất.

"Không tốt! Thích khách Tiềm Hành, mọi người mau chóng dựa lưng vào nhau!"

Nhìn thấy Bạch Ngọc Thang biến mất, Nhị Giai Đường sững sờ, quay người sử dụng một cái Va Chạm để trở lại đội hình, sau đó cùng đám thủ hạ đứng chung một chỗ dựa lưng vào nhau.

Bởi vì không có nghề nghiệp đánh tầm xa nên trong trường hợp này cách tốt nhất là sử dụng trận hình phòng ngự.

"Bọn hắn phòng ngự rồi. . . Làm sao bây giờ?" Bạch Ngọc Thang thấy đám người Nhị Giai Đường không có ý định đi lên từng người một, hắn ta nóng vội mà hỏi.

"Ha ha!" Xuân Tường khẽ mỉm cười nói: "Đây chính là những gì ta muốn!"

Tiếng nói của Xuân Tường vừa dứt, dưới chân đám người Nhị Giai Đường xuất hiện một vòng tròn màu đen, ngay sau đó Kết Giới Hắc Ám dâng lên giữ chặt lại đám người Nhị Giai Đường trên mặt đất.

"Xoạt!"

Đồng thời ở vị trí trung tâm của mọi người, một vầng sáng xanh biếc tán ra bốn phía, đám người Nhị Giai Đường trong chốc lát đã biến thành màu xanh.

[Nhắc nhở của hệ thống: Bạn đã trúng độc, tốc độ di chuyển giảm xuống 40%, sinh lực mỗi giây giảm xuống 1%.]

Nhìn thấy thống báo của hệ thống, Nhị Giai Đường sợ hãi không thôi. Khi ánh sáng trắng lóe lên bên ngoài kết giới hắc ám, sáu cái đầu ác ma đồ sộ uy mãnh hiện ra.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment