Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 992 - Chương 994: Đây Gọi Là Chiến Thuật

Trang 497# 1

 

 

 

Chương 994: Đây gọi là chiến thuật
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




". . ."

Hai người sững sờ nhìn kênh nói chuyện rồi lập tức yên tĩnh trở lại.

Aizz, người bán tọa độ này cũng rất kiêu căng, hắn ta như thể là không thiếu khách hàng nên không khách khí với người tiêu dùng một chút nào.

Tuy nhiên người ta phục vụ lại rất chu đáo. Vì NPC thu giá tra xét tọa độ quá cao mà mọi người lại không có thừa người chuyên môn đi thăm dò cho nên phải tìm người chủ động giúp bọn họ thăm dò tọa độ.

Dĩ nhiên tra xét tọa độ cũng không miễn phí. . . Chi phí cần mọi người chia đều, chỉ trong chốc lát mà thôi, tọa độ mười một đội đã tra xét xong một lượt, giờ bắt đầu thu phí lượt tra xét thứ hai.

Chi phí tuần tra là một trăm vàng một lần, số tiền này đối với các công hội lớn cũng không tính là nhiều nhưng nếu tốc độ tọa độ đổi mới quá nhanh thì bọn họ cũng chịu không nổi.

Tứ Nguyệt Như Ngọc thúc giục nói: "Đi thôi, có vấn đề gì xong việc lại nói. Người nào lại mẹ nó chơi liều thì sẽ làm thịt trước tiên!"

Lời nói của Tứ Nguyệt Như Ngọc vẫn rất có tác dụng, cô ta vừa mới nói dứt câu, Nhị Giai Đường và Bánh Xe Cuồn Cuộn đã lập tức ngậm miệng lại. Bọn họ vội vã mang theo đội ngũ của mình cùng với những người chơi khác một lần nữa bắt đầu truy sát đám người Toàn Chân Giáo.

Lúc này đoàn người Toàn Chân Giáo đang đi theo sát phía sau người của chiến đội Xích Diễm, một người trước một người sau di chuyển trên đường hấp dẫn mục tiêu.

Có vẻ như đây là lần đầu tiên người của chiến đội Xích Diễm chơi một trò chơi như vậy, họ đều cảm thấy khá mới lạ, đặc biệt là Mạc Tiểu Bối. Cô nàng này dù có là loại con gái có như thế nào thì cuối cùng vẫn chỉ là nữ giới, lòng hiếu kỳ so với người bình thường lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Trên đường đi Mạc Tiểu Bối hỏi này hỏi kia cũng khiến cho Vô Kỵ rất phiền, thậm chí hắn ta còn hối hận lúc trước sao không nhận một tên đàn ông đi cùng.

"Đại tỷ à, ngươi hỏi thì cứ hỏi, có thể đừng quay đầu nhìn về phía ta được hay không, không phải sẽ khiến ta bại lộ hay sao?” Đối mặt với Mạc Tiểu Bối phiên bản Mười vạn câu hỏi vì sao, Vô Kỵ nôn nóng đến cả đầu đều là mồ hôi.

Mạc Tiểu Bối nhịn không được nói: "Biết rồi biết rồi, người nói câu này nhiều lần như vậy có thấy phiền hay không hả?"

Vô Kỵ bị nhắc lập tức im lặng không nói câu nào. Cô nàng này lại còn chê hắn ta phiền nữa đấy.

"Ài ta hỏi ngươi này, bình thường các ngươi cũng hãm hại người ta như vậy hả?" Mạc Tiểu Bối lại hỏi.

Vô Kỵ bình tĩnh đáp: "Đây gọi là chiến thuật!"

"Thôi đi, chơi game thôi còn cần chiến thuật gì. Ngươi cũng thật thú vị!" Mạc Tiểu Bối cười nói.

Vô Kỵ sụp đổ chỉ vào tiệm hoa ở góc đường rồi nói: "Ở đó có một tiệm bán hoa tươi!"

"Thì thế nào, ngươi muốn tặng hoa cho ta hả? Ta nhìn vậy thôi chứ thật ra rất lạnh lùng."

Trong tình huống này mà hắn ta còn có thể nhớ tới việc mua hoa cho con gái, Mạc Tiểu Bối ngược lại rất bất ngờ vì không nghĩ một tên đầu sỏ lưu manh như Vô Kỵ lại còn có một mặt lãng mạn như thế.

"Không phải!" Vô Kỵ nói: "Ở tiệm hoa kia có hai tên Cung thủ và hai tên Pháp sư đang mai phục. Ta có thể chặn đường! Đây chính là chiến thuật."

"Bà mịa nó!" Mạc Tiểu Bối quay đầu lại giơ ngón giữa với Vô Kỵ.

Đúng lúc này, Vô Kỵ đột nhiên nói: "Cẩn thận một chút, rắn ra khỏi hang!"

"Ở đâu?" Mạc Tiểu Bối giật mình, vội vàng nhìn quanh bốn phía.

Chiến đội tầm thường thì vẫn là chiến đội tầm thường, Mạc Tiểu Bối cũng là một cao thủ, nhưng chiến thuật dày công tu dưỡng này đừng nói là so với đám người Toàn Chân Giáo, chỉ so với đội ngũ tinh anh của Liên Minh Huyết Sắc thôi cũng đã thua kém không biết bao nhiêu lần rồi. Người chỉ huy mà rất không có năng lực.

Vô Kỵ vội vàng nói: "Đừng nhìn loạn lên, cứ tỏ vẻ không thấy gì, đi về hướng chín giờ đi!"

"À. . ." Mạc Tiểu Bối lên tiếng, dựa theo mệnh lệnh của Vô Kỵ giống như dạo chơi đi về hướng bên cạnh. Ngay lúc ấy, một Chiến sĩ khiên thuẫn tròn vo xuất hiện ngay trong tầm mắt của Mạc Tiểu Bối, hắn ta chính là Bánh Xe Cuồn Cuộn.

Lúc này, nhóm người Bánh Xe Cuồn Cuộn đang nhìn chằm chằm vào ngực của Mạc Tiểu Bối còn miệng thì lẩm bẩm: "Hả? Không đúng, vừa rồi chúng ta nhận được tọa độ rõ ràng là ở đây mà. Cô gái kia tại sao không phải là người Toàn Chân Giáo."

"Cái tên cầu thịt béo núc ních này dám đùa giỡn bà đây!" Mạc Tiểu Bối nhìn thấy ánh mắt của đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.

Vô Kỵ nói: "Không cần để ý đến bọn chúng, trực tiếp đi qua đi."

"Vậy còn ngươi thì sao?" Mạc Tiểu Bối hỏi.

"Trên nóc nhà!" Vô Kỵ nói xong lại dặn dò thêm một câu: "Đừng nhìn về phia ta nhớ chưa!"

Mạc Tiểu Bối chẳng biết làm sao chỉ đành phải đón lấy ánh mắt của đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn mà tiếp tục tiến lên phía trước, cả khuôn mặt cô ta đỏ bừng cả lên.

Mục đích đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn đến đây là để gây rắc rối chứ không phải để tìm con gái. Theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đám người đó cũng không có làm khó dễ Mạc Tiểu Bối, cứ tùy ý để cô ta đi qua.

Đúng lúc này, Mạc Tiểu Bối nhận được tin nhắn của Vô Kỵ: "Xoay người sang trái bốn mươi lăm độ, trong cự ly 430 mét có một Cung thủ, ngươi giải quyết hắn! Sử dụng Băng Quyền đánh 45° về đằng sau phía bên trái là được, không cần nhìn!"

“Được rồi!"

Mạc Tiểu Bối vẫn rất tín nhiệm Vô Kỵ, thực sự không quay đầu lại xác định cự ly và góc độ, sau đó xoay người đánh Băng Quyền tới.

Thủ hạ Cung thủ nọ của Bánh Xe Cuồn Cuộn cũng không ngốc, thời điểm Mạc Tiểu Bối đi qua hắn ta dĩ nhiên là có lòng phòng bị. Nếu Mạc Tiểu Bối quay đầu nhìn trộm thì tất nhiên sẽ bị phát hiện, nhưng lúc này cô ta đột nhiên làm khó dễ, đánh cho Cung thủ kia trở tay không kịp.

Băng Quyền!

Tảo Đường Thối!

Bá Thiên Quyền Vũ!

Lượng máu của Cung thủ vẫn luôn ít đến thảm thương. Cung thủ kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một bộ kỹ năng của Mạc Tiểu Bối tiễn đi.

Nghe tiếng kêu thảm phía sau, đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn cuống quít quay đầu lại nhưng chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng dưới nắm đấm của Mạc Tiểu Bối.

"Cô nàng này chính là người của Toàn Chân Giáo, bắt lấy cô ta!" Bánh Xe Cuồn Cuộn vội vàng ra lệnh. Đám người quay lại đuổi theo.

Đúng lúc này, Mạc Tiểu Bối cũng nhận được mệnh lệnh tiếp theo của Vô Kỵ: "Góc 30° đằng trước phía bên phải, trong cự ly 1200 mét có một Pháp sư, ngươi tiến lên làm thịt hắn đi!"

"Bà mịa nó, khoảng cách xa như vậy, hắn có thể ném mấy chiêu kỹ năng đấy!" Mạc Tiểu Bối một bên chạy một bên chửi bậy, nhưng mà cho đến khi Mạc Tiểu Bối chạy đến gần tên Pháp sư kia hắn ta cũng không ném ra được nửa chiêu kỹ năng nào.

Mạc Tiểu Bối tập trung nhìn kỹ thì thấy trên đầu Pháp sư kia có một chuỗi dấu chấm lửng, hắn ta đã sớm bị Vô Kỵ cấm ngôn từ lâu.

Pháp sư mà bị cấm ngôn thì chẳng khác nào bia ngắm. Mạc Tiểu Bối đánh ba quyền đá hai cước đã tiễn Pháp sư kia về điểm sống lại. Mà sau đó mấy người Bánh Xe Cuồn Cuộn cũng đã đuổi tới sau lưng Mạc Tiểu Bối, nhao nhao đập vũ khí trong tay lên người Mạc Tiểu Bối.

"Bà mịa nó, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa đảo à?"

Ngay thời điểm Mạc Tiểu Bối cho là mình sẽ chết, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống bọc lấy cả người cô ta, công kích của đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn lập tức bị vô hiệu hóa.

Cùng lúc đó Mạc Tiểu Bối cũng nhận được tin nhắn của Vô Kỵ: "Chạy đi, bọn họ không đuổi kịp được ngươi!"

". . ."

Mạc Tiểu Bối hết biết nói gì luôn. Cô ta lăn mình một cái, ỷ vào hiệu quả Vô Địch cứ thế vắt chân lên cổ mà chạy…

Những thủ hạ còn lại của Bánh Xe Cuồn Cuộn nếu không phải chơi Mục sư thì chính là Kỵ sĩ và Chiến sĩ, chạy làm sao có thể đuổi kịp cú nhảy của Võ sư chứ.

Chỉ trong chốc lát, Mạc Tiểu Bối đã biến mất ở góc đường.

"Móa nó móa nó móa nó! Này thiệt thòi quá lớn rồi!"

Đám người Bánh Xe Cuồn Cuộn kia khỏi cần nói cũng biết là rất buồn bực…

Mẹ nó đám kia rốt cuộc là loại người nào hả? Mười người bao vây tấn công một người mà lại không thể bắt được mục tiêu, hơn nữa còn bị người ta lừa lại hai lần, chuyện này cũng mẹ nó quá lỗ vốn.

Một tiểu đệ ngược lại rất lạc quan nhắc nhở: "Lão đại, chúng ta vẫn rất may mắn đi, may là bởi vì Võ sư kia là một cô gái, nếu là tên to con kia…"

Đám người nghe vậy lập tức biến sắc, chỉ vào tên kia đồng loạt kêu lên: "Được rồi, ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại ngay đi!"

Mà ở phía bên kia đường, Mạc Tiểu Bối mới thoát khỏi việc đi chầu trời vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, tâm tình lúc này của cô ta đã không còn biết dùng từ ngữ nào để hình dung cho được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment