Trang 512# 1
Chương 1024: Ngu ngốc, ta biết bay
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"???"
Thấy Vương Vũ ở trên nóc nhà, mọi người phía dưới không kiềm được sửng sốt một chút.
Không phải có một tên vừa chạy mất sao? Tại sao lại nhô ra thêm một tên?
Bất quá dù sao cũng có nhiều người, đừng nói lại nhô ra một tên, cho dù có mười tên nữa nhô ra cũng không sợ, vì vậy lại xuất hiện cảnh một đoàn người đuổi bắt một người...
Chưa tới một phút, sau khi mọi người vừa rời đi, trên nóc nhà bỗng nhiên xuất hiện thêm một tên Vương Vũ nữa.
"Đệt mợ!"
Lần này mọi người cũng cảm giác được có chuyện quỷ dị, sau lưng không kiềm được lạnh toát, rối rít suy đoán: "Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao xuất hiện một tên khác?"
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều đang kinh hoảng thất thố, trên những nóc nhà chung quanh lại có thêm một đám Vương Vũ chui ra.
Những tên Vương Vũ này có người cầm pháp trượng, có người đeo cung tên, còn có cả kiếm hai tay, đa dạng, phong phú, nghề gì cũng có, đám người này chỉ đi lên lộ mặt một cái, sau đó liền bỏ chạy tứ tán.
"Cái này, đây là chuyện gì ..." Đám người chơi triệt để phát ngốc.
Lúc này, Tứ Mộc Thành Lâm kêu lên: "Mọi người đừng sợ, đây là thuật dịch dung!"
"Vậy rốt cuộc ai là thật?" Tất cả mọi người đều buồn bực không thôi, mục tiêu cuối cùng của họ là Vương Vũ, nhưng lúc này nhô ra tám chín tên Vương Vũ, nhất thời khiến mọi người không biết phải làm sao.
Tứ Mộc Thành Lâm nói: "Chúng ta có nhiều người như vậy, đâu cần phải quan tâm ai là thật! Làm thịt tất cả là được!"
Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ mưu kế nào cũng chỉ là phí công, bây giờ số lượng người chơi công thành nhiều đến nỗi có thể nhét đầy một tòa thành, đương nhiên không sẽ quan tâm mình tài năng đến đâu... Dù sao thành chủ cũng không thể ra khỏi thành.
Vì vậy tất cả người chơi bắt đầu tản ra, đi bốn phương tám hướng đuổi theo đám Vương Vũ vừa chạy trốn.
Không có ai thể hiểu được cảm giác bị gần triệu người vây giết là như thế nào, cho dù là Toàn Chân Giáo ở thời điểm này cũng bất quá là bị toàn bộ người chơi trong cả máy chủ nhắm vào thôi.
Khi đó, sức chứa của máy chủ có hạn, một máy chủ nhiều nhất cũng chỉ chứa được một trăm ngàn người...
Lúc này, bị gần trăm ngàn người chơi truy đuổi bao vây ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, cho dù mọi người có biết bay lên trời đi chăng nữa cũng không thể duy trì được bao lâu.
Rất nhanh, Chiến sĩ thô kệch Bao Tam là cái thứ nhất nằm xuống, bị người chặn lại ở điểm hồi sinh.
Không lâu sau, Xuân Tường cũng bị dìm chết dưới chiến thuật biển người.
Tiếp theo đám người Ký Ngạo, Lung Linh Mộng, Dương Na cũng lần lượt bị giết.
Trừ hai tên Thích khách Bắc Minh Hữu Ngư cùng Danh Kiếm Đạo Tuyết có kỹ năng tàng hình ra, những người sống sót cũng chỉ còn lại Vô Kỵ và hai anh em Vương Vũ.
Vô Kỵ là một người rất thức thời, mắt thấy mình không thể trốn thoát, hắn ta liền sử dụng phi hành thuật phiêu theo chiều gió, quay trở về điểm hồi sinh ngay trước mắt đám người kia.
Vô Kỵ có Huyễn Xà ở trong tay, trong số những người chơi này cũng có không ít người đã từng chịu thiệt ở dưới tấm khiên này, lúc này thấy tên kia không chết, hơn nữa còn an toàn quay trở về điểm hồi sinh, đoàn người cảm thấy rất bực bội...
Vô Kỵ nhìn đám người chơi đang mắng chửi mình ở bên ngoài, hắn ta không những không tức giận, ngược lại còn như được vô số người ủng hộ, vô cùng đắc ý.
"Hừ, thành Dư Huy của các ngươi sắp phải biến mất, ngươi vẫn còn đắc ý cái gì?"
Thấy Vô Kỵ mặt đầy dè bỉu, Tứ Mộc Thành Lâm phe phẩy cây quạt, lạnh lùng hỏi.
Vô Kỵ cười híp mắt nói: "Chắc không? Ngươi cảm thấy những tên hỗn tạp này có thể bắt được thành chủ của chúng ta sao?"
"Hừ!" Tứ Mộc Thành Lâm hừ lạnh, nói: "Chỉ là vài bộ xương khô đang giãy giụa trong mộ mà thôi, sớm muộn cũng sẽ bị bắt sống!"
Hiện tại Tứ Mộc Thành Lâm đang là chỉ huy của gần một triệu người chơi, lòng tin tràn đầy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đổi lại, cho dù có là ai đi chăng nữa, chỉ huy một triệu người bắt sống một người, không có lý do gì cảm thấy mình sẽ thất bại.
"Chắc chứ?" Vô Kỵ tiếp tục mỉm cười.
"Ngươi nghĩ sao?" Tứ Mộc Thành Lâm cũng hơi mỉm cười: "Các ngươi sắp bị diệt toàn quân rồi!"
Mới vừa rồi Tứ Mộc Thành Lâm đã nhận được tin nhắn của đám thuộc hạ, hai người cuối cùng đang bị bao vây ở giữa quảng trường, Vương Vũ không có sự bảo vệ của điểm hồi sinh, với nhiều người vây quét như vậy, Tứ Mộc Thành Lâm không tin rằng hắn còn có thể trốn thoát được.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Ngươi đánh giá mình quá cao rồi!"
"Hừ, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng!" Tứ Mộc Thành Lâm liếc Vô Kỵ một cái, không thèm để ý tới con người ương bướng này nữa.
Lúc này trên quảng trường đã chật ních người, ngay cả ở trên nóc những ngôi nhà chung quanh cũng có Cung thủ cùng Pháp sư đứng chen chúc...
Dĩ nhiên, những nghề nghiệp tầm xa này cũng chỉ có thể đứng nhìn, công kích của bọn họ cách căn bản không đủ, hơn nữa bởi vì người chơi quá nhiều, những người có nghề nghiệp tầm xa này sợ sẽ tổn thương đồng đội, cũng không dám xuất thủ, cho nên lúc này tất cả những người xông lên đều là người chơi cận chiến.
Nhiều người như vậy, vòng vây đã sớm co lại đến mức nhỏ nhất, hơn nữa nghề nghiệp tầm xa không thể công kích, vì vậy số người có thể chân chính ra tay cũng chỉ có tám chín người.
Ở dưới tình huống với thể lực vô hạn như thế này, lấy năng lực của Vương Vũ, đương nhiên hắn không sợ công kích của tám chín người, huống chi lúc này sau lưng hắn còn có Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Hai anh em Vương Vũ tựa lưng vào nhau, luân phiên chém giết, mỗi lần xuất thủ đều có thể lấy đi một cái mạng, từ lúc bị bao vây đến bây giờ, từng đạo ánh sáng trắng vẫn liên tục lóe lên xung quanh hai người họ, chưa có lúc nào dừng lại.
Thấy hai người hung hãn như vậy, đám người chung quanh cũng bắt đầu cảm thấy không ổn.
Ngay bây giờ, đối mặt với trang bị cùng kỹ thuật của hai người, nếu không sử dụng công kích tầm xa, đến cùng là ai chết vẫn chưa biết được.
"Mẹ nó, người thứ ba trăm chín mươi tám ... Hai tên này thật đúng là không có một chút sơ hở nào."
Ở trên nóc nhà phía xa, nhìn những luồng ánh sáng trắng liên tục xuất hiện, Ao Rượu Rừng Thịt cả kinh, không ngừng chắc lưỡi hít hà.
Trước kia cũng không phải Ao Rượu Rừng Thịt chưa từng nghe nói qua về danh tiếng của Vương Vũ, nhưng đó cũng chỉ là nghe qua mà thôi, cho tới bây giờ hắn ta vẫn không tin tưởng có ai có thể biến thái tới nỗi lấy một địch trăm.
Nhưng mà sau khi thấy một màn này, Ao Rượu Rừng Thịt đã hoàn toàn phục... Nhưng càng làm cho hắn ta sợ hãi là, tên biến thái như vậy không chỉ có một mà có tới hai người... Tên này rốt cuộc là ai?
Lúc này Bạch Y Độ Giang cũng cau mày, nói: "Lão đại, bây giờ đã có người lui về phía sau, nếu cứ mặc cho bọn họ đánh tiếp như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải thất bại... Nhanh hạ lệnh công kích tầm xa đi."
"Ừ!" Ao Rượu Rừng Thịt cũng là người quả quyết, nghe được lời của Bạch Y Độ Giang, hắn ta thở dài một cái, ra mệnh lệnh cho đám người: "Nếu không bắt được thì không nên hy sinh đồng đội nữa, nghề nghiệp tầm xa bắt đầu công kích đi!"
Những người chơi nghề nghiệp tầm xa đứng ở vòng ngoài nhìn hai người Vương Vũ hạ gục đồng đội của mình, trong lòng đã sớm nhịn một bụng lửa giận, lúc này nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời, nhao nhao sử dụng đại chiêu.
Công kích của nghề nghiệp tầm xa toàn bộ đều là công kích diện rộng, trong một không gian hẹp như vậy, cho dù Vương Vũ là thần tiên hạ phàm đi chăng nữa cũng không thể né tránh.
Chỉ sau một đợt công kích... Yêu Nghiệt Hoành Hành bị đánh thành ánh sáng trắng, lồng bảo hộ của Vương Vũ cũng bị xuyên thủng, cùng lúc đó các công kích ở phía sau cũng sắp đến nơi.
Vương Vũ cắn răng, móc ra một sợi tơ màu đỏ từ trên người, sau đó hắn giậm chân một cái, tung người nhảy lên.
Thấy Vương Vũ nhảy lên, Ao Rượu Rừng Thịt không kiềm được cười nói: "Còn muốn chạy? Có nhiều người như vậy, cho dù ngươi có biết bay đi nữa cũng không thể trốn thoát!"
"Đệt mợ, đó là cái gì?" Nhưng Ao Rượu Rừng Thịt vừa dứt lời, hắn ta đã nghe thấy đám người chơi la hoảng.
"? ?"
Ao Rượu Rừng Thịt nghe vậy vội vàng nhìn sang, chỉ thấy sau lưng Vương Vũ đột nhiên mọc ra hai cái cánh trắng tinh, ngay sau đó, Vương Vũ lăng không đạp một cái, thân hình lại giương cao một lần nữa, hai chiếc cánh mở ra, như diều gặp gió, bay thẳng lên trời, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi phạm vi công kích của tất cả mọi người.