Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1021 - Chương 1023: Này, Chào Mọi Người, Ăn Cơm Không

Trang 511# 2

 

 

 

Chương 1023: Này, chào mọi người, ăn cơm không
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Giả?”

Nghe thấy Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình kêu lớn một tiếng như thế, tất cả mọi người cũng phát hiện ra “Thiết Ngưu” này có điểm không đúng.

Tuy rằng hai người giống nhau như đúc, thế nhưng Thiết Ngưu khi nãy rõ ràng có khí chất hơn, hiện tại trong mắt người này lại lộ ra vẻ đáng khinh.

Hơn nữa xét về trang bị, giữa hai Thiết Ngưu cũng có sự chênh lệch, vị Thiết Ngưu vừa nãy mặc võ phục, nhìn thì đơn giản nhưng đại khí, còn người trước mắt này, cả người đều là trang bị cực phẩm, lộ ra vẻ tục khí.

Quan trọng nhất chính là, cái này huy hiệu trên ngực của Thiết Ngưu đứng trước mắt này cũng không phải cá Âm Dương...

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình không hổ danh là cao thủ một đời, nếu không có người biến thái như Vương Vũ, những kẻ bình thường hoàn toàn không thể lọt vào mắt Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình.

Nhiệm vụ lần này Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình vốn chỉ định cưỡi ngựa xem hoar a vẻ một chút, thế mà lại bị một Vương Vũ giả dọa sợ, hành vi vô liêm sỉ như vậy khiến Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cảm thấy rất khó chịu nên trực tiếp hạ thủ.

Sự thực nói cho chúng ta biết, không chỉ có chủ nghĩa giáo điều hại chết người, chủ nghĩa kinh nghiệm cũng có thể hại chết người...

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình vốn nghĩ rằng hàng giả trước mắt này sẽ không đỡ nổi một đòn, nhưng sự thật đã khiến hắn ta rơi vào bi kịch.

Hàng giả này cũng không phải người khác, mà chính là Yêu Nghiệt Hoành Hành đại danh đỉnh đỉnh...

Tuy thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành không thể so sánh với Vương Vũ, nhưng hắn ta cũng không phải người lương thiện gì, thấy Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình đánh tới một quyền, Yêu Nghiệt Hoành Hành thoáng lùi một bước để kéo giãn khoảng cách, chờ đợi cơ hội để ra tay bất ngờ, sau một khắc, lòng bàn tay to bằng quạt hương bồ đã đặt lên đầu Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình.

Ngay sau đó, Yêu Nghiệt Hoành Hành đập đầu của Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình tới một vách tường bên cạnh, nửa bên mặt Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cọ vào tường sau đó lại bật ra mấy mét rồi biến thành một luồng sáng trắng...

Tuyển thủ chuyên về sức mạnh đơn đấu, kỹ thuật hàm lượng thì chẳng có gì đặc sắc, nhưng hiệu quả thị giác tuyệt khiến mọi người ngơ ngác.

Nhìn thấy hai người đều cường tráng giao thủ với nhau, đặc biệt là nhìn thấy Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình chết thảm như vậy, đám khán giả xung quanh chỉ thấy toàn thân ớn lạnh...

“Tiên sư nó, ai nói đây là giả! Chạy mau!”

Đám người vừa hô xong một câu đã lập tức xoay người sang hướng khác để chạy... Nhưng mới chạy được vài bước, đám người đột nhiên phát hiện phía trước mặt có một màn sương mù.

“Ồ? Đây là cái gì?” Nhìn thấy màn sương mù này, có người không hiểu hỏi.

Lúc này những người khác lên tiếng thúc giục: “Ngươi quan tâm nó là cái quỷ gì! Chạy nhanh là được rồi!”

“Nhỡ may trong đó có mai phục thì sao?”

“Mai phục em gái ngươi ấy, ở đằng sau có hai tên Thiết Ngưu đang đuổi theo đấy!” Lúc này người phía sau hoảng sợ kêu lên.

“Cái gì?” Mọi người vội vã quay đầu lại, chỉ thấy hai người giống nhau như đúc đang đuổi theo.

“Đậu đen!”

Một Vương Vũ mà đám người đã không dám đối mặt, huống hồ lúc này có tới hai người, đối đầu với kẻ địch mạnh, tất cả mọi người không thể để ý đến nhiều như vậy, một người lập tức xông vào màn vương mù kia...

Sau đó... Không có sau đó.

Sương mù này chính là ảo trận độc môn của Vô Kỵ tiên sinh - giáo phụ Toàn Chân Giáo, từ trước đến nay chưa thấy người nào sau khi đi vào mà có thể sống sót đi ra ngoài.

Tiểu đội tinh anh tới công thành này, sau khi tiến vào sẽ lập tức mất phương hướng.

Cùng lúc đó, mũi tên phép thuật từ trên trời bắn xuống, đồng thời còn có Thích khách đánh lén, cùng với các loại dược tề nổ tung.

Kẻ địch cầm đao thật súng thật không đáng sợ, đáng sợ chính là bản thân bị người vây quanh, nhưng ngay cả mặt mũi của kẻ địch như thế nào cũng không nhìn thấy... Huống hồ những người này cả đêm hôm qua không ngủ, tinh thần không tốt, đám người Toàn Chân Giáo đợi ở đây đã đợi đến mệt mỏi.

Đánh nhau, chính là so sánh về khí thế và tinh thần.

Tinh thần của đám người công thành vốn đã không tốt, khi nãy lại liên tục bị Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành dọa sợ, phòng tuyến trong lòng đã sắp vỡ tan.

Lúc này lại bị những người khác của Toàn Chân Giáo mai phục, khí thế của họ hoàn toàn đổ nát.

Sau một trận đánh điên cuồng, sương mù dần dần tản đi, người chơi tới công thành mặt mày xám xịt, lúc này còn lại không tới mấy trăm người, nhìn thấy một nhóm người của Toàn Chân Giáo ở trước mặt, mọi người đều lộ ra tuyệt vọng, sau đó lại lập tức nghênh đón đợt công kích thứ hai của Toàn Chân Giáo.

Chiến đấu lúc này hoàn toàn nghiêng về một phía, những người chơi công thành này chỉ muốn mau mau kết thúc chiến đấu, căn bản là không muốn phản kháng, chỉ sau mấy hiệp, những người này đã bị diệt cả đoàn kéo nhau về nhà.

Trong lúc đó, người chơi ở các đại công hội biết được thành chính thành Dư Huy không có người thủ thành một lần nữa bắt đầu tập kết ở thung lũng Lạc Nhật.

Sau khi tập kết xong, gần trăm vạn người chơi đồng thời tiến về thành Dư Huy.

Đúng như Tứ Mộc Thành Lâm dự liệu, lần này người chơi công thành không gặp phải người chơi của thành Dư Huy chống lại, thậm chí người chơi thành Dư Huy còn chưa từng xuất hiện.

Tứ Mộc Thành Lâm vô cùng đắc ý, lắc cây quạt nói: “Xem ra bọn họ đã lùi về phòng thủ, mọi người nhanh lên một chút, không nên cho bọn họ thời gian kịp chuẩn bị.”

“Hiểu rồi!”

Nghe Tứ Mộc Thành Lâm nói như thế, tất cả mấy vị hội trưởng đồng thời hạ lệnh, để đội ngũ tăng tốc đi tới, tấn công thành Dư Huy.

Chỉ tốn mười mấy phút, tất cả các công hội cũng đã xuyên qua phòng tuyến rừng rậm Lạc Nhật của người chơi thành Dư Huy, đi tới ngoài thành Dư Huy.

Lúc này trong thành Dư Huy, Vô Kỵ cũng đang sắp xếp chiến thuật: “Đạo Tuyết, ngươi tới gần điểm phục sinh mai phục! Lão Ngư đi quán trọ, lão nhị, ngươi đi thông báo cho đám Huyết Sắc Chiến Kỳ đăng nhập đi, những người khác dựa theo kế hoạch bày sẵn mà làm.”

“Được!” Đoàn người gật gật đầu, phân công nhau đi làm.

Đúng lúc này, người chơi công thành không hề bị ngăn cản tiến vào thành.

Lúc này Tứ Mộc Thành Lâm lại nói: “Nói cho mọi người, chuyện thứ nhất sau khi vào thành chính là thiệt lập điểm trở về thành ở điểm phục sinh và quán trọ, nếu không khi chúng ta bị chết đi ra ngoài, nếu muốn đi vào thì không dễ như vậy.”

Kỳ thực tiến vào thành chính đi đăng ký hộ khẩu chính là kiến thức cơ bản của mỗi người chơi, không cần Tứ Mộc Thành Lâm nhắc nhở, mỗi hội trưởng đều đã nhắc nhở người chơi trong công hội mình.

Vì lẽ đó chuyện đầu tiên mà khi đám người chơi tiến vào thành chính đều kéo nhau đi đăng ký hộ khẩu.

Thành Dư Huy chứa ba trăm nghìn người chơi đã có vẻ chật chội, huống hồ là chứa tới một triệu người, lúc này ở khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành chính đều là người chơi công thành, hơn nữa sau khi tiến vào thành, thói hư tật xấu của những công hội kia lại xuất hiện, bắt đầu minh tranh ám đấu.

Công hội phía trước đang đăng ký hộ khẩu, công hội phía sau chưa đăng ký hộ khẩu được vô cùng gấp gáp, vì thế đám người thiết lập điểm phục sinh cũng không nhanh như tưởng tượng.

Mọi người ở đây giằng co, lúc này, Vương Vũ xuất hiện ở trên nóc nhà.

“Này, mọi người, ăn cơm không?” Vương Vũ ở trên cao hỏi thăm đám người ở dưới một chút.

Mọi người ngẩng đầu nhìn Vương Vũ đứng trên nóc nhà, không khỏi giận dữ, ăn cái rắm, ngủ còn chưa được ngủ đấy...

Đúng lúc này Tứ Mộc Thành Lâm lại đột nhiên chỉ tới mái nhà, dùng kèn đồng hô: “Đó chính là thành chủ của thành Dư Huy, đừng để hắn chạy!”

Nghe Tứ Mộc Thành Lâm hô thế, tất cả mọi người đều kinh hãi: “Móa!? Tên kia gan to như vậy? Lại dám chủ động tới khiêu khích?”

Thấy mục tiêu hung hăng đứng ở trước mắt mình như thế, mọi người cũng không thể chiếm hố xí mà không ị phân, tất cả bắt đầu đuổi theo Vương Vũ.

“Ha ha ha!” Vương Vũ cười quái dị, xoay người nhanh chân bỏ chạy, những người đã thiết lập xong điểm phục sinh, tranh nhau đuổi theo.

Vương Vũ chạy xa, đám người chơi đang hỗn loạn từ từ yên tĩnh lại, lúc này trên nóc nhà lại xuất hiện một Vương Vũ nữa, cũng giống như Vương Vũ lúc nãy, hắn cười híp mắt chào hỏi nói: “Này, chào mọi người, ăn cơm không?”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment