Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1020 - Chương 1022: Hai Vương Vũ

Trang 511# 1

 

 

 

Chương 1022: Hai Vương Vũ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Lực công kích của Vương Vũ tất nhiên là không cần nhiều lời, Lôi Đình Cước chính là đại chiêu đăc trưng của Vương Vũ, cũng đã được Vương Vũ luyện đến mãn cấp, độ thuần thục cũng đạt tới đỉnh cao.

Đừng nói chỉ tới đám Cung thủ máu giấy, cho dù là da dày thịt béo như Chiến sĩ khiên thuẫn hay Kỵ sĩ, trúng một chiêu này cũng sẽ cạn máu.

Khi ánh chớp khuếch tán, bốn phía Vương Vũ bùng lên một vòng sáng trắng chói mắt, doạ mọi người hãi hùng khiếp vía.

Mọi người đã sớm nghe nói thân thủ Vương Vũ bất phàm, vừa ra tay đã giết người trong một giây, lúc này nhìn thấy, thực sự so với nghe đồn còn doạ người hơn.

Phía dưới có tới gần nghìn người, thế nhưng hắn lại trực tiếp nhảy xuống, không nói những chuyện khác, chỉ dựa vào lòng can đảm này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.

Đương nhiên, những kẻ ở đây cũng đều không phải người yếu, mục tiêu chủ yếu của mọi người khi tới công thành chính là Vương Vũ, lúc này nhìn thấy chính chủ, sao có thể giống như Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình vừa nhìn thấy người đã quay đầu bỏ chạy?

“Nhanh tản ra! Nhanh tản ra!”

Lúc này cũng không biết là ai hô lên một tiếng, đám Cung thủ ỷ vào ưu thế nhanh nhẹn lập tức tản ra, muốn kéo dài khoảng cách với Vương Vũ.

“Muốn chạy?”

Vương Vũ khẽ mỉm cười, hắn bay lên, mở ra Hỏa Diễm Toàn Phong Thối.

Hô... Ngọn lửa mang theo gió lốc cuốn ra ngoài, lấy Vương Vũ làm trung tâm, trong phạm vi 500, tất cả những Cung thủ chưa kịp chạy đi đều bị Vương Vũ hút tới bên cạnh, sau đó đá vào vòng sáng trắng.

Đám Cung thủ đều quay lưng bỏ chạy nên không nhìn thấy thảm trạng phía sau, nhưng ở ngoài lĩnh vực, đám Thích khách đứng cách đó không xa nhìn cuộc chiến, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đều run sợ.

Từ khi Vương Vũ xuất hiện đến bây giơ mới chỉ có mấy giây, hơn nữa Vương Vũ cũng chỉ mới ra tay hai lần... Nhưng hai lần ra tay đã mang đi mấy chục người.

Tuy những người này cũng không tính là cao thủ gì, thế nhưng không thể không nói, có thể bộc lộ tài năng trong công hội của mình, những người này đều là cao thủ tinh anh đỉnh cấp, hai phe chênh lệch với nhau cũng không quá nhiều.

Nhưng Vương Vũ ra tay hai lần, trực tiếp giết đi nhiều người như vậy, thực sự khiến mọi người ở đây cảm nhận được áp lực chưa từng có.

Mặc dù mọi người đều là nghề nghiệp máu giấy, nhưng cũng không thể chết gọn gàng như thế mà...

Dù cho là BOSS, cũng chỉ mạnh đến thế thôi.

Không hổ là thành chủ của thành Dư Huy... Quả nhiên kinh thế hãi tục đúng như lời đồn trong truyền thuyết.

Những Cung thủ ở xa nhất đã thừa dịp Vương Vũ đang công kích, chạy thoát khỏi phạm vi tấn công của Vương Vũ, tiếp theo lập tức xoay người lại, giương cung lắp tên, giơ cung lên bắn.

Lúc nãy Vương Vũ ở trên nóc nhà, đám Cung thủ đều ở phía dưới, vì thế tầm bắn và hướng bắn chỉ có một chút, lúc này đám Cung thủ ở bốn phía Vương Vũ, một đợt bắn tên này, có vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bay tới.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tay trái Vương Vũ giơ lên, bao tay biến thành một khiên tròn, vung ra phía sau để bảo vệ hậu tâm, đồng thời tay phải nắm một thanh trường kiếm có lắp một mũi tên, tung người bay lên.

“Keng keng keng!”

Tiếng mũi tên bắn trúng tấm khiên vang lên không dứt, nghe được tiếng vang này, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Nhưng khi mũi tên tản đi, chỉ thấy Vương Vũ vác thuẫn đứng đó, một tay cầm trường kiếm che trước người, cả người hắn toát ra khí thế lẫm liệt, một đống mũi tên dưới chân vô cùng thu hút.

Thấy cảnh này, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt từ vui sướng biến thành dại ra, lại từ dại ra biến thành kinh khủng.

“Đây, con mẹ nó chứ đây không phải người!”

Lúc này trong lòng của tất cả mọi người đều xuất hiện suy ý nghĩ này.

Ngoại trừ mấy chục người bị Vương Vũ đạp chết kia, Cung thủ ở đây vẫn còn mấy trăm người, cho dù mọi người phối hợp không ăn ý, thế nhưng có thể đỡ lấy công kích chính diện của nhiều người như vậy, mẹ nó chứ đấy là việc mà con người có thể làm ra sao?

Không thể không nói, có khi vũ lực mạnh mẽ so với đánh thắng trận càng có hiệu quả chấn nhiếp.

Vô Kỵ vừa bày mưu tính kế, vừa điều binh khiển tướng cản lại những người chơi này lâu như vậy, thế mà mọi người vẫn tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, trong lòng không chút sợ hãi, còn Vương Vũ chỉ mới đánh với những người này mấy hiệp mà thôi, lại có thể trực tiếp đập vỡ tam quan của tất cả mọi người.

Vì sao không có chiến tranh thế giới lần thứ ba? Còn không phải bởi vì bị bom hạt nhân làm cho khiếp sợ, dù sao thắng bại là chuyện thường nhà binh, thất bại nhất thời không thể dùng để luận anh hùng, vũ khí nguyên tử như thế nếu xuất hiện sẽ tuyệt đối mang tính chất hủy diệt.

Nhìn thấy Vương Vũ dũng mãnh như vậy, lúc này trong lòng đám người chơi đã sợ hoàn toàn không thua gì nước Nhật bị bom nguyên tử dội xuống...

Gần một nghìn người chơi đối mặt với một mình Vương Vũ, thế mà không khỏi nuốt nước miếng một cái, trên trán người nào cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là người chơi có nghề nghiệp Cung thủ, hiện tại họ đều không biết ý nghĩa tồn tại của mình là gì.

Người chơi Thích khách lại không ngừng khinh bỉ: “Tiên sư nó, đám Cung thủ vẫn nên tỉnh lại đi, người ta căn bản không sợ tấn công từ xa!”

“Đậu xanh, ngươi nói ta không được, ngươi giỏi thì ngươi lên đi!” Đám Cung thủ cũng đúng không cam lòng yếu thế chửi lại.

“Rác rưởi!” Đám Thích khách thầm mắng một tiếng, sau đó thi nhau biến mất.

“Hừ hừ!”

Vương Vũ thấy thế thì cười nhạt, thả người nhảy lên rồi bay tới bầu trời, sau đó song chưởng ở giữa không trung đánh ra, một luồng sóng lớn từ trên trời giáng xuống, đánh tới đoàn người.

Lúc này trong lòng đám người không ngừng ghi nhớ một chiêu chưởng pháp từ trên trời giáng xuống...

“Oành...”

Khi luồng sóng lớn rơi xuống đất, trong không khí sáng lên từng vòng ánh sáng trắng.

Vương Vũ lăng không trên bầu trời, đứng trên bầu trời cười híp mắt nhìn xuống đám người đứng ở dưới.

“Còn đánh cái gì? Chạy mau đi!” Đúng lúc này, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình ở một góc đường la lớn.

Nếu ở đây có đủ loại nghề nghiệp, đến lúc đó có nhiều người như vậy, không hẳn là không dám chiến một trận với Vương Vũ, nhưng vì để thuận tiện đánh lén, đám người ở nơi này đều là nghề nghiệp máu giấy, vẫn không có khống chế... Vương Vũ lại vừa có thể đánh từ xa vừa có thể cận chiến, vừa nhấc tay đã giết người, mọi người lấy đâu ra dục vọng chiến một trận nữa.

Nhìn thấy Vương Vũ đứng đó cười híp mắt, trong lòng đám người đã vô cùng sợ hãi, nghe được tiếng quát của Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình, lần này đám người không chỉ có không còn khinh bỉ Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình, hơn nữa không nói hai lời, quay đầu lập tức bỏ chạy.

Cung thủ Thích khách đều là nghề nghiệp có tốc độ nhanh nhẹn, nhiều người như vậy vù vù phần phật như chó hoang đứt cương nhanh chóng chạy trốn, thực sự đã biến thành kỳ cảnh.

Nhưng khi bọn hắn mới vừa chạy đến khúc quanh, lại nghe thấy Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình “Ồ” lên một tiếng.

Mọi người vội vã quay sang nhìn, vừa liếc mắt một cái, tất cả mọi người suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Chỉ thấy phía trước đám người, Vương Vũ đang đứng ở đó dựa tường, dáng vẻ cà lơ phất phơ móc lỗ mũi, thật giống như đã đợi rất lâu rồi.

“Không... Không thể, hắn không phải Võ sư sao? Sao hắn có thể chạy nhanh như vậy?”

Nhìn thấy Vương Vũ đứng ở phía trước, trái tim của tất cả mọi người đều như muốn ngừng đập.

Luận về chạy bộ, Cung thủ và Thích khách chính là nghề nghiệp trời sinh mạnh hơn so với người khác, nhưng người trước mắt này, vốn sinh ra để lật đổ giả thiết của hệ thống!

Khi tất cả mọi người đều đang kinh hoảng tới cực điểm, Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình đánh giá trên dưới Vương Vũ một hồi, sau đó ánh mắt rơi vào ngực Vương Vũ, hắn ta hơi nhướng mày, đột nhiên chỉ vào Vương Vũ cách đó không xa nói: “Mọi người không phải sợ, người này là giả!”

“Ai?” Vương Vũ Nghe vậy khẽ run run, sau đó cười nói: “Này này, ngươi đúng thật là thiên tài đấy!”

“Làm thịt hắn!”

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình không để Vương Vũ lắm lời, hắn ta hét lớn một tiếng, xông lên trước rồi vung một quyền.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment