Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1019 - Chương 1021: Bao Vây Đánh Viện Binh

Trang 510# 2

 

 

 

Chương 1021: Bao vây đánh viện binh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cũng được coi là cao thủ lâu năm, lúc này lại bị một đám không biết trời cao đất rộng cười nhạo như thế thì sao có thể chịu được, hắn ta giận dữ nói: “Trò cười, nếu không phải là do lão đại của các người dùng giá cao mời lão tử, lão tử cũng chẳng thèm quan tâm tới các người, ai cảm thấy lão tử không làm được thì cứ xông lên thử xem.”

“...”

Đại danh Mãnh Cầm kia mọi người đều đã từng nghe qua, mọi người đương nhiên không dám coi khinh Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình, thấy Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình giận dữ, đám người lập tức câm miệng.

Thấy tình hình này, Tịch Dương Huyết Sát vội vã đi lên nói: “Lão Chiến, bọn họ không hiểu chuyện, ngươi đừng giống như bọn họ... Chúng ta đi thôi.”

“Hừ!” Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình cũng không phải loại người thích tính toán chi li, thấy tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người dẫn đầu tiến vào thành.

Những người khác cũng bĩu môi rồi đi theo vào.

Trong nhiệm vụ lần này, Vương Vũ thân là thành chủ chính là mục tiêu chủ yếu, vì lẽ thể Vương Vũ là không thể ra khỏi thành, hơn nữa cứ cách một đoạn thời gian công thành, cột nhiệm vụ sẽ cập nhất tọa độ Vương Vũ một lần.

Vì thế mục tiêu đầu tiên của những người này vào khi thành sau chính là Vương Vũ.

Căn cứ tọa độ vừa cập nhật mới nhất, Vương Vũ đang ở phủ thành chủ, vì thế mọi người đi thẳng đến phủ thành chủ.

Lúc này thành Dư Huy biến thành một toà thành trống không, yên tĩnh đến đáng sợ... Một đám người kéo nhau từ cửa thành đi tới phủ thành chủ, thậm chí ngay cả nửa bóng người cũng không thấy, trong lòng dâng lên cảm giác rét lạnh.

Nhưng đoàn người vẫn gửi tin tức ở trong thành Dư Huy về cho lão đại của công hội mình.

Sau khi mấy vị lão đại thu được tin tức do tiểu đội thuộc công hội mình gửi tới, tất cả đều thán phục không ngớt, đều tỏ vẻ phục Tứ Mộc Thành Lâm sát đất.

Cả đám thi nhau hỏi: “Tứ Mộc lão đại, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tứ Mộc Thành Lâm lắc lư cây quạt rồi trả lời: “Người chơi ở thành Dư Huy dám đặt tất cả tiền cược vào cửa vào trước chủ thành, xem ra bọn họ rất tin tưởng đối với bố trí của mình, ý đồ dùng phương pháp “Bao vây đánh viện binh” để chặn đối thủ, người dùng chiến thuật này thật sự không đơn giản.”

“Bao vây đánh viện binh? Có ý gì?” Đám người ngồi ở đây, đại đa số đều chưa từng nghe tới chiến thuật này.

“Chính là chiến thuật lấy chủ thành làm mồi nhử, tiêu diệt toàn bộ từng đợt chi viện của đối thủ, nếu chúng ta liên tục từng công hội xông lên chiến, bọn họ cũng có thể liên tục tiêu hao như vậy.” Tứ Mộc Thành Lâm cũng không giấu diếm, đơn giản giải thích một chút.

“Ồ...”

Nghe Tứ Mộc Thành Lâm giải thích như vậy, tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Có câu nói là người trong nhà biết chuyện nhà mình.

Những người này kẻ nào cũng mang ý xấu, vừa bắt đầu đã không đoàn kết, nhưng chiến thuật bao vây đánh viện binh, chính là lợi dụng đối thủ không phối hợp khi tác chiến.

Nếu không có Tứ Mộc Thành Lâm vạch trần, có lẽ đám người lại bao vây mấy ngày cũng không công phá được phòng tuyến người chơi của thành Dư Huy .

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?” Ao Rượu Rừng Thịt hỏi.

“Hừ hừ!” Tứ Mộc Thành Lâm nói: “Đầu tiên đương nhiên là phải đoàn kết nhất trí, có mâu thuẫn cũng phải đợi tới khi công thành xong lại nói.”

“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!” Tất cả các hội trưởng đều đồng loạt gật đầu tỏ thái độ.

“Còn có chính là ta phải thừa nhận người dùng chiến thuật này hết sức thông minh, thế nhưng hắn không chú ý một điểm!” Tiếp theo Tứ Mộc Thành Lâm lại nói.

“Sao lại nói thế?”

Tứ Mộc Thành Lâm móc ra một bản đồ đơn giản rồi nói: “Mọi người thấy không, ở đây có ba lối vào, thung lũng Lạc Nhật là rộng rãi nhất, hơn nữa trên thung lũng Lạc Nhật cũng là một mảnh đất trống rất lớn, căn bản không thể đề phòng, bọn họ người chỉ có thể co lại ở phía sau rừng rậm Lạc Nhật, chỉ cần chúng ta tập hợp binh lực ở phía trên thung lũng Lạc Nhật, sau đó đồng thời vọt vào rừng rậm Lạc Nhật, thì một chút mai phục của bọn họ khẳng định không làm nên chuyện gì.”

“Có đạo lý!” Ao Rượu Rừng Thịt lần thứ hai gật gật đầu rồi lại nói: “Nhưng hiện tại hai lối vào này đã bị những công hội nhỏ và người chơi lẻ chiếm cứ rồi.”

Công hội nhỏ và người chơi lẻ tuy không có quy mô bằng những công hội lớn, thế nhưng những người đó tụ tập lại cũng là một con số trên trời...

Bình thường những quần thể yếu thế này đã chịu đủ mọi bắt nạt, nhưng đến khi tụ tập lại, khẳng định đều cùng chung mối thù, vì thế những hội trưởng của những công hội lớn này cũng không dám dẫn người đi tới cướp vị trí.

“Ha ha!” Tứ Mộc Thành Lâm cười nói: “Đây chính là điểm mà người chơi của thành Dư Huy không chú ý! Những công hội nhỏ và người chơi lẻ chính là đến kiếm chút lợi, ngươi cảm thấy bọn họ liên tục chết đi, bọn họ còn có thể ở lại đây sao?”

“Cái này... Bọn họ không vì thấy khó mà lui chứ.”

Mọi người nghe Tứ Mộc Thành Lâm nói như thế, đều đồng loạt cau mày nói.

Đúng lúc này, đám người đột nhiên nhân được tin nhắn: “Người chơi ở hai lối vào khác đã bị giết đến mức loạn thành một bó rồi, tất cả đều đang rút về...”

“Ồ?”

Nghe được tin tức này, trong lòng mấy vị hội trưởng đều chấn động, không khỏi nhìn về phía Tứ Mộc Thành Lâm.

Tứ Mộc Thành Lâm cười nhạt, vẻ mặt vô cùng tự tin: “Ta cảm thấy hiện tại chính là cơ hội!”

Mấy vị hội trưởng trăm miệng một lời đồng ý: “Được! Vậy thì chúng ta rút về đi!”

Những người đến công thành trong thành Dư Huy đã bắt đầu có chút tán loạn, đến công thành mà một bóng người cũng không tìm thấy, còn công cái nỗi gì.

Lúc này mọi người đều cảm thấy ngay cả một người thủ thành Dư Huy cũng không có, nơi này rất cô quạnh, nếu không, ít nhất mọi người còn có thể giết mấy người, kiếm một chút điểm kinh nghiệm.

“Vô địch đúng là luôn cô quạnh...”

Mọi người bắt đầu ngửa mặt lên trời gào thét!

Nhưng vừa ngửa đầu một cái, trái tim nhỏ của họ đã suýt bay ra ngoài, lúc này trên nóc nhà thế mà lại có một người ngồi xổm.

Trên thân người kia mặc võ phục, mặt chữ quốc, ánh mắt như điện, rất có uy thế, mặc dù nửa ngồi nửa quỳ, cũng không khó nhìn ra người này rất cường tráng.

“Ha ha, các ngươi kêu cái gì đây?” Người ngồi xổm kia đứng dậy, nhìn xuống đám người rồi cười hỏi.

“Móa nó, ngươi là ai, ở công hội nào, ngồi ở trên đó làm gì, dọa ta một hồi! Nhảy xuống đây!” Nhìn thấy tên đàn ông to con kia thân thiết như vậy, đám người trực tiếp coi hắn là người mình, tâm tình lập tức thả lỏng. Trời mới biết đám người kia có bao nhiêu xa lạ, có phải người của mình hay không cũng không có nhận ra.

Đương nhiên, trong đội ngũ vẫn có người nhận ra tên to con kia, khi Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình nhìn thấy dáng dấp cường tráng kia, trong lòng cả kinh, liếc về ngực của hắn một chút, đột nhiên kêu lên: “Không đúng, hắn chính Thiết Ngưu! Mọi người chạy mau!”

Vương Vũ nghe vậy thì ngoài ý muốn quay đầu, nhìn Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình một cái, rồi nói: “Ồ, là ngươi à, dạo này vẫn khỏe chứ?”

“...”

Chiến Tranh Chính Là Hòa Bình không trả lời, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng những người khác cũng không lui về phía sau, trái lại người nào người nấy đều tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn.

“Đậu đen, đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi có được lại không tốn chút sức nào! Chúng ta chính là đang tìm ngươi đây!”

Sau đó, mọi người lập tức giương cung lắp tên, kéo dây cung ra bắn, những thích khách cũng thi nhau xông về phía trước, sử dụng kỹ năng leo lên có thể bắt đầu phía trên.

Có điều trong game có một điểm yếu gọi là điểm mục tiêu của Cung thủ...

Những người này vốn chẳng quen biết, dọc theo đường đi cũng không trao đổi cách để phối hợp, một tên này vừa bắn qua, mấy trăm mũi tiễn hầu như toàn bộ bắn tới một điểm...

Vương Vũ chỉ nhẹ nhàng di chuyển vị trí một chút, đã hoàn toàn tránh thoát được.

Sau đó Vương Vũ thừa dịp kỹ năng của Cung thủ, thả người nhảy một cái, trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống, rơi xuống chính giữa vòng Cung thủ.

“Ầm!”

Vương Vũ vừa rơi xuống đất, một vòng sáng sấm sét lấy Vương Vũ làm trung tâm bắt đầu tràn ra ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment