Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1024 - Chương 1026: Đền Tiền

Trang 513# 1

 

 

 

Chương 1026: Đền tiền
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Cái gì?"

Đám người Tứ Mộc Thành Lâm nghe thấy những lời Vô Kỵ nói liền sững sờ, biểu cảm trên mặt thay đổi vô cùng phức tạp.

Nhìn ngoại hình của Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành mọi người đều biết rằng những lời Vô Kỵ nói không phải là thiếu căn cứ. Không chỉ có khí chất của cả hai người này, bất kể là tài nghệ biến thái hay những động tác nhỏ như giơ tay nhấc chân đều giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.

Không chừng hai người này còn là anh em sinh đôi...

Mặc cho mọi người nghĩ tới vô số khả năng cũng không thể ngờ tới, đường đường một ông chủ lớn của Tung Hoành Thiên Hạ mà lại có quan hệ như vậy với Toàn Chân Giáo.

Vô số con mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành đang ở trên nóc nhà, giương mắt nhìn trân trân không thốt nên lời.

Hắn là sao, chuyện này là thế nào...

"Ngươi... Ngươi giở trò lừa bịp!"

Tứ Mộc Thành Lâm hẳn là bực tức tới choáng váng, chỉ vào mũi Vô Kỵ nói một câu mà ngay cả đám đàn em của hắn ta cũng cảm thấy thật ngây thơ.

"Giở trò lừa bịp?" Vô Kỵ bị sự tức giận của Tứ Mộc Thành Lâm làm cho buồn cười, Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ta cho các ngươi công thành, mục đích là để các ngươi giết Yêu Nghiệt Hoành Hành."

"Cái này..." Một lời này của Vô Kỵ, đám người Tứ Mộc Thành Lâm lại ngậm miệng không nói nên lời.

Công thành, đó là hoạt động của hệ thống, kỳ thực mục tiêu cuối cùng là Vương Vũ.

Giết Yêu Nghiệt Hoành Hành chỉ là hiểu lầm, ai bảo vẻ ngoài hai người này giống nhau như vậy...

Nhưng ở tình huống hiện tại, sự hiểu làm đã không còn là vấn đề. Dù sao hai người đàn ông phía trên kia, một kẻ là Yêu Nghiệt Hoành Hành, một kẻ là anh trai của Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Chuyện này con mẹ nó bất kể là nhắm vào kẻ nào đều không qua được Tung Hoành Thiên Hạ nha, ù ù cạc cạc mà gây tội với Tung Hoành Thiên Hạ, con mẹ nó biết tìm ai nói lý lẽ bây giờ?

Suy nghĩ lăn qua lộn lại một hồi, mắng hắn ấy hả, mọi người chỉ có thể mắng hệ thống...

Nếu không phải hệ thống tổ chức công thành, ai có thể chọc tới đám yêu nghiệt này?

Đương nhiên mọi người cũng chỉ thầm mắng trong lòng mà thôi. Trong trò chơi, hệ thống chính là đại diện cho sức mạnh tuyệt đối, gây thù oán với Tung Hoành Thiên Hạ cùng lắm là bị giết vài lần, còn xúc phạm hệ thống thì chơi cái lông.

"Đệt đệt đệt đệt đệt!!!"

Lúc này tâm tình của các vị hội trưởng chắc chắn là như cứt. Thế nào là ngậm bồ hòn làm ngọt? Thế nào là nỗi khổ không nói nên lời? Có lẽ nhóm người này chơi game lâu như vậy cũng chưa từng bị bức ép tâm tình đến quá khổ như thế.

Càng khổ hơn là những game thủ của Tung Hoành Thiên Hạ lúc này đã dẫn binh tới dưới thành... Công hội của mọi người đều ăn bữa nay lo bữa mai, đám người Tứ Mộc Thành Lâm thậm chí còn nghĩ tới việc xóa nick rồi.

"Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?"

Chuyện tới nước này, người ta là dao thớt, ta là cá thịt, mọi người làm gì có tâm trạng công thành nữa. Thoáng một cái ý chí chiến đấu của mọi người đã vỡ tan tành ngàn dặm, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nhìn bọn họ hoảng hốt, Vô Kỵ cười lạnh nói: "Còn có thể làm sao? Nếu các ngươi còn muốn đánh, chúng ta sẽ theo tới cùng!"

"Không dám, không dám..." Nghe thấy Vô Kỵ nói, mọi người xua tay liên tục, thật là biết nói đùa mà, hiện giờ mọi người đều bị vây trong thành Dư Huy không ra được... Bọn cướp của Tung Hoành Thiên Hạ này đều nổi tiếng tham tiền hám của, còn hận không thể dọn sạch tất cả nhà kho.

Miễn là không phải não tàn, lúc này nên làm thế nào căn bản không cần người dạy.

Các vị hội trưởng trực tiếp bị kinh sợ.

"Các người nói đánh là đánh, nói không đánh sẽ không đánh, có phải là coi thường game thủ thành Dư Huy bọn ta không..." Lúc này Vô Kỵ lại nói.

"..."

Nghe được lời này của Vô Kỵ, mọi người khóc không ra nước mắt: "Lão đại à, vậy ngài nói nên làm gì bây giờ?"

Vô Kỵ không nói gì: "Con mẹ nó, chỉ số thông minh của các ngươi như vầy mà cũng đòi làm hội trưởng cơ à, phát động chiến tranh thất bại phải làm thế nào còn đợi ta dạy bảo? Đền tiền biết không hả!"

Kỳ thực không phải đám người kia không nghĩ ra, mà não bộ của họ còn đang mải nghĩ về Tung Hoành Thiên Hạ chưa ngưng được... Không còn cách nào khác, thay đổi quá đột ngột, chuyện này đã tới hồi cao trào chuẩn bị thắng lợi mà không hiểu tại sao lại không có nữa, đổi lại bất kỳ ai trong chốc lát cũng khó có thể chấp nhận được.

"Bồi thường! Chúng ta sẽ bồi thường!" Các hội trưởng liên tục gật đầu.

Hiện tại các công hội lớn đều nằm trong tay Tung Hoành Thiên Hạ cả rồi, đừng nói tới đền tiền, kể cả là đền cúc hoa những kẻ này cũng chưa chắc dám không đáp ứng.

"Được được!"

Vô Kỵ gật đầu nói: "Toàn Chân Giáo chúng ta xưa nay thấu tình đạt lý, các ngươi đã nhận thua, chúng ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nhưng hành vi xâm lược của các ngươi là coi khinh chủ thành của chúng ta, hơn nữa ảnh hưởng vô cùng nguy hại, các ngươi sẽ phải trả cái giá nặng nề tương ứng, có ý kiến gì không?"

"Không ý kiến! Không ý kiến!" Mọi người gật đầu liên tục.

"Thấy mọi người đều thẳng thắn nhận sai như vậy, ta cũng không còn gì để nói nữa, mỗi người 100 đồng vàng được không?"

"Phụt!!!"

Nghe thấy Vô Kỵ nói..., mọi người đồng loạt phun một ngụm máu.

100 đồng vàng dù không phải nhiều lắm đối với các game thủ của những công hội lớn này nhưng lấy tỉ giá hối đoái hiện hành trên website quy đổi ra nhân dân tệ cũng phải gần 5000 tệ, cũng gần bằng một tháng tiền lương của người bình thường rồi.

Mọi người từ ngàn dặm xa xôi đi tới thành Dư Huy chết vài lần, đánh rắm không đánh lại phải nộp 100 đồng vàng... Cái này con mẹ nó trong lòng mọi người ai cũng không chịu nổi.

Nhất là hiện tại số game thủ công thành khoảng chừng triệu người, mỗi người 100 đồng vàng, đây cũng không phải số tiền nhỏ.

"Đại ca, số tiền này có phải hơi nhiều không?" Đám người hội trưởng có hơi đau lòng nói.

"Nhiều sao?" Vô Kỵ nói: "Thành Dư Huy chúng ta có ba mươi vạn người, chút tiền còm đó của các ngươi cũng không đủ để cứu trợ cho bọn họ. Huống hồ gì hành vi của các ngươi còn phá hủy phong cảnh sinh thái của thành Dư Huy chúng ta, tất cả đều là tiền."

"Nhưng là, phần lớn người chết là người của chúng ta mà..." Mọi người nước mắt lã chã, đánh lâu như vậy, game thủ của thành Dư Huy bị chết có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vô Kỵ nghe vậy liền chỉ Yêu Nghiệt Hoành Hành trên nóc nhà nói: "Đây không phải vấn đề số người chết, Yêu Nghiệt Hoành Hành còn bị các ngươi làm thịt nữa mà, các ngươi còn muốn nói gì về chuyện này nữa không?"

"Chuyện này..." Mọi người nhìn thoáng qua Yêu Nghiệt Hoành Hành, cả người run rẩy, sau đó lại buồn bực nói: "Còn chuyện phá hỏng quang cảnh sinh thái lại là thế nào?"

Kẻ xâm lược không có quyền con người, chết bao lần cũng đáng đời, điểm này mọi người đều thừa nhận, nhưng cái lý lẽ phá hỏng quang cảnh sinh thái này con mẹ nó là ở đâu ra vậy.

Vô Kỵ lạnh lùng nói: "Nực cười, các ngươi không giết các quái vật của thành Dư Huy chúng ta sao? Rất nhiều yêu quái đáng yêu đó, các ngươi lại nỡ ra tay? Lửa lớn trên khe núi Lạc Nhật bên kia còn chưa tắt đâu, khói tỏa như sương mù kìa?"

"Cái này..." Mọi người lại hộc máu lần nữa: "Lửa kia có thể do các ngươi đốt..."

"Cho dù chúng ta đốt cũng là bởi các ngươi đã đốt, không cần phí lời nữa, tiếp tục nhảm nhí mỗi người 200 đồng vàng!" Vô Kỵ cau mày nói.

"Đừng đừng đừng, 100 đồng vàng liền có 100 đồng vàng!"

Mắt thấy Vô Kỵ đã hơi mất kiên nhẫn, các vị hội trưởng cũng sợ Yêu Nghiệt Hoành Hành ra lệnh một tiếng cho phép tự do cướp bóc, đã rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng.

Cũng may 100 đồng vàng chia cho nhiều người như vậy cũng không phải là nhiều lắm, đoàn người tuy phẫn nộ trong lòng nhưng cũng chưa phải tình trạng không thể sửa chữa, mọi người đành nhẫn nhịn vì công hội.

Toàn Chân Giáo tuy làm đủ trò xấu nhưng làm người cũng rất coi trọng chữ tín.

Tiền đền bù vừa tới, Vô Kỵ lập tức hạ lệnh giải thoát cho đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ.

Nhóm những kẻ thất bại này tự nhiên cũng không muốn ở lại đây đau lòng, một đám ủ rũ như trái cà sau sương, rút lui cực kỳ có trật tự khỏi thành Dư Huy.

"Rảnh rỗi nhớ tới chơi nha..." Cuối cùng Vô Kỵ còn vẫy tay đưa tiễn.

"Có ngu mới qua chỗ ngươi, ai tới làm cháu của ngươi!" Nghe lời Vô Kỵ nói, mọi người không nhịn được giơ lên ngón tay giữa ở trong lòng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment