Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1025 - Chương 1027: Giữ Thành Thắng Lợi

Trang 513# 2

 

 

 

Chương 1027: Giữ thành thắng lợi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Hai người các ngươi xuống đây đi, còn muốn tán gẫu tới khi nào..."

Thấy những người chơi tấn công thành đều đã rút lui mà hai anh em Vương Vũ còn chưa có ý định xuống, Vô Kỵ nhịn không được nhắc một câu.

Hai người nghe vậy thoáng nhìn xuống, sau đó nhảy từ trên nóc nhà xuống. Cùng lúc đó, những người khác của Toàn Chân Giáo cũng xuất hiện, một đám người vây quanh lấy Vô Kỵ.

"Thế nào? Thế nào? Đám vô lại này bồi thường bao nhiêu?"

Rất hiển nhiên, mọi người còn quan tâm Vô Kỵ lừa được bao nhiêu tiền hơn an toàn của thành chủ.

"Không nhiều không ít! Mỗi người 100 đồng vàng." Vô Kỵ cười nói.

Ký Ngạo nghe vậy không nhịn được, nói: "Con mẹ nó, đây không phải là phong cách của ngươi nha... Sao lại chỉ có 100 đồng vàng?"

"Lỗ tai ngươi điếc rồi!" Xuân Tường vỗ đầu Ký Ngạo mấy cái nói: "Là mỗi người 100 đồng vàng!"

"Mỗi người 100 đồng vàng?" Ký Ngạo nghe vậy trợn cả mắt lên: "Số lượng người chơi công thành không phải một triệu sao?"

"Đúng vậy!" Vô Kỵ gật gật đầu.

"Vậy chẳng phải là..." Ký Ngạo nghe Vô Kỵ nói liền kinh hãi không nói nên lời.

Một lúc lâu sau Ký Ngạo kêu lên phấn khích: "Một triệu vàng... Đổi thành nhân dân tệ không phải chúng ta thành người giàu nhất rồi sau?"

"Ngươi đang nằm mơ à!" Vô Kỵ khinh bỉ nói: "Ta còn chưa thấy giám đốc ngân hàng nào nói mình là người giàu nhất thế giới đâu..."

"Ặc..." Ký Ngạo bị một câu của Vô Kỵ chặn họng, không còn lời nào để nói.

Tính chất của tiền trong game này không khác biệt lắm so với tiền giấy, có sức mua ổn định. Không có tiền dự trữ, tất cả đều là nói nhảm. Sức mua càng nhiều càng lãng phí giấy vụn... Những điều này thuộc lĩnh vực tài chính học, có nói mọi người cũng không hiểu, dĩ nhiên, chú Ngưu cũng không hiểu, điều đó có nghĩa là...

Hơn nữa, nói đến cùng thì thứ đồ chơi này cũng phải đổi thành nhân dân tệ mới có tác dụng, bằng không cũng chỉ là một dãy số trong game mà thôi... Một triệu tiền trong game, cho dù có là thiếu gia phá sản cũng không dám mua nha...

Nói nhiều như vậy là để giải thích lý do tại sao tiền tệ trong game này ngày càng rẻ hơn, mọi người nhất định không nên nghĩ tiền trong game chẳng khác nào nhân dân tệ, cũng đừng tưởng rằng giá trị của nhân dân tệ mãi mãi ổn định, a, lạc đề mất rồi.

Sau đó Vô Kỵ lại giải thích: "Hơn nữa những đồng vàng này cũng hoàn toàn thuộc về ta, hẳn là nên chia một nửa cho những người chơi giữ thành đúng không."

"Hẳn, hẳn là nên như vậy!"

Cả đoàn người đều rối rít gật đầu.

Tuy rằng Vô Kỵ là người không biết xấu hổ, thích gài bẫy người khác, nhưng thằng ranh này chưa bao giờ keo kiệt với đồng đội, nếu đã là bạn chiến đấu, cho dù trước đây có chút xung đột, việc chu cấp này một phần cũng nhất định không thiếu, điều này tất cả mọi người đều biết.

"Còn của ta? Của ta đâu? Tung Hoành Thiên Hạ chúng ta đã giúp đỡ nhiều như vậy, chỗ tiền còn lại cũng phải chia cho bọn ta một nửa chứ." Lúc này Yêu Nghiệt Hoành Hành chen miệng nói vào.

Vô Kỵ nói: "Yêu Nghiệt lão đại, lão Ngưu nhà chúng ta là anh trai ruột của ngươi, ngươi ra mặt giúp anh trai còn lấy tiền sao?

"Hừ!" Yêu Nghiệt Hoành Hành khinh thường nói: "Anh em ruột cũng phải sòng phẳng!"

"..." Vô Kỵ trầm ngâm một chút rồi nói: "Nói như vậy, đáng lẽ ngươi cũng phải trả tiền quảng cáo cho chúng ta."

"Tiền quảng cáo? Tiền quảng cáo cái gì?" Yêu Nghiệt Hoành Hành có vẻ mặt bị lừa gạt ép buộc.

Trong tay ngươi nhiều mảnh nhỏ như vậy, nếu như lão Ngưu không bay một vòng trên trời, ngươi cho rằng mọi người sẽ trả giá cao để mua về sao?

"Móa nó, có chút việc thôi, hắn là anh trai ta, tuyên truyền giúp ta một chút có làm sao?" Yêu Nghiệt Hoành Hành nổi giận.

"Anh em ruột thịt cũng phải sòng phẳng nha..." Vô Kỵ cười tủm tỉm đáp.

"Được, ngươi lợi lại!" Yêu Nghiệt Hoành Hành giơ ngón giữa về phía Vô Kỵ.

"Ha ha ha!" Thấy bộ dạng này của Yêu Nghiệt Hoành Hành, Vô Kỵ cười nói: "Đùa thôi mà, còn lại năm ngàn, chia cho ngươi một ngàn rưỡi được không?"

"Quá ít rồi... Ta cảm thấy ít nhất cũng phải hai ngàn..."

"Một ngàn!" Vô Kỵ mỉm cười rút đi số lẻ.

Yêu Nghiệt Hoành Hành vội vàng: "Ông nội ngươi, không phải vừa mới nói một ngàn rưỡi đó sao?"

"Đồng ý!" Vô Kỵ cười tủm tỉm, đưa tiền.

Yêu Nghiệt Hoành Hành vẻ mặt đau khổ nhận lấy.

Thấy dáng vẻ của Yêu Nghiệt Hoành Hành như vậy, Minh Đô ở bên cạnh giục giã nói: "Hề, lão Yêu nè, các lão đại của mấy công hội lớn còn chưa trở về đâu, ngươi có thể cho nhóm đàn em của mình dọn sạch kho hàng của bọn họ đi."

Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy lườm Minh Đô trắng mắt, nói: "Ngươi biết gì,

Làm người phải chừa đường lui, sau này còn dễ nói chuyện..."

Vương Vũ cười nói: "Điều này là ta dạy!"

Qủa thực, thế giới game là một nơi rất thần kỳ, chưa biết đâu được một ngày kia ai nở mày nở mặt, ai sa sút nghèo túng. Làm lớn như Tung Hoành Thiên Hạ thế này, sự cố đương nhiên cũng không ít, nếu thật sự gây tội chết với tất cả công hội, không chừng một ngày nào đó sẽ dấy nên mối căm phẫn chung, có kẻ lựa thời điểm bỏ đá xuống giếng là có thể dìm chết cả Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Sau khi tất cả người chơi đều rời khỏi công thành, trên không trung vang lên thông báo của game.

[Hệ thống thông báo: "Năm XXXX lịch Trọng Sinh, ở dưới sự dẫn dắt của thành chủ Thiết Ngưu, thành Dư Huy chống đỡ thành công sự tấn công của quân đoàn Quang Minh, thoát khỏi sự bảo hộ của thần, trở thành thành chính trung lập đầu tiên trên đại lục được giải phóng, hình ảnh vĩ đại của bọn họ sẽ vĩnh viễn được lưu trong sử sách.]

Thông báo của hệ thống lóe lên ba lần liên tục theo thường lệ, tất cả những người chơi đã xem thông báo đều mang vẻ mặt không thể tin được.

Chỉ là một thành Dư Huy, chỉ có ba mươi vạn người, vậy mà lại lấy ít thắng nhiều, thành công chống lại sự tấn công liên hợp của nhiều chủ thành như thế, chiến tích đó bất kể là ai cũng không dám tưởng tượng.

Nhất là những người chơi giữ thành của thành Dư Huy thậm chí còn xúc động chảy cả nước mắt.

Không vì điều gì khác, là bởi vì mọi người còn có thể sống rốt.

Làm kẻ giữ thành chống lại sự tấn công của một thành thì cũng thôi đi, khả năng chiến thắng vẫn còn rất lớn, nhưng lần này bọn họ gần như là kẻ địch của toàn bộ thế giới, mặc dù Vô Kỵ và đám hội trưởng của bọn họ đã nói cực kỳ lạc quan, tất cả mọi người cũng đã dự tính đến điều tồi tệ nhất.

Kết quả ngày hôm nay, ngay chính bọn họ cũng hoàn toàn không ngờ được.

Đương nhiên, đây là những gì mà họ xứng đáng.

Nhóm anh hùng bàn phím trên diễn đàn lúc này lại đang kêu rên... Trước khi đại chiến công thành bắt đầu đã có người mở cá cược với số thưởng lớn đặt cược thành Dư Huy có thể thắng...

Khả năng chém gió của đám anh hùng bàn phím rất cao, theo phân tích từ một trăm điểm khởi đầu, thành Dư Huy nhất định sẽ thua không chút nghi ngờ, có người cho không tiền lúc này đương nhiên không lý gì lại không lấy, vì vậy đều cược nhiều tiền... Kết quả có thể tưởng tượng được.

Tóm lại, phải quý trọng sinh mạng, tránh xa cờ bạc.

Sau đó hệ thống trao thưởng cho việc giữ thành.

Đầu tiên là thưởng cho thành chủ.

Trở thành thành chính đầu tiên độc lập, những người chơi trong thành Dư Huy tăng năm cấp bậc... Tất cả người chơi tham gia giữ thành đều đạt danh hiệu "Người độc lập".

Người độc lập (Danh hiệu)

Sứ mệnh của anh hùng: Tăng 100% kinh nghiệm cho người trong thành chính độc lập.

Thứ gọi là tất cả kinh nghiệm, bao gồm kinh nghiệm đánh quái, kinh nghiệm nhiệm vụ vân vân, có thể nói là tương đối thực dụng.

Tăng năm cấp thì không cần nói nhiều, nhưng điều khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng là những tên vào trận bỏ chạy cũng có thể nhận được phần thưởng này.

Thực ra việc này cũng bình thường, dù sao đã có người bảo vệ quốc gia thì cũng có người ngồi mát ăn bát vàng thôi...

Tuy nhiên Vương Vũ lại khá chán nản, bởi vì trước đó hắn bị khóa kinh nghiệm, tăng năm cấp không những chẳng liên quan gì tới hắn mà thật tình còn tạo ra không ít người chơi cùng đẳng cấp với hắn. Việc này con mẹ nó có lý ở chỗ nào vậy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment