Trang 515# 2
Chương 1031: Tiếng huýt sáo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Thiết Ngưu? Thiết Ngưu nào cơ?"
Nghe thấy lời nói của Mơ Xanh Nấu Rượu, mọi người đều sửng sốt.
Những người này cũng đều là kẻ lăn lộn trên Đấu Trường hàng năm, cũng không thể quan tâm đến những chuyện khác được, mặc dù cũng có nghe thấy tiếng tăm của Vương Vũ, nhưng mà đột nhiên nghe người khác nhắc đến, vẫn có chút hoảng hốt không phân biệt rõ ràng được.
"Còn có thể là Thiết Ngưu nào được nữa, chính là Thiết Ngưu của thành Dư Huy kia chứ sao." Mơ Xanh Nấu Rượu bĩu môi nói.
"Ồ?" Mọi người nghe thấy thế, không nhịn được kinh hãi nói: "Thật hay giả thế? Thế nào? Vừa nãy hai người các ngươi ai thắng vậy?"
"Còn phải hỏi, nhìn bộ dạng lão Rượu như vậy đã biết là thua rồi chứ sao." Một Cung thủ ăn mặc không khác Mơ Xanh Nấu Rượu là mấy, cười nói.
"Ừ! Đun Trà nói không sai, ta thua rồi!" Mơ Xanh Nấu Rượu lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Tên kia quả thật lợi hại giống như trong truyền thuyết!"
"Hả?" Vừa nghe thấy Mơ Xanh Nấu Rượu nói như thế, trên mặt mọi người đều tới tấp lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều biết rõ tính cách của Mơ Xanh Nấu Rượu, mặc dù thằng ranh này là người cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nhưng trong xương cốt là một người hiếu thắng thích tranh giành, người mắt cao hơn đầu, bất kể có là ai đi chăng nữa, Mơ Xanh Nấu Rượu đều không phục.
Đương nhiên, Mơ Xanh Nấu Rượu cũng có vốn liếng để cuồng ngạo, có thể đánh mấy hiệp với Vương Vũ, còn có thể có được tỷ số thẳng 78% trong bốn nghìn trận đấu, những thứ này cũng đã thể hiện quá rõ rồi.
Mọi người lăn lộn với hắn ta lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy hắn ta đánh thua còn có dáng vẻ thản nhiên thừa nhận bản thân mình tài nghệ không bằng người như vậy.
"Thật sao?" Thấy dáng vẻ Mơ Xanh Nấu Rượu như vậy, Mơ Xanh Đun Trà vẻ mặt không tin.
Sức mạnh và trang bị của Mơ Xanh Nấu Rượu đều là cấp chuyên nghiệp hạng nhất. hơn nữa kiểu tính cách như vậy, trừ khi có thể vượt xa hắn ta, mới có thể khiến hắn ta tâm phục khẩu phục đến như vậy.
Vương Vũ dù sao cũng là cao thủ nổi tiếng chưa đến nửa năm, cũng chưa từng tham gia giải thi đấu chuyên nghiệp nào đàng hoàng tử tế, mặc dù từng đoạt giải quán quân khu bảy, cùng lắm cũng chỉ là một "Người qua đường họ Vương" mà thôi.
Nói Vương Vũ bản lĩnh cao cường, Mơ Xanh Nấu Rượu tuyệt đối sẽ không nghi ngờ chút nào, nhưng mà phải nói dạng người chơi như Vương Vũ có thể vượt xa cao thủ chuyên nghiệp hạng nhất, cách nói như vậy từ trong miệng Mơ Xanh Nấu Rượu phát ra, Mơ Xanh Đun Trà cũng có chút nghi ngờ.
Thấy bạn bè nghi ngờ mình, Mơ Xanh Nấu Rượu nói: "Không tin các ngươi đi thử mà xem... Tên này thật sự có chút tà môn, nói thì các ngươi không tin, nhưng hắn chỉ cần liếc các ngươi một cái, các ngươi cũng sẽ có cảm giác là mình sẽ chết."
"Thôi stop đê!" Đám người khinh thường: "Mấy người các ngươi là trộm, ai nhìn mà các ngươi chẳng thấy như thế?"
Mẹ nó, liếc mắt một cái là chết, GM cũng không biến thái như thế đâu!
Mơ Xanh Đun Trà cũng không phải người chịu ngồi yên, thấy Mơ Xanh Nấu Rượu nói như vậy cũng quá đáng quá rồi, hắn ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Vương Vũ.
Vì vậy Mơ Xanh Đun Trà gấp gáp kêu lên: "Không được không được, dù thế nào ta cũng phải được biết một chút về cao thủ trong truyền thuyết này mới được!"
Vừa dứt lời, Mơ Xanh Đun Trà mở giao diện, tìm Vương Vũ sau đó gửi tin khiêu chiến.
Lúc này Vương Vũ vừa mới giết chết một thằng nhóc cày game thuê xong đi ra, nhìn thấy tin nhắn khiêu chiến của Mơ Xanh Đun Trà, trong lòng lại vui vẻ lần nữa.
Mơ Xanh Nấu Rượu, Mơ Xanh Đun Trà, xem ra hai người này ở cùng một đội, Thích khách vừa này thực lực không yếu, đồng đội này của hắn ta chắc chắn cũng không kém hơn bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ vui vẻ tiếp nhận lời khiêu chiến.
Vài giây sau, hai người được truyền tống vào trong sân đấu.
Vì là Mơ Xanh Đun Trà gửi lời khiêu chiến, cho nên Mơ Xanh Đun Trà theo thói quen lựa chọn bản đồ có thiết kế thành thị thành địa hình rừng rậm có lợi nhất với Cung thủ.
Vừa vào đến bản đồ, Mơ Xanh Đun Trà lập tức chui sâu vào trong rừng, sau đó từ phía xa, mở to hai mắt quan sát từng hành vi cử chỉ của Vương Vũ.
Nhưng mà Vương Vũ nhìn thấy là một địa hình có thể ẩn nấp được, lại lần nữa tìm một chỗ rộng rãi sáng sủa ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích chút nào.
"Ô kìa? Người này rốt cuộc có ý định gì vậy?" Nhìn thấy hành động của Vương Vũ, Mơ Xanh Đun Trà có chút mơ hồ.
Mặc dù số lần biểu diễn của Mơ Xanh Đun Trà không nhiều như Mơ Xanh Nấu Rượu, nhưng mà cũng đã đánh hơn ba nghìn trận, gặp được nhiều loại người chơi.
Đối địch với Cung thủ, bất kể là ai chăng nữa, trước tiên đều phải tìm kiếm công sự che chắn, phòng ngừa bị Cung thủ treo lên đánh, không tìm thấy thì cũng phải di chuyển đi qua đi lại, để cho đối thủ không thể nhắm chuẩn được...
Tên này thì hay rồi, trực tiếp ngồi xuống chỗ kia làm một tấm bia cố định, như vậy mẹ nó quả thật không thèm để đối thủ!
Thảo nào Mơ Xanh Nấu Rượu nói hắn tà môn, bây giờ vừa nhìn thấy, quả thật là một người không chịu ra tay theo phương pháp bình thường.
"Nếu ngươi đã muốn chết, ông đây sẽ giúp ngươi một tay!" Mơ Xanh Đun Trà lầm bầm than thở một tiếng, tiện tay chỉ về phía Vương Vũ một cái, trên đầu Vương Vũ xuất hiện một đầu lâu màu đỏ.
Dấu Hiệu Tử Vong, kỹ năng thiên phú của Cung thủ, kỹ năng này là kỹ năng cấp thấp có thể tự học được bất cứ lúc nào kể cả là cấp 0, nhưng mà nó lại có uy lực mạnh mẽ, hoàn toàn không thua kém bất cứ chiêu lớn nào của Cung thủ.
Sau khi mục tiêu bị đánh dấu, sau đó một kích của Cung thủ sẽ tạo thành sát thương 550% với mục tiêu, cũng trong vòng mười bảy giây sau đó bị đánh văng lên thành bia ngắm, mục tiêu của bia ngắm khi bị đánh, bị Xạ Kích thì sát thương sẽ tăng lên 30%.
Khi PVP, một khi người chơi bị đánh dấu, đều sẽ nhanh chóng lui về phía sau, hoặc là chạy đến đằng sau lưng đồng đội để miễn bị Cung thủ bắn tới, nhưng Vương Vũ vẫn giống như người không có việc gì, tiếp tục ngồi ở chỗ kia.
Mơ Xanh Đun Trà thấy Vương Vũ bày ra tư thế của lão đại như vậy, nhướn mày, giương cung lắp tên, chỉ nghe "Vút" một tiếng, một mũi tên thô to xoay tròn bắn về phía Vương Vũ.
Chấn Động Xạ Kích!
Kỹ năng hiếm có của Cung thủ, có thể tạo thành hiệu quả gây choáng với mục tiêu, cũng giảm tốc đô, sát thương cũng vô cùng đáng sợ.
Mũi tên của Mơ Xanh Đun Trà chớp mắt là đến mặt Vương Vũ.
"Phập!"
Chỉ nghe thấy một âm thanh trầm muộn vang lên, mũi tên thô to bắn vào cây khô đằng sau Vương Vũ, mà không biết từ khi nào lại không thấy bóng dáng Vương Vũ đâu cả.
"Người đâu rồi?"
Mơ Xanh Đun Trà thấy thế sững sờ, cuống quýt nhìn lướt qua xung quanh, nhất thời lông tơ sau lưng cũng dựng đứng lên.
Lúc này Vương Vũ đang xông về phía Mơ Xanh Đun Trà, khoảng cách đã không còn đến mười lăm mét.
"Bà mẹ nó!"
Mơ Xanh Đun Trà kinh ngạc giật nảy người, cuống quýt lùi về phía sau, vừa lùi bước vừa bắn tên ý đồ muốn làm chậm bước chân của Vương Vũ.
Vì vậy có thể thấy được, tên này quả thật là không hiểu gì về Vương Vũ.
Cung thủ thế nhưng là nghề nghiệp nhanh nhẹn trâu bò nhất, lúc này ở trong rừng rậm tầm mắt không tốt, nếu Mơ Xanh Đun Trà chạy về phía trước, không quay đầu lại, Vương Vũ có khả năng cảm giác trâu bò hơn nữa, cũng sẽ nhanh chóng mất đi dấu vết của Mơ Xanh Đun Trà.
Nhưng mà Mơ Xanh Đun Trà dường như lại muốn chơi chiến thuật thả diều, thả diều với Vương Vũ... Phương hướng mũi tên bay đến, chẳng khác nào nói cho Vương Vũ biết vị trí của mình.
Xét về chạy bộ, Vương Vũ có từng sợ hãi ai đâu?
Cũng chỉ mất mấy giây Vương Vũ đã đuổi theo sát sau lưng Mơ Xanh Đun Trà, tay phải vung ra một Niệm Khí Ba, ném về phía Mơ Xanh Đun Trà.
"Ôi chao!"
Mơ Xanh Đun Trà nhếch nhác né tránh sang bên cạnh, né tránh Niệm Khí Ba, ngón tay đặt trong miệng thổi ra một tiếng huýt sáo thảm thiết.
"?"
Nghe thấy tiếng huýt sáo của Mơ Xanh Đun Trà, trên đầu Vương Vũ lập tức bay lên một dấu chấm hỏi.
Mẹ nó, chết đến nơi rồi còn đùa giỡn lưu manh với ông đây à? Đây là tinh thần gì chứ hả?
Ngay khi Vương Vũ đang biểu hiện không hiểu ra sao với hành động của Mơ Xanh Đun Trà, đột nhiên một luồng sát khí từ sau thân thể Vương Vũ truyền đến.
Vương Vũ đột ngột quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu vàng đánh về phía mình.