Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1033 - Chương 1035: Không Có Thì Đi Cướp Là Được Mà!

Trang 517# 2

 

 

 

Chương 1035: Không có thì đi cướp là được mà!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Tục ngữ đã nói rồi, năng lực càng lớn thì càng không cần phải chịu trách nhiệm nhiều.

Điều Vương Vũ không biết ấy chính là, thực tế trong game cũng giống như trong hiện thực thôi, chỉ cần có đủ thực lực, có thể nhận được sự tôn trọng từ người khác, có thể siêu thoát khỏi hậu thế.

Thành chính có thể dẫn dắt con dân của mình thoát khỏi sự kìm kẹp của trận doanh Quang Minh và trận doanh Hắc Ám, đây chắc chắn sự tồn tại trung lập tuyệt đối và không tranh với đời.

Thành chính như vậy giống như là Đảo Rồng trong truyền thuyết, nắm giữ thực lực không gì sánh bằng, không cần phải tìm kiếm sự che chở từ phía những người khác.

Nói cho cùng, hiện tại trong mắt đám NPC địa vị của Vương Vũ cũng cùng một cấp bậc với Long Hoàng Thần Thánh mà thôi, dù cho Vương Vũ vẫn chỉ là một người chơi chưa thức tỉnh.

"Nếu thành chủ thành Dư Huy đã giá lâm, vậy thì hãy tới đây đi!" Tiếp đó Long Hoàng Thần Thánh lại nói.

"Tới đây? Tới đâu cơ?”" Vương Vũ liếc mắt nhìn thảo nguyên mênh mông rộng không bờ bến, hắn hơi sững sờ, mẹ nó, ai biết nhà ngươi đang ở đâu?

Ngay lúc Vương Vũ đang ngây người, đột nhiên không gian trước mặt Vương Vũ nứt ra một vết cực lớn, sau đó một cái móng vuốt màu vàng kim vươn ra bên trong cắp Vương Vũ vào trong vết nứt.

Vương Vũ chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng một cái, sau đó hắn đã thấy mình đang ở trong một cung điện cực kỳ to lớn.

Cung điện này được chế tác vô cùng thô ráp, như được xếp lên từ những tảng đá vậy, nhưng vách tường lại ánh lên một màu vàng chói lọi, không ngờ toàn bộ đều là bảo thạch Hoàng Kim.

Sự xa hoa của nguyên liệu làm nên cung điện này khiến Vương Vũ không nhịn được phải líu lưỡi.

Lúc này, một âm thanh như sấm rền vang lên phía trên Vương Vũ: "Hừ, quả nhiên là thành chủ thành Dư Huy!"

"??"

Vương Vũ cuống quít ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứng trước mặt hắn là một con Hoàng Kim Cự Long cực kỳ to lớn, con Hoàng Kim Cự Long này cao gần một trăm mét, sau lưng nó là một đôi cánh khổng lồ, cái đuôi to lớn nấp sau người như một tòa núi nhỏ, tảng đá lớn nhất Vương Vũ từng thấy có lẽ cũng không to bằng cánh tay con Hoàng Kim Cự Long này.

Bên trong cung điện vốn đã có ánh vàng khắp nơi, con Cự Long này cũng mang trên mình một màu vàng chói lọi ngồi xổm ở đó, nếu nó không mở miệng ra nói chuyện, Vương Vũ còn tưởng rằng đó là một đống vàng nữa chứ…

Vương Vũ theo bản năng ném một cái thuật Thăm Dò qua, hết sức hiển nhiên, không làm nên chuyện gì cả, toàn bộ thuộc tính của con Cự Long đều là dấu chấm hỏi.

Còn Hoàng Kim Cự Long dường như cũng nhận biết được Vương Vũ đang dò xét nó, nó thản nhiên nói: “Ta chính là Long Hoàng Thần Thánh!”

"Long Hoàng bệ hạ!" Vương Vũ nghe vậy, hắn hết sức lễ phép chắp tay với Long Hoàng Thần Thánh.

Long tộc là chủng tộc hết sức tự cao tự đại, tính khí của Long Hoàng Thần Thánh cũng kiêu căng hơn người bình thường rất nhiều, thấy Vương Vũ khách sáo với mình như vậy, nó cũng không phí lời thêm mà trực tiếp nói rất lạnh lùng: “Đảo Rồng chúng ta không thích làm bạn với loài người, những tên Nghiệt Long ngươi đã giết chết kia chỉ có một ít huyết thống Long tộc mà thôi, cũng không phải là Long tộc chân chính, nể mặt ngươi là thành chủ thành Dư Huy, chúng ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi không thể ở đây lâu!”

Rốt cuộc cũng là chủng tộc mạnh mẽ nhất, cực kỳ kiêu căng, hơn nữa trong giọng nói luôn mang theo một vẻ cao quý kiêu ngạo không cho phép nghi ngờ, chưa nói được ba câu đã mở miệng muốn đuổi khác.

Vương Vũ phiền muộn nghĩ, con súc sinh này bắt hắn lại đây, chẳng lẽ là vì để đuổi hắn ra ngoài sao, cần gì chứ. . .

"Không không không." Vương Vũ vội vàng xua tay nói: "Ta không đến vì việc này, ta tới đây là vì muốn tìm Darius.”

"Darius? Ngươi là một Võ sư?” Long Hoàng Thần Thánh vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, con ngươi khổng lồ quan sát Vương Vũ một lát rồi hỏi.

Vương Vũ gật đầu nói: "Phải, không sai! Việc tu hành của ta gặp phải trở ngại, ta hy vọng có thể được thầy Darius chỉ điểm một phen.”

"Hừ hừ!" Long Hoàng Thần Thánh cười lạnh nói: "Chẳng trách với bản lĩnh của ngươi mà cũng có thể dẫn dắt con dân thoát khỏi sự kìm kẹp của Thần Ma, thì ra là ngươi đã nhận được truyền thừa từ tên đáng sợ kia.”

“??” Trên đầu Vương Vũ toát lên một dấu chấm hỏi.

Chắc hẳn tên đáng sợ mà Long Hoàng Thần Thánh muốn nói đến là Võ Thần, không ngờ cái tay liên tục sống trong lời thoại này lại có thực lực khiến Long Hoàng Thần Thánh phải e ngại như thế, chẳng lẽ Võ Thần đại nhân tinh thông Hàng Long Thập Bát Chưởng trong truyền thuyết hay sao?

Ngay sau đó, Long Hoàng Thần Thánh lại nói: “Nếu ngươi đã là Võ sư, ta không thể không nể mặt hắn, nhưng Darius không có ở đây!”

"Cái gì? Không ở đây?" Vương Vũ nghe vậy nhất thời có chút muốn mắng người.

Mẹ nó, tiền hắn cũng bỏ ra rồi, còn bị con rồng đê tiện này khinh bỉ một hồi nữa, cuối cùng chỉ nhận được một câu như vậy, muốn gài bẫy hắn hả?

Long Hoàng Thần Thánh nói: “Darius là một người bạn tốt mà năm đó khi Võ Thần du lịch ở đại lục quen biết được, cũng là một vị võ giả Long tộc tìm kiếm võ đạo chí cao, đương nhiên sẽ không an phận thủ thường ở nơi thế ngoại đào nguyên như Đảo Rồng này.”

“Má!”

Bị một đám NPC lăn qua lộn lại nặn như cái bánh trôi, Vương Vũ cũng buồn bực lắm rồi…

"Nếu như vậy, ta đành cáo từ thôi!"

Nói xong Vương Vũ lập tức móc vũ khí ra định tự sát để trở về thành (do Đảo Rồng không có truyền tống trận ra bên ngoài), nhưng ngay khi lưỡi dao găm sắp đâm vào người hắn, tự nhiên Vương Vũ lại nhớ ra điều gì, hắn bèn quay lại hỏi: “Vậy thì Long Hoàng bệ hạ, ngài có biết thầy Darius đang ở đâu không?”

“Ta là Long Hoàng Thần Thánh không gì không làm được, đương nhiên là ta biết rồi!” Long Hoàng Thần Thánh gật gật đầu với vẻ không biết xấu hổ là gì.

“Mẹ nó! Ông biết mà!” Vương Vũ nghe vậy căm giận cất dao găm đi, hệ thống khốn kiếp gài bẫy bất cứ lúc nào, nếu như lần này hắn chết rồi quay về, chẳng phải đã lãng phí một ngày này rồi sao?

“Vậy thì có thể phiền Long Hoàng bệ hạ nói cho ta biết vị trí của thầy Darius không?” Vương Vũ móc ra một cái túi tiền nắm trong tay cung kính mà hỏi.

Nếu là NPC loài người, có thể Vương Vũ sẽ đưa túi tiền qua, nhưng Long Hoàng dù là “hoàng” thì vẫn là một loài vật… Vương Vũ ôm ấp một tia hy vọng với tính cách của Long Hoàng Thần Thánh.

Nhưng hệ thống tuyệt đối không cho phép người chơi có bất cứ hy vọng nào, con rồng đê tiện này còn tham lam hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của Vương Vũ.

Nghe thấy câu hỏi của Vương Vũ, Long Hoàng Thần Thánh nói: "Nói cho ngươi cũng được, có điều với thực lực của ngươi thì không đi được đâu!”

"Hả! Không đi được ư?” Vương Vũ ngẩn ra, hắn giơ túi tiền trong tay lên nói: "Kính xin Long Hoàng bệ hạ nói cho ta biết!"

Long Hoàng Thần Thánh liếc một cái qua túi tiền trong tay Vương Vũ, cười lạnh nói: “Này thằng nhóc kia, ta chưa từng thấy ai tặng lễ lại chỉ đưa ra có một trăm vàng thôi.”

"!!" Vương Vũ nghe vậy không khỏi cả kinh, một trăm vàng cũng phải mấy nghìn tệ rồi đó, chỉ là hỏi thăm một việc mà thôi, trong hiện thực phí hỏi đường cũng chỉ có mười tệ thôi nhé.

"Mười hòm châu báu, ta sẽ đưa ngươi tới đó!” Long Hoàng Thần Thánh lại nói tiếp.

"Má nó!"

Nghe thấy điều kiện của Long Hoàng Thần Thánh, cơ thể Vương Vũ lảo đảo, suýt chút nữa là đặt mông ngồi bệt xuống đất, giở công phu sư tử ngoạm thì có là gì, người ta là Thần Long mở miệng ngoạm này!

Mười hòm châu báu, con súc sinh này cũng dám đòi, mẹ nó, muốn lấy châu báu ra ăn cơm à?

Nghĩ tới đây, Vương Vũ có chút khó chịu nói: "Ta không có!"

Mẹ nó, đừng nói là mười hòm, một hòm cũng không có, không bàn nữa! Con rồng già không biết xấu hổ này!

"Khà khà!" Ai ngờ Long Hoàng Thần Thánh nghe vậy lại cười âm hiểm nói: “Ta biết ngươi không có, ngươi có thể đi cướp mà! Ta vừa nhận được tin tức, thành Thiên Long đang có người vận chuyển châu báu, thân phận của ta thì lại không tiện bắt nạt loài người cho lắm.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment