Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1034 - Chương 1036: Ta! Thiết Ngưu! Giao Châu Báu Ra Đây!

Trang 518# 1

 

 

 

Chương 1036: Ta! Thiết Ngưu! Giao châu báu ra đây!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




[Hệ thống nhắc nhở: Bạn kích hoạt nội dung cốt truyện của nhiệm vụ ẩn "Mười rương châu báu", có tiếp nhận hay không?]

"Đéo đỡ được!"

Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Vương Vũ nhất thời biến thành hươu cao cổ rồi.

Mẹ nó cái này rốt cuộc là quan điểm sống kiểu gì chứ hả, không phải là đi chém giết... logic cướp đoạt trắng trợn như vậy, càng không biết xấu hổ hơn nữa chính là mình muốn như không tự mình đi cướp, thế mà lại xúi giục người khác đi, thật sự là vừa làm kỹ nữ còn đòi người ta lập đền thờ trinh tiết.

Vương Vũ dứt khoát đáp lời: "Làm như vậy không được đâu, ta thế nhưng mà thành chủ của một thành, sao có thể làm ra hành động như thế được."

Mẹ nó, ngươi là đảo chủ Đảo Rồng, không có mặt mũi gì đi bắt nạt người nhỏ yếu, ông đây cũng là thành chủ đấy, đương nhiên cũng phải chú ý đến thân phận của mình chứ.

Long Hoàng thần thánh thấy Vương Vũ có chút không muốn đi, vì vậy híp mắt cười nói: "Thành chủ thành Dư Huy quả nhiên phẩm chất cao thượng trong sạch! Có điều chỉ có một con rồng là bổn hoàng đây biết được dấu vết hành động của Darius, bổn hoàng hy vọng ngươi có thể suy nghĩ một chút!"

Vương Vũ suy nghĩ một lát về lời nói của Long Hoàng thần thánh, sau đó nhíu mày hỏi: "Ý của ngươi là nếu ta không nhận nhiệm vụ này, nhiệm vụ của ta cũng không thể hoàn thành được?"

"Ha ha, lĩnh ngộ của thành chủ thành Dư Huy quả thật khác thường!" Long Hoàng thần thánh cười đến không biết xấu hổ.

Khác thường em gái ngươi ấy, miễn là không ngốc thì đều nhận ra được thôi! Vương Vũ sụp đổ lắc lắc đầu.

"Thế nào hả? Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ngay sau đó Long Hoàng thần thánh lại hỏi tiếp.

Vương Vũ lý lẽ đàng hoàng nói: "Nói nhảm! Đương nhiên là ta nhận!"

Lăn lộn cùng đám người Toàn Chân Giáo lâu như vậy, Vương Vũ đã hoàn toàn được truyền bá thành công lối suy nghĩ của Toàn Chân Giáo.

Chơi game ấy à, cũng chỉ chơi cho vui thôi mà, mọi người phóng hỏa giết người cũng không có tâm lý gánh nặng gì hết, cướp đồ vật gì đó mà còn đòi lấy tiêu chuẩn đạo đức ra ràng buộc chính bản thân mình thì không phải là bị bệnh rồi sao.

Cùng với lý lẽ đó, làm nhiệm vụ thôi mà! Đó cũng là sắp xếp của hệ thống, đi cướp bóc cùng lắm cũng chỉ là một nhiệm vụ song hướng, dù sao cũng không thể vì cái gọi là quy tắc đạo lý mà tự động bỏ cuộc được, Vương Vũ cũng vẫn chưa bảo thủ đến mức độ ấy.

Vừa dứt lời, Vương Vũ đã lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã tiếp nhận nội dung cốt truyện của nhiệm vụ ẩn "Mười rương châu báu".]

[Nội dung nhiệm vụ: Theo tin đồn, có một đội buôn châu báu vận chuyển đến thành Thiên Long, trước khi vận chuyển được đến nơi, mượn mười rương quay về.]

[Châu báu đã lấy được 0/10.

Nhắc nhở nhiệm vụ: Không được tổ đội.

Phần thưởng nhiệm vụ: Thiện cảm của Long Hoàng thần thánh.]

"Chà chà!" Nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, Vương Vũ cảm thán lắc đầu.

Không hổ là kẻ đã làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết, thông báo một nhiệm vụ thôi mà cũng kín kẽ không một chút sơ hở, rõ ràng là cướp, đến chỗ này lại biến thành mượn.

"Thế nào hả? Chuẩn bị xong chưa? Ta đây sẽ đưa ngươi đến đó!" Đúng lúc đó, Long Hoàng thần thánh hỏi.

Vương Vũ suy nghĩ một lát hỏi: "Thế ta sẽ quay về như thế nào?"

Nếu muốn quay trở về Đảo Rồng, nhất định lại phải đến chỗ Long Ngạo Thiên kia mượn truyền tống trận, nhưng Long Ngạo Thiên này cũng là kẻ không được lợi ích thì không chịu cho mượn, không có tiền thì chẳng làm được chuyện gì cả, hơn nữa truyền tống trận của thành Thiên Long phải đến khi trời sáng mới có thể sử dụng được, Vương Vũ cũng không muốn tốn tiền lần nữa.

Đương nhiên, nếu như có quyển trục truyền tống, thật ra có thể đặt một điểm phi hành ở Đảo Rồng, nhưng mà giá cả của quyển trục truyền tống còn đắt hơn truyền tống trận của Long Ngạo Thiên rất nhiều, Vương Vũ cũng không phải kẻ nhiều tiền không có chỗ tiêu như thế.

"Chuyện này dễ xử lý mà, ngươi cầm lấy cái này!" Long Hoàng thần thánh nghe thấy thế thì cười ha ha, sau đó trong tay Vương Vũ có thêm một lệnh bài màu vàng óng.

Long Hoàng Chi Lệnh: Đạo cụ quý giá, sau khi sử dụng Long Hoàng Chi Lệnh, tại bất kỳ cảnh tượng nào cũng đều có thể truyền tống đến bên cạnh Long Hoàng.

Tuy đồ chơi này là đạo cụ quý giá sử dụng là hết, thật ra nói trắng ra chính là một đá truyền tống có định hướng... Ai mà không có việc gì lại đến nơi nguy hiểm như Đảo Rồng này chứ.

Có điều có thứ này, ngược lại cũng giảm được chi phí truyền tống của Vương Vũ.

"Ha ha, cái này cũng tạm được!" Nhìn thoáng qua thuộc tính của Long Hoàng Chi Lệnh trong tay, Vương Vũ tiện tay ném vào trong túi.

Thấy Vương Vũ chuẩn bị xong xuôi, Long Hoàng thần thánh mở miệng rộng lộ ra biểu cảm vui vẻ, sau đó vươn hai móng vuốt khổng lồ về phía trước, cứng rắn xé mở không gian trước người Vương Vũ, sau đó cong ngón tay búng nhẹ một cái, bắn Vương Vũ vào bên trong.

Dù sao cũng là sự tồn tại cùng cấp bậc với Thần Quang Minh, bản lĩnh tiện tay có thể xé mở không gian này, tuyệt đối là đỉnh cao mà người chơi có đuổi theo cả đời cũng không bao giờ với đến được.

Sau khi bị bắn vào vết nứt không gian, cảnh tượng trước mặt Vương Vũ chuyển động, biến thành một cảnh tượng rừng rậm khác.

Vương Vũ nhìn thoáng qua tên gọi của bản đồ, rừng rậm Long Ngữ, sau đó Vương Vũ ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy một con đường đi ngang qua rừng rậm, nối thẳng đến thành Thiên Long ở phía xa xa.

Đúng lúc này, bên kia con đường, vang lên âm thanh hối hả.

Ngay sau đó, một đám người chơi đè nặng một chiếc xe ngựa khổng lồ từ trước mặt đi tới, trên xe ngựa, có đặt một chiếc rương, rất rõ ràng, trên xe ngựa này đang chở số châu báu mà Vương Vũ cần phải lấy về.

Không hổ là NPC siêu cấp, xác định địa điểm truyền tống cũng tính toán thời gian chính xác như vậy.

Chỉ mất tập trung giây lát, xe ngựa đã từ khúc quanh đi tới, đằng sau xe ngựa còn có một đoàn người chơi đi theo sau.

Khoảng chừng có ba mươi người chơi, trang bị nghề nghiệp đầy đủ, tất cả mọi người đều là một thân trang bị cực phẩm, còn khởi động hiệu quả đặc biệt của trang bị, toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Đợi đến khi Vương Vũ nhìn thấy huy hiệu ở ngực của mấy người bọn họ, không thể nhịn cười được.

Vương Vũ không xa lạ chút nào với huy hiệu này, chính là đội ngũ của Thiên Hạ Mạt Thế.

Vương Vũ nói thế nào cũng là một người tập võ đức hạnh cao thượng, vốn dĩ vẫn còn có chút tiếc nuối, đang nghĩ biện pháp nên tấn công người ta kiểu gì, lúc này vừa nhìn thấy là người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế, chút áy náy sót lại trong lòng Vương Vũ lập tức bay lên chín tầng mây.

Mắt thấy đội ngũ sắp đi đến trước mặt, Vương Vũ trực tiếp nhảy ra ngoài, bệ vệ đứng giữa đường, duỗi hai tay ra, ngăn cản đường đi của đám người.

Người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế vốn dĩ đang đi đường rất ổn thỏa, lại thấy có một người đàn ông cao lớn đột nhiên nhảy ra từ trong rừng cây um tùm, không nhịn được hoảng sợ hết hồn, hoảng hốt vội vàng kêu lên: "Không hay rồi! Có mai phục! Mọi người nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu!"

Những người chơi này vừa nhìn đã biết là đang làm nhiệm vụ áp tải, dọc theo con đường này hẳn là sẽ không hiếm lần gặp phải cướp bóc trộm cắp, cũng khá thuần thục khi đối phó với những tình hình như vậy, vừa nghe thấy nói là có mai phục, mấy chục người nhanh chóng bày ra trận hình, bảo vệ xe ngựa ở chính giữa trận hình.

"Mai phục?" Nghe thấy tiếng kêu gào của Thiên Hạ Mạt Thế, Vương Vũ quay đầu nhìn một cái, khó hiểu hỏi: "Mai phục ở đâu cơ?"

"???"

Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra kẻ địch trước mặt chỉ có một người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Người chơi đầu trọc là một trong số những người cầm đầu nói: "Mẹ nó ngươi muốn tự đâm đầu vào chỗ chết hả, đứng ở đây làm cái gì? Dọa chúng ta giật cả mình!"

"Mượn ít đồ thôi!" Vương Vũ trả lời.

"Không có tiền, cút xéo!" Người chơi đầu trọc cực kỳ bực mình, mặc cho ai bị dọa cho một trận rồi tâm trạng cũng không thoải mái nổi, cái này cũng không trách được đầu trọc.

"Không phải mượn tiền!"

"Vậy ngươi mượn cái gì?" Tên đầu trọc nghe thấy thế, đột nhiên chặn ngang kiếm trước ngực, cảnh giác hỏi.

Vương Vũ thản nhiên nói: "Mười rương châu báu."

"Đệt con mẹ nhà ngươi!"

Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, tất cả mọi người không nhịn được nhổ ra một ngụm nước bọt, đều nhao nhao mắng: "Con mẹ nó ngươi là ai chứ hả, có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không, ngay cả nhiệm vụ áp tải của chúng ta mà ngươi cũng dám cướp hay sao?"

Thiên Hạ Mạt Thế là đối thủ lâu năm của Toàn Chân Giáo, bộ dạng đối nhân xử thế hung hăng càn quấy kia vô cùng giống với Toàn Chân Giáo, luôn luôn mang tiếng xấu bên ngoài, ở thành Thiên Long lại càng là bá chủ một phương, những người này cho đến bây giờ đều chưa từng thấy một ai dám không có mắt, một mình đi tới cướp chuyến hàng của bọn họ như vậy.

Vương Vũ nghe thấy thế cười cười nói: "Ta! Thiết Ngưu! Mau giao châu báu ra đây!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment