Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1045 - Chương 1047: Đời Rồng Bi Thảm

Trang 523# 2

 

 

 

Chương 1047: Đời rồng bi thảm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"???"

Nhìn thấy động tác này của Vương Vũ, tất cả mọi người lập tức choáng tại chỗ.

Thực lực của Long Ngạo Thiên mọi người rõ như ban ngày, đối mặt với dạng BOSS như thế này không phải là nên lợi dụng phương thức vừa di chuyển vừa tấn công để quấy nhiễu sao? Tên kia sao tự nhiên lại đứng ở chỗ đó? Không phải là muốn tìm chết đấy chứ?

Ngay cả Long Ngạo Thiên đang nổi giận nhìn thấy Vương Vũ bay tới bay lui như con ruồi bỗng dưng ngừng lại cũng có chút ngẩn ra, ông ta châm chọc nói: "Kẻ đáng ghét và hèn nhát kia, rốt cục ngươi cũng không né tránh nữa hả?"

Thấy không, đây chính là logic của đám lưu manh, đánh nhau còn không cho phép người ta tránh, không chịu đứng ở một chỗ cho người ta đánh thì chính là hèn nhát. Nếu ông ta đánh thắng Vương Vũ thì Vương Vũ chính là kẻ bỏ đi, còn nếu như ông ta bị Vương Vũ đánh chết thì phỏng chừng ông ta sẽ nói Vương Vũ thắng mà không vẻ vang gì.

"Ha ha!" Vương Vũ cười nhạt một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Long Ngạo Thiên khiêu khích: "Ngươi lại đây!"

Cùng lúc đó, Vương Vũ gửi tin nhắn cho Độc Cô Cửu Thương: "Ta đánh với ông ta, các ngươi tấn công!"

"Tấn công? Ngài… Ngài không có nói đùa đấy chứ?" Độc Cô Cửu Thương nhận được tin nhắn có chút không biết làm sao hỏi.

Độc Cô Cửu Thương cũng biết rõ thực lực của Vương Vũ. Nếu Vương Vũ cứ như lúc nãy dùng cách vừa di chuyển vừa đánh mà quần nhau với Long Ngạo Thiên thì Độc Cô Cửu Thương nghĩ rằng Vương Vũ sẽ có phần thắng, dù sao tên tuổi đệ nhất Võ sư của Vương Vũ tuyệt đối là danh xứng với thực.

Nhưng mà bây giờ Vương Vũ đứng ở nơi đó dự định cứng đối cứng với Long Ngạo Thiên, tâm của Độc Cô Cửu Thương đều lạnh cả rồi. Ngươi muốn đi tìm chết chúng ta còn đánh cái quái gì!

Vấn đề khiến Độc Cô Cửu Thương băn khoăn thế nhưng lại không phải là vấn đề của Vương Vũ, bởi vì Long Ngạo Thiên đã phát động tấn công với Vương Vũ.

Long Ngạo Thiên thật đúng là một long tộc cao ngạo, ở trong thế giới này, ai cũng biết long tộc hùng mạnh, có ai dám chủ động đi chọc ông ta chứ? Chớ nói chi là có kẻ khiêu khích ông ta giống như Vương Vũ.

"Loài bò sát ti tiện, ta sẽ cho ngươi thấy đâu mới là thực lực chân chính!" Long Ngạo Thiên kêu lớn, vung trường thương trong tay nhảy lên thật cao, sau đó trực tiếp đập thẳng thương về phía trước.

Mà Vương Vũ giống như không nghe thấy gì, cứ đứng đấy không có chút ý tứ né tránh nào.

"Đậu xanh rau má! Hắn còn không tránh hả?"

Đám người chơi Thiên Hạ Mạt Thế thấy thế, ai cũng gấp gáp lo lắng thay Vương Vũ, nếu không phải sợ Long Ngạo Thiên quay đầu đuổi giết thì có lẽ bọn họ đã kêu lên rồi.

Mắt thấy Long Ngạo Thiên nhảy tới giữa không trung, Vương Vũ không chút hoang mang, di chuyển nửa bước về phía trước, đi tới vị trí Long Ngạo Thiên nghiêng xuống, đồng thời tay trái nắm lấy cán côn còn tay phải giơ lên. Đầu côn giống như một con rắn độc nhanh nhẹn vắt qua trường thương trong tay Long Ngạo Thiên, vững vàng đập vào bụng dưới của Long Ngạo Thiên.

Đàn ông mà bị đập vào bụng dưới sẽ có cảm giác gì? Bạn đọc có thể thử xem là biết. Dù cho Long Ngạo Thiên có là một con rồng đực thì khi bị một nhóm người cầm gậy đập vào bụng dưới cũng khiến ông ta mất đi sức lực, huống chi lúc này Long Ngạo Thiên vẫn đang ở giữa không trung không có chỗ để dùng sức.

"Bay lên!"

Đúng lúc đó, thừa dịp Long Ngạo Thiên đang hoảng hốt, Vương Vũ quát lớn một tiếng, hai tay đồng thời dùng sức thuận thế vẩy về sau một cái, Long Ngạo Thiên ở giữa không trung lập tức mất đi thăng bằng.

Long Ngạo Thiên với khổ người lớn như vậy mà nhảy lên khẳng định lực trùng kích rất là mạnh, nhưng đang ở trong trạng thái đầy sức lực này mà bất ngờ bị người ta làm cho mất thăng bằng thì hậu quả dĩ nhiên cực kỳ nghiêm trọng.

"Phịch phịch!... Ầm!"

Mọi người chỉ nghe một tiếng vang thật lớn đã thấy Long Ngạo Thiên xẹt thành một đường vòng cung giữa không trung, ông ta té xuống đất, bị bắn ra đến lộn nhào, sau đó đầu đụng vào tường mới nằm bẹp trên mặt đất được.

"Chuyện này. . . Đây là chuyện gì đây?"

Đám người Thiên Hạ Mạt Thế nhìn thấy Long Ngạo Thiên bị một gậy của Vương Vũ đánh bay, thế giới quan của bọn họ trực tiếp đổi mới. Tất cả mọi người nhốn nháo đứng ở nơi đó, quên luôn chuyện vừa rồi Độc Cô Cửu Thương hạ lệnh tấn công.

Lại nói về Long Ngạo Thiên, ông ta bị ngã đến choáng váng, đầu óc mê muội cho đến lúc này vẫn còn chưa hiểu vì sao mình lại bị người ta đánh rơi từ trên trời xuống đất.

Khi ông ta chậm chạm lấy lại tinh thần, Vương Vũ đã đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm theo một cây gậy quơ quơ về phía ông ta.

Nhìn thấy cây gậy của Vương Vũ, trong lòng Long Ngạo Thiên lần nữa bốc hỏa, ông ta ngóc đầu lên, miệng há ra liền muốn rống to. Nhưng đúng lúc này cây gậy trong tay Vương Vũ duỗi về phía trước, quất vào cằm Long Ngạo Thiên.

“Này...” Đáng thương cho Long Ngạo Thiên bị một côn quất cho phát ra một âm thanh kỳ quái.

"Ha ha, hóa ra ngươi định kêu một tiếng hả? Thật có lỗi nha, ta nhịn không được!" Vương Vũ nhìn Long Ngạo Thiên chỉ là muốn dùng tiếng kêu biểu đạt cảm xúc của ông ta, bèn có chút ngượng ngùng cười cười.

Thực sự là hết cách rồi, Long Ngạo Thiên mà nói chuyện thì không có vấn đề gì nhưng mà trước đó ông ta muốn dùng Long Tức và Long Khiếu đều có động tác ngửa đầu há mồm trước tiên. Vương Vũ nhìn thấy ông ta ngửa đầu nhịn không được theo bản năng quất tới.

"Tên khốn nạn đáng ghét!" Lần này Long Ngạo Thiên rút ra bài học kinh nghiệm, ông ta nhặt trường thương trên đất lên, đứng dậy đánh về phía Vương Vũ.

Vương Vũ lui lại nửa bước, trường côn trong tay duỗi ra, giữ lấy đầu thương của Long Ngạo Thiên, sau đó hắn thuận thế đẩy côn xuống phía dưới, một thương của Long Ngạo Thiên đâm vào mặt đất.

Sức mạnh của Long Ngạo Thiên rất lớn, một thương này vừa đâm xuống dưới đầu thương đã lập tức chui vào trong đất. Mà lúc này cây gậy của Vương Vũ cũng quét tới chân Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên tránh không kịp, bị quơ đến lảo đảo không đứng vững. Vương Vũ nhìn Long Ngạo Thiên mất đi trọng lượng, hắn bèn đá một cước vào mông Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên kêu ôi chao một tiếng rồi lần nữa nằm rạp trên mặt đất.

"A…"

Người chơi Thiên Hạ Mạt Thế tránh trong ngõ hẻm nhìn thấy Long Ngạo Thiên lại ngã sấp xuống thì cùng nhau phát ra một tiếng “A” thật dài.

Vương Vũ khó chịu nhắn tin cho Độc Cô Cửu Thương: "A mụ nội nhà các ngươi ấy! Còn không mau tấn công đi?"

"Tấn công? Ngài... Ngài không có nói đùa đấy chứ?" Lời nói vẫn giống y như vừa nãy, có điều tâm tình của Độc Cô Cửu Thương đã từ địa ngục bay lên thiên đàng.

Nhìn biểu hiện bây giờ của Vương Vũ mà nói, Long Ngạo Thiên bất quá chỉ là tên to xác bị đánh vào góc chết mà thôi, vậy mà vẫn còn cần người khác hỗ trợ hả?

Nhưng mà Độc Cô Cửu Thương cũng không biết là, Vương Vũ mặc dù oai phong lẫm liệt như vậy nhưng kỳ thật hiện tại hắn chỉ giữ trạng thái phòng thủ mà thôi. Vương Vũ chỉ có thể dựa vào tấn công của Long Ngạo Thiên mà mượn lực phá lực, vận dụng côn pháp để ngăn chặn.

Ngay cả động tác quơ gậy vừa rồi khiến Long Ngạo Thiên ngã bổ nhào cũng không được tính là đòn tấn công bình thường, sát thương dĩ nhiên rất hạn chế. Nhưng Vương Vũ lại không thể chủ động tấn công, bằng không quyền chủ động của hai bên sẽ chuyển đổi, đến lúc đó kẻ nằm rạp trên mặt đất sẽ không phải là Long Ngạo Thiên nữa.

Dĩ nhiên, người đó cũng sẽ không phải là Vương Vũ, lực công kích của Long Ngạo Thiên mà đánh Vương Vũ thì hắn làm sao còn sống được mà nằm sấp chứ.

Hết cách rồi, Vương Vũ hiện tại chỉ là một người chơi cấp 50 mà Long Ngạo Thiên lại là BOSS Sử Thi cấp 80, trong lúc này chênh lệch giữa cả hai không chỉ đơn giản là 30 cấp.

Không nói đến những người chạy đến chỗ Long Ngạo Thiên, chỉ cần một người trong số đó thức tỉnh thì cũng không thể đem cấp bậc ra so sánh được.

Chênh lệch lớn như vậy, nếu là người chơi bình thường đều không có khả năng chống đỡ được, Vương Vũ có thể giữ vững đến lúc này đã là ráng lắm rồi, mặc dù Vương Vũ đang phòng thủ nhưng không có nghĩa là hắn không thể tấn công, chẳng qua làm như vậy thì nguy hiểm tương đối lớn mà thôi.

Lại nói, Long Ngạo Thiên vừa chết, được nhờ nhiều nhất chính là đám người Thiên Hạ Mạt Thế. Đám người này hiện đang ở đây thì dĩ nhiên cũng phải để bọn họ xuất ra một phần sức lực, dựa vào đâu lại cho bọn họ ngồi ăn cơm không làm gì chứ!

Vương Vũ thấy Độc Cô Cửu Thương lúc này còn có tâm tình nói nhảm, lập tức khó chịu nói: "Bớt nói nhảm đi, không thì các ngươi còn làm gì? Mau ra tay!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment