Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1050 - Chương 1052: Trứng Rồng

Trang 526# 1

 

 

 

Chương 1052: Trứng rồng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ha ha, nói đùa thôi mà, các ngươi tưởng thật à?” Thấy mọi người bàn luận nghiêm túc như vậy, Vương Vũ cười phá lên: “Giờ anh đây không thiếu tiền nhé.”

“Hự…” Mọi người nghe thế bèn ngẩn ra, sau đó khinh bỉ Vương Vũ tới tấp: “Má, tên khốn nhà ngươi! Học ai mà đê tiện thế hả?!”

Chính xác, nếu muốn hỏi ai là người nhiều tiền nhất trong trò chơi ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ hội trưởng của những công hội lớn ra, đám người Toàn Chân Giáo này chính là những người hàng đầu tiên, đặc biệt là Vương Vũ, mỗi lần thằng nhãi này đều kiếm được một khoản lớn, lại có thêm một tiệm tạp hóa luôn buôn bán đắt như tôm tươi nữa, có lẽ trong Toàn Chân Giáo bây giờ không còn ai giàu có hơn hắn nữa đâu.

Sao tên này có thể bán Thần khí đi chỉ để kiếm mấy đồng bạc được?

“He he!” Nhìn thấy đám người Toàn Chân Giáo đều nghệt mặt ra nhìn mình, Vương Vũ vui vẻ nói: “Ta học ai chẳng lẽ các ngươi không thấy nhột nhột trong lòng à?”

“Khốn khốn khốn!”

Cả đám đồng loạt gửi một icon ngón tay thối với Vương Vũ trong kênh công hội.

Mẹ nó, cổ nhân văn sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, xem ra thằng nhãi này không còn là đóa hoa thuần khiết không tỳ vết trước kia rồi.

Ngay lúc cả đám đang thóa mạ Vương Vũ, bỗng nhiên Vương Vũ kinh ngạc kêu lên: “Ý? Cái này là cái gì?”

“Cái gì cái gì cơ?” Nhìn thấy tin nhắn của Vô Kỵ, luồng suy nghĩ của mọi người lập tức bị kéo trở về.

“Bên dưới ấy!” Vô Kỵ đáp.

“Bên dưới? Thường thôi mà… Vô Kỵ ngươi kinh ngạc cái gì không biết?”

Vừa rồi mọi người cũng đã xem qua thuộc tính vật phẩm của tất cả những thứ mà Vương Vũ gửi lên một lần.

Nhưng ngoại trừ vũ khí cấp bậc Sử Thi ra, những thứ khác đều là nguyên liệu nấu ăn như thịt rồng, vảy rồng, xương rồng với nguyên liệu chế tạo, tuy cũng quý giá, nhưng mọi người đều không cảm thấy hứng thú.

“Dưới cùng ấy!” Vô Kỵ thấy mọi người đều khinh bỉ con mắt nhìn của mình, hắn ta không thể không lên tiếng nhắc nhở.

“Dưới cùng?”

Cả đám vội vàng lội ngược dòng tìm lại những vật phẩm mà Vương Vũ đã gửi lên, mắt nhìn vào hàng cuối cùng, một thứ gì đó đen đen tròn tròn đập vào mắt mọi người.

Cả đám vội vàng mở ra nó xem, kết quả thuộc tính chỉ hiện một hàng dấu chấm hỏi.

“Mẹ nó đây là cái gì?” Tất cả mọi người đều ngơ ra.

Dù gì Long Ngạo Thiên cũng là một con BOSS cấp 80, sao lại rơi ra một hòn đá chứ?

Vương Vũ lấy thứ đen đen tròn tròn đó ra, quan sát một lúc rồi trả lời: “Không rõ lắm, nhưng hình như ta đã thấy ở đâu rồi thì phải!”

Vô Kỵ đáp: “Đương nhiên là ngươi từng nhìn thấy rồi, nếu ta không đoán nhầm thì đây chắc hẳn là một quả trứng sủng vật!”

Trứng sủng vật là thứ hiếm có trong hiếm có, Toàn Chân Giáo nhiều người tai to mặt lớn như vậy nhưng cũng chỉ có hai người từng nhìn thấy trứng sủng vật, một người là Vô Kỵ, người còn lại chính là Vương Vũ.

Là người duy nhất có sủng vật trong Toàn Chân Giáo (thứ Xuân Tường sử dụng gọi là thú triệu hồi), Vô Kỵ vẫn có quyền phát biểu khá lớn.

Nghe Vô Kỵ nói vậy, cả đám đều rất ngạc nhiên, lập tức nói: “Đây chính là trứng sủng vật ư? Lão Ngưu ngươi có quyển trục giám định không?”

“Có!” Vương Vũ gật gật đầu, móc từ trong túi đồ ra một cuốn sách màu đỏ, hắn xé một trang ra rồi đập nó lên thứ đen đen tròn tròn kia.

Quyển trục giám định hóa thành một luồng sáng đỏ chui vào trong quả trứng.

Cùng lúc đó, một tia sáng màu đen tỏa ra từ quả trứng, ngay sau đó lớp vỏ màu đen thùi lùi bên ngoài quả trứng vỡ ra từng mảng, để lộ một quả trứng bóng loáng.

Tuy rằng quả trứng vẫn mang màu ngăm đen, nhưng lần này lại đen tới mức phản xạ ánh sáng, trông đẹp hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Trứng Của Hắc Long (Trứng sủng vật): Sau khi ấp nở có thể nhận được sủng vật Hắc Long.

Yêu cầu cấp bậc: 50

Yêu cầu nghề nghiệp: Long kỵ sĩ

“Ôi má!” Nhìn thấy thứ có vẻ ngoài bình thường này thực sự là một quả trứng sủng vật, cả đám Toàn Chân Giáo đều không kìm được một tiếng kinh ngạc. Trứng sủng vật của Hắc Long đó!

Hiện tại hệ thống sủng vật của Trọng Sinh vẫn nằm trong trạng thái ẩn, sủng vật nhận được toàn là do người chơi tự mình tìm kiếm.

Nghề nghiệp Cung thủ có khả năng thuần dưỡng, họ có thể ngồi chờ nuôi bảo bảo.

Nhưng những nghề nghiệp khác thì không được may mắn như vậy, dù sao quái trong trò chơi cũng không ngốc nghếch như động vật ngoài hiện thực, không phải chỉ cần bạn cho nó một ít đồ ăn là nó sẽ vẫy đuôi đi theo bạn.

Sau cùng dưới sự tổng kết của đám người chơi vạn năng, muốn nhận được sủng vật không còn gì khác là phải nuôi nó từ nhỏ.

Thú non vừa sinh ra đã lấy đi, trứng vừa mới lọt lòng đã trộm mất, nói trắng là trộm quái nhỏ vừa mới được sinh hạ, đương nhiên chuyện của đám người chơi thì không thể gọi là trộm được mà.

Nhưng do Trọng Sinh là một game mô phỏng thực tế ảo, ở đây cũng tiến hành kế hoạch hóa gia đình, quái thường đều là do hệ thống tạo ra, chỉ có một vài BOSS hiếm có với chu kỳ đổi mới cực kỳ dài mới có khả năng sinh nở.

BOSS vốn dĩ đã là thứ có thể gặp mà không thể cầu rồi, huống chi là BOSS hiếm có? Càng đừng nhắc đến BOSS hiếm có đang mang thai nữa, xác suất này có thể thấp đến mức khiến người ta muốn tự sát.

Cho đến ngay, cả trò chơi ngoại trừ nghề nghiệp Cung thủ ra, người chơi có sủng vật có thể đếm trên đầu ngón tay, phải biết rằng trong trò chơi có đến hàng tỷ người chơi, xác suất này vừa nhìn đã hiểu ngay.

Còn thứ trong tay Vương Vũ không chỉ là trứng sủng vật siêu hiếm có, mà còn là trứng rồng, từ cấp bậc có thể thấy, là thượng phẩm long sủng cao cấp nhất.

Long luôn là sự tồn tại cao cấp nhất trong thần thoại và bất cứ trò chơi nào, có thể mang theo một con thượng phẩm long sủng, đồng nghĩa với việc đã đứng vào hàng ngũ đỉnh nhất trò chơi, cảm giác đó không thua kém gì lái Bugatti Veyron phiên bản giới hạn tới trước cổng trường bán trà đá đâu.

Cho dù đám Toàn Chân Giáo đều là những người thấy nhiều hiểu rộng, nhưng cả đám vẫn không kìm được nhỏ dãi liên tục.

“Ta ra giá hai mươi vạn vàng!” Bao Tam vẫn là người thành thật nhất, vừa lên sàn đã bắt đầu hét giá.

Dù sao có thể mang Hắc Long lên phố đi dạo, đó không phải đơn giản là chuyện thể diện nữa, so với thực lực của Long tộc, những hư danh ấy không đáng một đồng.

Cái khác không nói, chỉ riêng một chiêu long uy đã có thể đẩy nhanh tốc độ luyện cấp rồi, đây là điều Bao Tam thích thú nhất.

“Ba mươi vạn!”

Toàn Chân Giáo không thiếu người có tiền, thấy Bao Tam hét giá, Doãn Lão Nhị cũng xông lên hét.

Cả hai đều là Chiến sĩ, Doãn Lão Nhị lại thiên về hướng phóng kỹ năng hơn, cho dù là phóng Long Tức hay Long Uy giảm ích, đối với Doãn Lão Nhị mà nói đều khá quan trọng.

“Ba mươi vạn lẻ một!”

Không cần nhìn, phương thức hét giá đê tiện như thế ngoài Minh Đô ra không tìm được người thứ hai đâu, tên nhãi này chỉ muốn hóng hớt và làm người khác thấy ghê tởm mà thôi.

Cứ như thế, mấy người của Toàn Chân Giáo bắt đầu thi nhau nâng giá, đã thế còn chế giễu tấn công lẫn nhau, sắp đánh nhau to rồi.

Đúng lúc này, Xuân Tường hét lên: “Ta ra giá một trăm triệu! Các ngươi im mồm cho ông đây!”

“Má nó, Xuân huynh, ngươi bán bà xã rồi à?” Thấy Xuân Tường hét giá khoa trương như vậy, cả đám kinh ngạc kêu lên:

Xuân Tường khinh bỉ nói: “Mắt các ngươi mù rồi à? Không nhìn thấy yêu cầu nghề nghiệp của trứng sủng vật ư?”

“Yêu cầu nghề nghiệp?”

“Ôi má!”

Cả đám bình tĩnh lại vội vàng nhìn kỹ lần nữa, nhất thời buột miệng thốt ra câu trên.

Sủng vật trâu bò như thế ư, lại còn có yêu cầu nghề nghiệp nữa!

Long kỵ sĩ, một nhánh nghề nghiệp ẩn của Kỵ sĩ, tuy tên nghề nghiệp có vẻ rất khoa trương bá đạo, nhưng kỹ năng và thuộc tính thì lại cực kỳ rác rưởi.

Hơn nữa số lượng người chơi đi theo nhánh nghề nghiệp này lại khá nhiều, không thiếu người chơi Kỵ sĩ mê mẩn cái tên này nên mới bước vào, chuyển chức xong lập tức lên diễn đàn chửi đổng một thôi một hồi.

Bởi vậy nghề nghiệp này cũng bị gọi là Kỵ sĩ chửi đổng.

Không ngờ sủng vật trâu bò như thế lại là tọa kỵ chuyên dụng của Kỵ sĩ chửi đổng… Mẹ nó, chẳng trách cái nghề nghiệp giẻ rách kia lại rác rưởi như vậy, thì ra là còn không hoàn chỉnh!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment