Trang 531# 2
Chương 1063: Long Tộc Nổi Dậy
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tục ngữ nói rất đúng, võ công có cao đến mấy vẫn phải sợ dao phay.
Là một người từng trải, chú Ngưu muốn khuyên nhủ tất cả các bạn nhỏ đang trầm mê trong võ công, tuyệt đối không nên dùng võ công để khiêu chiến pháp luật.
Trong thời buổi súng pháo đang hoành hành này, võ công đã không còn chốn nương thân nữa rồi.
Năm đó những người tự cho là quyền cước cao siêu dám khiêu chiến với cảnh sát, bây giờ cỏ mọc trên mộ họ cũng phải cao đến ba thước rồi ấy chứ.
Mặc dù tính cách của Lý Ngọc Khiết khá ương ngạnh, nhưng cô ả cũng không phải là đồ đần, cô ả dám gây chuyện ở nhà họ Vương là vì biết mình là vãn bối lại còn là người của nhà họ Lý, người có bản lĩnh sẽ không so đo với cô ta, nhưng nếu dám gây chuyện trước mặt cảnh sát thì chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhìn theo hướng ngón tay Vô Kỵ đang chỉ, Lý Ngọc Khiết siết chặt nắm tay, vẻ phách lối trên gương mặt cô ả cũng yếu đi rất nhiều.
Ngay sau đó Vô Kỵ lại cười híp mắt nói: “Cô muốn chứng minh bản thân cũng rất đơn giản thôi, bây giờ đang có một trò chơi tên là Trọng Sinh, không biết cô đã nghe nói đến nó bao giờ chưa, trò chơi đó là game mô phỏng thực tế ảo, rất giống với hiện thực, đến lúc đó chúng ta cùng nhau so tài trong trò chơi, nơi đó cảnh sát không thể xen vào. Mấy người trông rác rưởi như vậy, chúng tôi mà cùng xông lên thì là bắt nạt các người rồi!”
Vô Kỵ đúng là Vô Kỵ, chưa bao giờ thay đổi được bản chất âm hiểm, vừa mở mồm ra là bắt đầu lừa gạt người khác.
Mô phỏng thực tế ảo thì đúng là giống hiện thực rồi, nhưng trong hiện thực nào có những thứ như trang bị hay cấp bậc, tên này lại trộm đổi khái niệm.
“Rác rưởi???!!!”
Đương nhiên Lý Ngọc Khiết nghe không hiểu ẩn ý trong câu nói của Vô Kỵ, lúc này cô ả thấy một tên thư sinh yếu đuối như thế cũng dám trào phúng mình, trên trán Lý Ngọc Khiết bắt đầu nổi lên gân xanh.
Nhưng nhìn thấy cảnh sát cách đó không xa, Lý Ngọc Khiết cũng không dám gây chuyện, cô ả đành phải trừng Vô Kỵ một cách thật hung tợn rồi gằn giọng nói: “Được lắm! Các người chờ đó cho tôi!”
Nói xong Lý Ngọc Khiết lại chỉ vào Vương Vũ nói: “Nhất là anh đấy, tôi sẽ làm anh phải đẹp mặt! Chúng ta đi!”
Bỏ lại một câu rất chi là hiểm độc, Lý Ngọc Khiết mang theo một đám người tức tối xoay người rời khỏi nơi này.
“...”
Gương mặt Vương Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ, trong mắt hắn chỉ có sự thương hại dành cho lũ người bị thiểu năng trí tuệ kia.
Thấy đám người Lý Ngọc Khiết quay lưng bỏ đi, quần chúng vây xem biết là không còn đánh nhau nữa rồi, tất cả đều rất chi là tiếc nuối bắt đầu tản ra tứ phía.
Chỉ có tên mập mạp bày quầy bán hàng là vui mừng hớn hở hỏi Vương Vũ: “Có muốn biết ai là người thắng trong hai người không? Một nghìn tệ nhá.”
“Ha ha!” Vương Vũ cười giang tay ra, hắn trả lời với vẻ chẳng sao cả: “Còn cần bói à?”
“Cũng phải! Vậy cậu cố gắng lên nhá!” Mập mạp siết chặt nắm đấm nói với Vương Vũ.
“Vậy còn ông?” Vương Vũ hỏi đầy vẻ khó hiểu.
“Cậu cố gắng giùm cả phần của tôi đi!” Mập mạp nhìn Vương Vũ rồi nói với vẻ rất cô đơn.
Nói xong câu này, mập mạp đứng dậy khỏi tảng đá, cũng không thu dọn ga giường và sách vở dưới măt đất mà lập tức đi ra khỏi quầy hàng, bóng lưng cô đơn biến mất trong đám người đang chen chúc nhau.
“Anh quen ông ta ư?” Mục Tử Tiên thấy lạ bèn hỏi Vương Vũ.
“Hình như anh đã từng quen.” Vương Vũ hơi xúc động gật đầu rất nhẹ.
Bên kia Vương Vũ còn đang cảm khái một cách khó hiểu, bên này đám người Toàn Chân Giáo đã xông tới: “Nói đi, cô ả kia là ai thế? Rốt cuộc cậu/anh có quan hệ gì với cô ta hả?”
“Chuyện này…” Vương Vũ có chút khó xử liếc nhìn Mục Tử Tiên.
Ngay trước mặt bà xã của mình, Vương Vũ thật sự không biết làm thế nào để giới thiệu cô gái đó. Nói không quen ư? Đơn thuần là nói nhảm, mặc dù Lý Ngọc Khiết khiến người khác cảm thấy chán ghét, nhưng dù sao cô ta cũng xem như là vị hôn thê của Vương Vũ.
Nói là vị hôn thê? Đây không phải là muốn tự sát ư…
Đến cùng Dương Na vẫn là người khá mềm lòng, cô ra mặt giải vây cho Vương Vũ: “Nếu như tôi không đoán lầm, cô gái kia tên là Lý Ngọc Khiết.”
“Ừm! Chính là cô ta!” Linh Lung Mộng gật đầu nói: “Cô ta là con gái của chú hai tôi, tôi cũng không thân thiết gì với cô ta.”
“Con gái của chú em, vậy theo lý mà nói phải là em của chị rồi? Nó nói chuyện gợi đòn như thế mà sao chị không đánh nó nhừ đòn luôn đi?” Minh Đô tò mò hỏi.
Linh Lung Mộng nhún nhún vai nói: “Tôi không biết võ công, nào đánh thắng được cô ta… Trước kia nghe nói cô ta bị người ta đá, không ngờ người đá cô ta lại là lão Ngưu.”
“Chậc chậc… bị lão Ngưu đá, chẳng lẽ?” Những người khác nghe thấy Linh Lung Mộng nói thế cũng đều phản ứng lại, cả lũ chỉ vào Vương Vũ thốt lên: “Cô ta là vị…”
Vương Vũ nhìn thấy nét mặt Mục Tử Tiên hơi là lạ, hắn sầm mặt xuống nói: “Đủ rồi, bớt tranh cãi thì chết à?”
“...”
Cả lũ nghe vậy bèn cuống quít bịt miệng mình lại.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cô gái như vậy… Nếu không phải là một người tàn nhẫn như Vương Vũ, đúng là người bình thường không thể khống chế được.
Nhưng nghe Linh Lung Mộng nói vậy, sắc mặt Vô Kỵ tái đi rồi, hắn ta vội nói: “Nếu theo lời cô nói, cô ta chính là chị của Niệm Lưu Vân ư?”
“Phải, chị ruột!” Linh Lung Mộng và Vương Vũ cùng gật đầu.
“Vậy thì bên trong chiến đội của Niệm Lưu Vân chắc hẳn phải có cô nàng này rồi.”
Nhớ tới việc đội trưởng của chiến đội toàn Võ sư của Niệm Lưu Vân là nữ, đột nhiên Vô Kỵ rùng mình một cái.
Linh Lung Mộng nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đó là chiến đội mà cô ta dẫn người lập nên…”
“Mẹ nó… xem ông gây chuyện gì rồi kìa!” Cả lũ nghe vậy cùng giơ ngón tay thối về phía Vô Kỵ.
Má nó, người biết võ công chơi game trâu bò biết bao, người của Toàn Chân Giáo thường xuyên thấy tên biến thái là Vương Vũ nên họ hiểu rõ điều này hơn những người khác rất nhiều.
Một người biết võ công đã không thể ngăn cản được rồi, huống chi là một đội, Vô Kỵ vốn định lấy cấp bậc và chênh lệch trang bị trong trò chơi ra để bắt nạt cái cô gái phách lối kia, ai ngờ mẹ nó đá ngay vào ván sắt.
“Sao lại trách tôi được?” Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Vô Kỵ nói: “Cứ coi như là chúng ta không đi khiêu khích cô ả đi, cô ả cũng sẽ tới khiêu khích chúng ta thôi.”
"Tại sao?" Mọi người buồn bực hỏi.
“Chuyện này chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?” Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ rồi nói: “Lão Ngưu đó, đầu tiên hắn đá cô chị, sau lại đánh bầm dập thằng em, người ta nhất định sẽ đến đòi lại công bằng thôi.”
“Ông đấy ông đấy!!” Cả lũ vừa nghe Vô Kỵ giải thích như thế, thù hận lập tức bị chuyển dời, nhao nhao chỉ ngón tay về phía Vương Vũ.
“Tôi làm sao?” Lông mày Vương Vũ nhướn lên, hắn đảo mắt một vòng rồi hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt Vương Vũ, đám người hoảng hốt vội nói: "Ông làm tốt lắm! Cho chúng tôi một động lực vô hạn! Rất đáng khen ngợi!”
“Ừm! Các ông nói có lý!” Vương Vũ không biết xấu hổ lập tức nhận lấy lời khen.
…
Linh Lung Mộng cũng là người thuộc thành phần ăn no rồi ngồi chờ chết, cô không có công việc gì để làm cả, mấy ngày còn lại cô đều dẫn theo đám người Toàn Chân Giáo đi dạo đây đó, sống rất chi là phóng túng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Lý Ngọc Khiết xuất hiện làm mọi người mất hứng ra, mấy ngày nay mọi người đều được chơi rất vui vẻ.
Sau khi từ Giang Bắc trở về nhà, Vương Vũ nghỉ ngơi cho khỏe một ngày, tám giờ sáng ngày thứ hai, rốt cuộc trò chơi đã hoàn thành bản cập nhật.
Phiên bản mới Long Tộc Nổi Dậy xem như chính thức được mở ra.
Theo thường lệ, Vương Vũ cũng không có vội vã vào trò chơi luôn mà lên mạng xem qua nội dung file tư liệu mới cập nhật trước.
Lần này quả thật file tư liệu cập nhật có hơi dài, lần cập nhật này cũng đã mở ra rất nhiều câu chuyện và bối cảnh rất ít được ghi chép lại liên quan tới Long tộc.
Bên trong bối cảnh ghi chép rằng, Đảo Rồng là một hòn đảo bay lơ lửng trên không, cự long trên Đảo Rồng cũng là sinh vật không ai dám trêu chọc vào, có điều những con thằn lằn to xác có thực lực siêu mạnh này lại cực kỳ tham lam, thỉnh thoảng bọn chúng lại bay tới lục địa để đánh cướp.
Trong đó cũng không thiếu những con cự long bại hoại vừa cướp tiền lại vừa cướp sắc, dần dà, có rất nhiều Bán Long Nhân bắt đầu ra đời trong lục địa Trọng Sinh.
Còn Long Ngạo Thiên, chính là một người trong số đó.