Trang 531# 1
Chương 1062: Duyên phận là thứ kì diệu không thể nói lên lời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Hừ, không phải tôi thì là ai?” Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Mục Tử Tiên và Vương Vũ rồi hừ lạnh: “Hai người thật là biết hưởng thụ, định tới Giang Bắc này để khiêu khích tôi à?”
Cô nàng này không phải ai khác, chính là Lý Ngọc Khiết.
Người ta có câu ông trời thích trêu đùa người, chẳn hẳn chính là dùng để chỉ loại duyên phận kỳ quái này.
Bạn càng không muốn gặp phải người nào đó trong lòng, mẹ nó, ông trời lại càng muốn bạn gặp phải người đó.
Tại sao Vương Vũ lại không muốn đến Giang Bắc, chẳng phải là vì cô gái này hay sao?
Lý Ngọc Khiết không giống Dương Na, cô gái này à một người cực kỳ nhỏ mọn, hơn nữa còn có cái tính không biết trời cao đất dày là gì.
Ban đầu ở nhà họ Vương, trước mặt nhiều người như vậy, cô nàng này cũng dám tranh chấp với Vương Vũ, huống chi hiện tại còn đang ở Giang Bắc.
Đừng nhìn bên trong vườn lê nhiều người như vậy, cô ả tuyệt đối không sợ làm to chuyện lên đâu.
Nếu như chỉ có một mình Vương Vũ thì còn đỡ, Lý Ngọc Khiết nói gì hắn cũng chỉ coi như không nghe thấy, nếu nói quá đáng quá thì lườm cô ta hai phát là được, nhưng bây giờ dẫn theo nhiều bạn bè như vậy, chưa biết chừng cô gái điên này lại gây ra chuyện gì đó cũng nên.
“Anh quen cô ta à?” Nhìn thấy có vẻ như Vương Vũ quen biết Lý Ngọc Khiết, Linh Lung Mộng hỏi hắn với vẻ hơi kỳ lạ.
Không đợi Vương Vũ trả lời, Lý Ngọc Khiết đã giành nói trước: “Lại chẳng không, cái thứ hàng thải loại của tôi mà các người cũng cảm thấy hứng thú à? Xem ra cả đời này của cô cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Má! Cô ả này là ai đây?”
Cái đám Toàn Chân Giáo này đều không phải là người hiền lành gì, cả lũ thấy thái độ của Lý Ngọc Khiết hống hách như vậy bèn tỏ ra rất tức giận.
Tính tình ngay thẳng như Bao Tam đã vén tay áo lên chuẩn bị đánh người rồi, trạng thái tinh thần của cậu chàng này không được tốt cho lắm, càng không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc cả.
Có điều trong mấy người ở đây còn có người ngay thẳng hơn cả Bao Tam nữa, Mã Lỵ thấy Lý Ngọc Khiết ăn nói không có một chút tôn trọng nào với Linh Lung Mộng và hai vợ chồng Vương Vũ Mục Tử Tiên như vậy, cô lập tức chỉ thẳng vào mặt Lý Ngọc Khiết mà mắng: “Cô ăn nói tử tế giùm cái!”
Nghe Mã Lỵ nói vậy, lông mày Lý Ngọc Khiết khẽ nhướng lên, cô ả nói tiếp: “Ui cha? Một đám ô hợp các người thật là vô văn hóa, tôi đã nói tới cô chưa? Vả miệng cho tôi!”
Lý Ngọc Khiết vừa mới dứt lời, hai tên mặc vest đứng đằng sau đã tách đám người ra chen tới, cả hai vươn tay lên định đánh người.
Vương Vũ nhướng mày, hắn vừa định ngăn cản thì đã nhìn thấy Bao Tam không biết quơ ở đâu ra một cục gạch đứng chắn trước người Mã Lỵ, trừng mắt nhìn hai tên kia: “Mẹ nó, bọn mày dám bước một bước nữa thử xem?”
“Ui cha? Một đôi cơ à?” Lý Ngọc Khiết híp mắt nhìn Bao Tam rồi nói: “Mẹ nó, bà đây ghét nhất là có đứa ra vẻ yêu đương trước mặt bà, vả miệng cả hai!”
“Tao XXX con mợ mày!”
Bao Tam luôn thích tiên hạ thủ vi cường, nghe Lý Ngọc Khiết ăn nói kiểu ấy, Bao Tam đã biết là hôm nay hai tên này nhất định sẽ đến đánh mình rồi, thế là hắn ta dứt khoát chửi thẳng một tiếng, cầm cục gạch lên phang thẳng vào đầu một trong hai kẻ kia.
Cái loại người có thể bám theo nhằng nhẵng sau đuôi Lý Ngọc Khiết, sao có thể là hạng người bình thường được? Tên kia bị Bao Tam đập cục gạch vào đầu một cách bất thình lình như vậy thì hơi sững sờ, ngạc nhiên qua đi gã lập tức giận tím mặt, gã đưa tay ra muốn cho Bao Tam nếm mùi lợi hại.
Nhưng đúng lúc này, Vương Vũ khẽ nheo mắt lại, hắn bất thình lình đưa tay ra, sau đó móc lên trên một cái rất nhẹ, tên dại gái kia lập tức bị ném bay ra ngoài.
Nói thật lòng Vương Vũ cũng khá là xấu tính, sớm không ra tay muộn không ra tay, cứ phải chờ đến lúc Bao Tam đập người ta rồi mới ra tay, cái kiểu đánh trợ thủ này khá là rõ ràng.
Có điều tên còn lại nhìn thấy Vương Vũ đánh trợ thủ cho Bao Tam không những không tức giận, mà ngược lại sau khi nhìn Vương Vũ với vẻ kinh ngạc, gã lại còn cười trên nỗi đau của kẻ kia, cực kỳ thức thời lui sang một bên.
“Mày chờ đấy, tao sẽ không để yên cho mày đâu!” Cái tên bị Vương Vũ ném qua một bên tự biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Vũ, gã vừa mắng vừa lùi lại trốn vào trong đám người.
Lý Ngọc Khiết tức giận hét lên với mấy người trẻ tuổi đứng sau lưng cô ả: “Mấy người các người cùng xông lên, ai xử lý được hắn, tôi sẽ thêm cho người đó mười điểm ấn tượng.”
“Chuyện này…” Mấy người đứng sau lưng Lý Ngọc Khiết anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều tỏ ra rất khó xử.
Lý Ngọc Khiết là người nổi bật nhất trong lớp người trẻ tuổi, tất nhiên những tên này đều là người đang theo đuổi cô ả, cái gọi điểm ấn tượng, chắc hẳn là mức độ thiện cảm mà Lý Ngọc Khiết dành cho đối tượng theo đuổi mình.
Nếu nghe theo ngữ khí của Lý Ngọc Khiết, mười điểm ấn tượng chắc là con số không hề thấp.
Nhưng cho dù mọi người có không quen biết Vương Vũ, thì họ cũng quen biết người vừa bị Vương Vũ đánh bay kia, Vương Vũ chỉ cần hất tay một cái rất nhẹ nhàng là đã có thể đánh bay đồng bọn của họ, chắc chắn hắn đánh bay bọn họ cũng không cần tốn quá nhiều sức, so đi tính lại, mười điểm ấn tượng chỉ là cái bánh vẽ, lúc này ai xông lên trước thì thằng đó chính là kẻ đầu đất.
“Đủ rồi!” Nhìn thấy nhiều thanh niên võ công giỏi giang như vậy mà lại bị Lý Ngọc Khiết sai khiến như là chó nhà, Vương Vũ càng nhìn càng thấy ngứa mắt, hắn căm tức nhìn Lý Ngọc Khiết, nói: "Cô gây chuyện đủ chưa hả?”
Một tay Lý Ngọc Khiết chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào Vương Vũ, chửi mắng chanh chua như là bà hàng tôm hàng cá: “Làm sao? Anh bắt nạt em trai tôi, bây giờ lại bắt nạt tôi, anh tưởng nhà họ Lý chúng tôi dễ bắt nạt lắm à? Có giỏi thì tỷ thí với tôi một phen đi?”
Cả lũ nghe vậy, trong nháy mắt tất cả đã xạm mặt lại.
Phải nói một cách thật lòng rằng, không nói lý chính là thiên tính của phụ nữ, rõ ràng là cô ả này gây chuyện trước, bây giờ lại còn nói là bị bắt nạt, logic kiểu quái gì không biết.
Tất nhiên Vương Vũ sẽ không tỷ thí với Lý Ngọc Khiết, chưa nói đến việc Lý Ngọc Khiết chỉ là một cô gái, cho dù có luận theo bối phận, với cảnh giới võ học hiện tại của Vương Vũ, coi như là ông nội của Lý Ngọc Khiết đến đây thì cũng phải gọi hắn một tiếng tiền bối, cô ả Lý Ngọc Khiết này là cái thá gì mà cũng đòi ra tay thách đấu với hắn.
Đây cũng là chỗ khó xử của Vương Vũ.
Dù sao lời đồn bắt nạt hậu bối truyền đi cũng rất khó nghe, hơn nữa sẽ còn làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nhà.
Ngay lúc Vương Vũ đang rất khó xử, đột nhiên hắn lại nghe thấy chủ quán mập mạp kia nói: “Tôi nói này hai vị, hai vị có thể chuyển sang nơi khác đánh nhau được không, tôi bày quầy bán hàng ở đây là phải nộp phí đó, đừng làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi chứ.”
"Đi, chúng ta ra bên ngoài đánh!" Lý Ngọc Khiết liếc mập mạp một cái, cô ả chỉ vào hướng cổng rồi nói.
Vương Vũ trả lời với vẻ thản nhiên: “Tôi sẽ không đánh nhau ở đâu cả! Cô bỏ cái suy nghĩ ấy đi!”
“Anh sợ rồi chứ gì?” Lý Ngọc Khiết nhíu lông mày khinh thường hỏi.
"Ha ha, này cô nhóc, đừng bảo với tôi rằng cô thực sự không sợ gì ở Giang Bắc đấy nhé?” Thấy Lý Ngọc Khiết đề cao bản thân như thế, Vô Kỵ luôn đứng sau lưng Vương Vũ không lên tiếng bấy giờ mới cười nói bước ra ngoài.
Lý Ngọc Khiết nhìn thấy Vô Kỵ, cô ả cười lạnh nói: "Anh là ai mà cũng dám xía vào chuyện của tôi?”
Ngang ngược càn rỡ hẳn là gia phong của nhà họ Lý, ngôn từ và cử chỉ hiện tại của Lý Ngọc Khiết cũng có đôi phần giống với Linh Lung Mộng, nhưng điểm khác nhau là ở chỗ, Linh Lung Mộng biết nói lý, còn Lý Ngọc Khiết thì hoàn toàn chẳng biết đạo lý là cái quái gì, cô ả chính là một đứa trẻ bị chiều hư.
Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Vương Vũ cũng từng nghe nói nhà họ Lý rất bao che cho con cháu của mình, bọn họ lớn lên thành như vậy Vương Vũ cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên là tôi không dám xía vào chuyện của cô, có điều người dám quản cô thì còn nhiều lắm, tôi chỉ nhắc nhở cô một chút thôi.”
Nói rồi, Vô Kỵ chỉ chỉ vào xe tuần tra đang đi trên đường.
Đang mùa hoa lê mà, để đảm bảo sự an toàn cho khách du lịch, bất cứ lúc nào khu du lịch này đều sẽ có xe cảnh sát đi tuần tra.
Trong mắt các chú cảnh sát, luận võ chẳng khác gì đánh nhau cả, cóc cần biết mi là thiên kim nhà họ Lý hay thiếu chủ nhà họ Vương, cứ coi như là tiên giáng trần đi chăng nữa, nếu dám gây chuyện ở đây thì cũng sẽ bị bắt vào đồn cảnh sát ngồi xổm hai ngày.