Trang 530# 2
Chương 1061: Tình cờ gặp gỡ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nếu như Dương Na không đề cập tới Niệm Lưu Vân thì còn đỡ, vừa nhắc đến tên nhóc này, đột nhiên Vương Vũ lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Linh Lung Mộng, có vẻ như Niệm Lưu Vân cũng ở ngay chỗ ấy.
Mặc dù lúc ấy Vô Kỵ là người mang Linh Lung Mộng đi, nhưng phản ứng của Linh Lung Mộng đối với Niệm Lưu Vân đến giờ suy nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dù sao Niệm Lưu Vân cũng là cao thủ nổi danh, cậu nhóc này lại có rất nhiều fans hâm mộ dưới sự thúc đẩy của Thủy Hạ Khán Ngư, hơn nữa tên này cũng đẹp trai, là một người kết hợp giữa phái thực lực và phái thần tượng điển hình, với tính cách ai cũng phải quấy rối một phen của Linh Lung Mộng, lúc ấy cô ta không chỉ không thể hiện ra sự nhiệt tình của người bình thường khi nhìn thấy Niệm Lưu Vân, màa mấy lần gặp sau này Linh Lung Mộng cũng chưa từng trêu chọc Niệm Lưu Vân.
Trước kia tất cả mọi người đều không chú ý tới, bây giờ suy nghĩ lại, chỉ thấy hai người này có điều gì đó là lạ.
Nghĩ tới đây, Vương Vũ bước tới Linh Lung Mộng bên cạnh hỏi: "Em trai cô đâu?”
"Nhà tôi chỉ có tôi là con gái một, tôi không có em trai mà.” Linh Lung Mộng kinh ngạc trả lời.
"Có, em chính là con trai riêng của cha nè!” Minh Đô nói với vẻ không biết xấu hổ là gì.
Vương Vũ xách cổ áo Minh Đô ném sang một bên rồi nói: "Chỉ có một nhà họ Lý giàu có như vậy ở Giang Bắc này, cô đừng nói là mình không quen biết Niệm Lưu Vân kia nhé…”
"Niệm Lưu Vân? Chị Mộng, đó là em trai chị à?" Mọi người nghe thấy Vương Vũ nói thế bèn không kìm được lên tiếng hỏi.
Mọi người có ấn tượng cực kỳ sâu đậm với tên nhóc Niệm Lưu Vân này, dù sao Niệm Lưu Vân là hào kiệt duy nhất dám chính diện solo với Vương Vũ, mặc dù kết cục có chút thê thảm, nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh mẽ.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy màn thể hiện của Niệm Lưu Vân trong đội ngũ ở vòng thi đấu tuyển chọn, mọi người càng nhớ kỹ đối thủ này hơn.
"À..." Linh Lung Mộng nghe vậy giật mình nói: "Cậu ta à, cậu ta là con của chú hai tôi, cả nhà họ Lý đều nghiêng về mầm cây này, họ đâu để cậu ta qua lại với nhà chúng tôi, tôi không thân thiết với cậu ta lắm."
"..." Nghe Linh Lung Mộng nói như thế, mọi người đều hơi thấy xấu hổ.
Đám người Toàn Chân Giáo ai ai cũng là cáo già thành tinh, không cần Linh Lung Mộng phải nói tỉ mỉ, cả đám gần như đã tự tưởng tượng ra một nửa.
Càng là những đại gia tộc truyền thừa nhiều năm, quan niệm nối dõi tông đường sẽ càng mạnh, không khí trọng nam khinh nữ lại càng nặng.
Gia nghiệp nhà họ Lý lớn như vậy lại chỉ có một nam đinh, đương nhiên nhà Niệm Lưu Vân sẽ được ưu ái hơn, còn nhà Linh Lung Mộng là con trưởng sẽ bị xa lánh.
Người ta có câu loạn thế truyền trưởng không truyền hiền, thịnh thế nhường hiền không nhường trưởng mà.
Thời chiến tranh, vì không muốn người ngoài lấy danh nghĩa con trưởng ra để gây sự, cho nên thường các gia tộc sẽ truyền gia nghiệp cho con trưởng, còn bây giờ là thời buổi hòa bình, sự phát triển của gia tộc là quan trọng nhất, tất nhiên là phải truyền cho ai có tương lai nhất.
Đừng nói là nhà họ Lý, nhà họ Vương cũng thế cả thôi, cha Vương Vũ đứng hàng thứ ba không phải cũng làm tộc trưởng đấy thôi, ngày thường hai ông bác của Vương Vũ cũng rất có ý kiến với việc này.
Chuyện này thuộc về hào môn ân oán, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
"Chẳng trách, chẳng trách..." Vương Vũ nghe vậy gật gật đầu với vẻ thấu hiểu.
Minh Đô vẫn không chịu buông tha: "Em cũng họ Lý..."
"Cút!" Cả đám đồng thanh.
Tất cả mọi người tới đây là để du lịch xả hơi, vừa thấy Linh Lung Mộng khá kiêng kị với việc này, cả đám cũng không nói gì thêm nữa.
Ăn cơm xong, Linh Lung Mộng liền dẫn đám dẫn Vương Vũ đi ngắm hoa lê trong truyền thuyết.
Hoa lê Giang Bắc cực kỳ nổi tiếng, thuộc về một trong những hạng mục du lịch được quốc gia ưu tiên xem xét, mỗi khi sau tiết Thanh Minh hoa lê lại thi nhau nở rộ, đứng từ chỗ cao nhìn xuống, biển hoa lê như là tuyết rơi tháng ba vậy, đẹp không sao tả xiết.
Dương Na là người phương Nam, khi còn bé cô chưa từng được nhìn thấy tuyết, cho nên cô có một sự yêu thích khó hiểu thứ lành lạnh này, có thích ngắm hoa lê cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Có điều các anh đàn ông thích ru rú trong nhà của Toàn Chân Giáo thì lại không có tư tưởng cao đến vậy.
Nếu không có mấy cô nàng này đi cùng, cái đám này tình nguyện đi tới quán nét chơi game còn hơn là tới nơi này ăn đất ăn cát.
Cũng may trong vườn lê cũng có rất nhiều thứ thú vị, mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây vừa đi vừa nghỉ, cũng không đến mức nhạt nhẽo quá.
Mọi người đang vô thức đi theo dòng người để thưởng thức cảnh quan vườn lê, đúng lúc này đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một đám người đang xung quanh một chỗ.
Con người mà, vốn là một sinh vật thích náo nhiệt, đặc biệt là con gái.
Nhìn thấy nhiều người như vậy vây xung quanh một chỗ, Mục Tử Tiên là người đầu tiên kêu lên: "A? Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"
Vừa nói dứt câu, Mục Tử Tiên đã đi qua đó.
Mục Tử Tiên vừa đi qua, tất nhiên Vương Vũ cũng sẽ đi theo… Mọi người đều không quen chỗ này, lại thấy có nhiều người như vậy, tất nhiên cả đám phải đi theo sau người có khả năng đánh nhau nhất rồi.
Cho nên ngay khi nhìn thấy Vương Vũ theo sau, những người khác cũng theo sát phía sau hắn.
Một nhóm hơn mười mấy người, hơn nữa gương mặt ai ai cũng hằm hằm sát khí, thấy đám người Toàn Chân Giáo đi tới, quần chúng vây xem nhao nhao tránh ra một con đường cho họ đi vào.
Đẩy đám người ra bước tới vị trí trong cùng, chỉ thấy có một tên mập mạp với vóc người cao lớn đang ngồi giữa đám người.
Tên mập mạp này ngồi lên một tảng đá xanh, gương mặt có vẻ khá uể oải, dưới chân phủ lên một tấm ga giường trắng bệch, bốn phía ga giường bị sách vở đè ép, trên ga giường viết bốn chữ lớn "Xem tướng đoán mệnh" .
"Móa, thì ra là coi bói à..."
Nhìn thấy tận cùng bên trong thế mà lại là một tên lừa đảo giang hồ, tất cả mọi người đều tỏ ra cực kỳ thất vọng.
Mã Lỵ cách tên mập mạp kia gần nhất nhếch miệng nói với khá tiếc nuối: "Hzaii, mất công chúng ta phí sức như thế để chui vào đây."
"Cô nhóc, cô không mất công khi chui vào đây đâu!" Đúng lúc này, tên mập mạp làm bộ nói ra: "Cô họ Mã đúng không?"
“???”
Cả lũ nghe vậy, không khỏi giật mình.
Mọi người từ khi gặp mặt vẫn gọi nhau bằng ID game, chuyện Mã Lỵ họ Mã ngoại trừ mấy người Vương Vũ ra, ngay cả những người khác của Toàn Chân Giáo chưa chắc đã biết, tên mập mạp này lại dễ dàng nói ra như vậy, quả thực có mấy phần đạo hạnh.
"Làm sao ông biết?" Mã Lỵ kinh ngạc hỏi.
"Ta đã nói là cô không mất công mà." Mập mạp cười tủm tỉm nói.
Mã Lỵ nghe vậy kinh ngạc không thôi, gật đầu liên tục nói: "Vậy một quẻ của ngài bao nhiêu tiền?"
"Một ngàn tệ." Mập mạp híp mắt nói.
"Một ngàn?" Linh Lung Mộng nghe vậy cả kinh nói: "Ông chính là Nhất Quái Thiên Kim kia ư?”
"Ai vậy?" Cả lũ buồn bực hỏi Linh Lung Mộng nói.
Linh Lung Mộng nói: "Người này trước giờ luôn giữ kín tục danh của mình, luôn luôn tự xưng là Nhất Quái Thiên Kim, nghe nói bói toán rất chuẩn, trước kia bày quầy bán hàng tại công viên Thiên Hồ."
"Vậy ông bói cho tôi một quẻ đi.” Mã Lỵ móc ví ra, đếm đủ một ngàn tệ rồi đưa ra.
Ai ngờ tên mập mạp kia lại xua tay nói: "Không bói... Cô có cái gì để mà bói, không bói là không bói.”
“...” Mã Lỵ bị mập mạp làm cho nghẹn họng.
Lúc này, Linh Lung Mộng bước tới nói: "Vậy thì ông bói cho tôi một quẻ đi, tôi trả một vạn."
Thấy không, đây chính là tư bản chủ nghĩa có tiền, chỉ sợ người khác không biết mình có tiền thôi, một ngàn tệ còn chưa đủ, còn muốn nhấc giá cả thị trường lên luôn.
Nhưng Linh Lung Mộng vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói khiến Vương Vũ nghe hết sức quen thuộc vang lên từ trong đám người: "Hừ hừ, cô thì có mệnh tốt làm sao được, dù có bỏ ra cả trăm vạn ra để bói thì vẫn cứ vô dụng như thế thôi mà phải không?”
Cả lũ nhìn theo nơi tiếng nói phát ra, chỉ thấy một cô gái có gương mặt hơi giống Linh Lung Mộng mang theo một nhóm người từ một phương hướng khác chen vào trong đám người.
Nhìn thấy gương mặt cô gái kia, Vương Vũ kinh ngạc nói: "Là cô?"