Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1063 - Chương 1065: Tìm Một Kẻ Tiêu Tiền Như Rác

Trang 532# 2

 

 

 

Chương 1065: Tìm một kẻ tiêu tiền như rác
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Từ trước tới nay, mối quan hệ giữa nhà phát hành game và game thủ chuyên nghiệp vô cùng vi diệu.

Nếu xét trên phương diện lý luận, có vẻ như game thủ chuyên nghiệp là ký sinh trùng của trò chơi, hấp thu chất dinh dưỡng từ trò chơi với lực hút mạnh nhất có thể.

Nhưng nếu nhìn theo một góc độ khác, game thủ chuyên nghiệp cũng là người chơi, nhà phát hành game không thể tước đoạt quyền chơi game của người khác được, bởi vậy chỉ cần game thủ chuyên nghiệp không lợi dụng tài nguyên trong trò chơi để kiếm lợi bừa bãi, làm ảnh hưởng tới trải nghiệm chơi game của những người chơi khác, vậy thì công ty game cũng sẽ không ra tay.

Đám người Toàn Chân Giáo lợi dụng hoạt động hệ thống và đặc quyền thành chủ để kiếm được một trăm triệu vàng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, con số khổng lồ như thế không phải phòng làm việc nào cũng có thể kiếm được.

Phải biết rằng, năm đó trong một game online với chủ đề phương Tây hắc ám do công ty Long Đằng làm đại lý, chính vì các phòng làm việc đã tham lam quá mức, nhà phát hành game không kiếm được đồng nào nên mới dẫn đến việc nhóm thiết kế game người thì từ chức kẻ thì bỏ đi, bởi vậy có nhắm vào người của Toàn Chân Giáo cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, mọi người lại buồn bực nói: “Không đúng, muốn nhắm thì cũng phải nhắm đến Yêu Nghiệt Hoành Hành mới đúng chứ… Tại sao lại nhắm chúng ta?”

Tung Hoành Thiên Hạ của Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là kẻ lũng đoạn tài nguyên lớn nhất trong trò chơi này, so với Yêu Nghiệt Hoành Hành, Toàn Chân Giáo cảm thấy họ chỉ là một con tép đậu trên mép một con mèo mà thôi.

“Các ngươi thì hiểu cái quái gì!” Vô Kỵ bĩu môi nói: “Hành vi này của chúng ta có thể so với Yêu Nghiệt Hoành Hành được sao?”

“Hơ, chuyện này thì…” Vừa nghe Vô Kỵ nói thế, cả lũ lập tức im bặt.

Còn gì nữa, Tung Hoành Thiên Hạ là công hội chính quy, tuy bọn họ lũng đoạn khu vực khai thác khoáng sản thật, nhưng chưa từng sử dụng thủ đoạn đặc biệt để ngăn cản những người chơi khác đào khoáng, hơn nữa những người chơi khác đào được khoáng sản xong còn có thể đem bán cho Tung Hoành Thiên Hạ với giá đẹp, cùng lắm thì chỉ thu ít phí bảo kê mà thôi.

Người ta đã dọn dẹp sạch sẽ quái khu khoáng sản, thu chút tiền cũng là chuyện hợp tình hợp lý, hành vi này dù có nói quá lên đi chăng nữa, cũng không bá đạo bằng việc các công hội phân chia khu luyện cấp.

Hơn nữa, đào khoáng không phải là một công việc nhẹ nhàng gì, đặc biệt là trong game mô phỏng thực tế ảo thế này, mọi người không thể treo máy đi xem phim, công việc tẻ nhạt như vậy cũng không mấy người thích làm, Tung Hoành Thiên Hạ làm như vậy, tuy nhìn có vẻ là lũng đoạn nguồn khoáng, nhưng thực chất là đã làm hộ phần lớn người chơi việc mà họ không muốn làm.

Nếu như không có nhiều công nhân đào khoáng phục vụ cho người chơi như thế, bây giờ mọi người muốn tìm quặng khoáng cũng phải mất một ngày trong mỏ khoáng, chơi game không cần nạp thẻ chắc?

Huống chi Tung Hoành Thiên Hạ có mấy chục vạn người chơi, xây dựng phòng làm việc được đến trình độ này, chưa nói đến việc mỗi tháng phải nộp bao nhiêu thuế giao dịch, chỉ riêng “bát cơm” của mấy chục vạn người, cũng không thể nói đóng là đóng được, mọi người kiếm ăn thôi mà, công ty Long Đằng cũng không hiểu chuyện đến mức độ ấy.

Ngược lại, đám người Toàn Chân Giáo chưa có tí cống hiến nào cho đội ngũ sản xuất trò chơi thì thôi, đằng này lại nhốt BOSS khắp nơi, kiếm lợi từ mọi thủ đoạn, đặc biệt là sự kiện mảnh vỡ áo choáng lần trước, cuộc mua bán trị giá một trăm triệu, đám người Toàn Chân Giáo lại giao dịch trực tiếp, mẹ nó hệ thống không ăn được một đồng thuế nào cả, sao hệ thống không nhìn họ ngứa mắt cho được?

“Làm thế nào bây giờ, mẹ nó… Mau rút hết vàng ra đi đổi, kiếm một vố rồi chuồn thôi…”

Tuy cái đám Toàn Chân Giáo rất vô liêm sỉ, nhưng họ cũng tự hiểu rõ khả năng của mình tới đâu, vừa nghĩ tới đây cả đám đã cảm giác được nguy hiểm đang cận kề.

Thấy mọi người phản ứng như vậy chỉ vì một câu nói của mình, nhất thời Vương Vũ xạm mặt lại gắt lên: “Các ngươi nói cái gì thế hả, người hệ thống muốn đối phó là ta chứ.”

“Nói nhảm, đến ngươi cũng bị nhắm trúng rồi, chúng ta còn xa nữa sao?” Cả đám buồn bực đáp.

Vương Vũ bất lực trả lời: “Các ngươi lại không phải là thành chủ thành Thiên Long.”

“???”

Cả đám nghe thế lại càng kinh ngạc hơn: “Cái gì? Ngươi là thành chủ thành Thiên Long?”

Xuất phát từ sự áy náy với Long Ngạo Thiên, Vương Vũ vẫn luôn không đề cập tới chuyện thành Thiên Long với đám người Toàn Chân Giáo, bởi vậy mọi người còn tưởng rằng vì Vương Vũ làm hại tới nhân khẩu của thành Thiên Long nên mới hệ thống nhắm trúng.

Lúc ngày nghe được tin tức đấy, cả đám lảo đảo suýt ngã, thiếu chút nữa là đặt mông ngồi bệt xuống sàn.

“Thành… thành chủ.”

Đối với người chơi ở giai đoạn hiện tại mà nói, cái từ thành chủ này là một từ ngữ cực kỳ xa xôi, cho dù là các công hội lớn siêu cấp cũng không dám mơ ước xa vời tới vị trí chủ nhân một thành.

Vương Vũ có thể lên làm thành chủ thành Dư Huy, đó đã là chuyện có một không hai rồi, ai mà nghĩ tên này vừa chạy ra ngoài vài vòng lại trở thành chủ nhân một thành nữa chứ.

Mẹ nó, thế nào mới gọi là ngầu đây?

Ra ngoài làm một nhiệm vụ là có thể tiện tay vớt ngay một chức thành chủ, thủ đoạn này thực sự khiến người ta phải than thở không thôi.

Đương nhiên, nếu hiện tại chuyện này xảy ra với người khác, có lẽ đám Toàn Chân Giáo sẽ nghĩ không ngờ còn có người biết đục nước béo cò hơn họ, nhất định là nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được, nhưng nếu nó xảy ra trên người Vương Vũ, mọi người chỉ hơi nghi ngờ một chút rồi rất nhanh sẽ nghĩ chuyện này thật là hợp logic… Đây mới là suy nghĩ không có thiên lý nhất.

Không lâu sau, Vô Kỵ đã nhắc nhở Vương Vũ: “Nếu ngươi là thành chủ thì dễ giải quyết rồi, ngươi có thể đi xem ngân khố một lần, không thể nào để một mình ngươi phải gánh tổn thất lớn như thế đúng không?”

Chính xác, quan vừa mới lên chức đã lấy một trăm vạn vàng ra bẫy người ta, hệ thống có vô liêm sỉ tới mức nào thì chưa chắc đã làm được chuyện ấy.

“Cũng đúng ha!” Vương Vũ nghe vậy vội vàng mở quốc khố thành Thiên Long trong giao diện thành chủ ra xem.

Những thứ như lương thảo hay vật liệu xây dựng đều đã bị ngọn lửa của Long Ngạo Thiên đốt trụi… Còn về phần thuế vàng chỉ còn lại năm mươi vạn.

Có trời mới biết tên Long Ngạo Thiên kia có phải là quan tham ăn hối lộ hay không, dù gì thành Thiên Long cũng là một trong bốn thành phố nổi tiếng nhất, có số người chơi lên tới sáu mươi bảy mươi vạn người, mỗi người nộp một vàng tiền thuế cũng không thể có ít như vậy được…

Nếu là mười vạn tám vạn thì Vương Vũ còn có thể xem xét, năm mươi vạn thì thôi vậy, dù sao đối với người bình thường mà nói con số này chẳng khác gì một trăm vạn cả, đều là con số thiên văn cả, có ít hơn một nửa thì Vương Vũ cũng không muốn lấy.

“Quốc khố của thành chủ còn năm mươi vạn vàng…” Vương Vũ gửi ảnh quốc khố lên kênh công hội cho mọi người xem.

“Năm mươi vạn cơ à… Không ít nha!” Nhìn thấy ảnh cắt quốc khố, Minh Đô rớt nước miếng nói.

Vương Vũ tức giận đáp: “Không ít cái con khỉ, lại không phải là thành Dư Huy chúng ta, một đồng ta cũng không muốn lấy ra.”

“Ngươi nghĩ gì thế hả?” Minh Đô giận Vương Vũ không biết suy nghĩ: “Ý của ta là bảo ngươi cầm theo quốc khố chạy luôn… Năm mươi vạn cho không đấy ngươi hiểu không?”

Cả đám: “...”

Có trời mới biết bạn học Minh Đô này từ nhỏ nhận được nền giáo dục như thế nào, tình huống thế này mà nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn ấy, nhân lúc cháy nhà mà hôi của đã là bản năng của tên khốn này rồi sao, thật là đáng sợ quá đi.

Vương Vũ lắc lắc đầu nói: “Không chạy được, hệ thống chỉ cho ta thời gian chuẩn bị tiền là ba ngày thôi… Ta đoán đến lúc ấy không có đủ tiền, hệ thống sẽ cưỡng chế xóa nick của ta.”

“Thế à…” Vô Kỵ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vậy thì ngươi phải tìm một tên tiêu tiền như rác rồi.”

“Hả?” Vương Vũ nghe thế mắt bỗng sáng lên: “Tìm thế nào?”

Vô Kỵ bình thản nói: “Rất đơn giản, chuyển giao vị trí thành chủ cho người khác là được… Ngươi không muốn làm thành chủ, nhưng người khác lại muốn, bọn họ người đông thế mạnh, không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này đâu.”

“Chuyện này…” Vương Vũ lại câm nín.

Minh Đô làm chút chuyện xấu thật nhưng đó chỉ là ích kỷ mà thôi, còn tên Vô Kỵ này là hại người thật… đám người này làm sao thế không biết…

Có điều lời Vô Kỵ nói cũng rất có lý, Vương Vũ tự nhận hắn không phải là kiểu người thích xưng bá, chuyện quản lý một thành chính như thế vẫn nên giao cho người khác thì hơn, nếu hắn phải chịu thiệt thì chi bằng chuyển nó cho người khác, mọi người đều có được thứ mình muốn mà.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment