Trang 535# 1
Chương 1070: Đã đủ hiếm có chưa?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không đợi hai người Vương Vũ và Vô Kỵ nói chuyện xong, ngay sau đó, Lão Cửu lại nói: "Có điều hai vị này, chuyện đấu giá làm ăn của chúng ta tuy không lớn, nhưng vẫn phải có quy định, mấy thứ này cho dù có ít ỏi đến mấy, nhưng nếu để đặt ở đây cũng chỉ là trình độ bình thường mà thôi, giá cả gì đó cũng sẽ không cao như hai vị tưởng tượng đâu."
Đối với lời nói của Lão Cửu, Vô Kỵ không hề bất ngờ chút nào, hội đấu giá tại chỗ như thế này là nơi được những người chơi có tiền nhất cố gắng thổi phồng lên, đương nhiên không phải như phố hàng rong, vừa nhìn thấy loại vật phẩm hiếm có một chút thì đã lập tức hô to gọi nhỏ.
Đừng nói những thứ này đều là tài liệu hiếm có, cho dù là trang bị Ám Kim, kỹ năng hiếm có, ở đây cũng chỉ là mặt hàng bình thường thôi, nghe nói không lâu trước đây còn có một con nhà giàu nào đó mua được một món Thần Khí ở đây.
Mặc dù không phải là Thần Khí bản đầy đủ, nhưng cũng đủ để chứng minh được, Lão Cửu này không phải người chưa từng nhìn thấy đồ tốt bao giờ.
"Ha ha!" Nghe thấy lời nói của Lão Cửu, Vô Kỵ cười ha ha nói: "Danh tiếng của hội đấu giá đây, Toàn Chân Giáo chúng ta cũng đã từng được nghe nhắc đến rồi, đương nhiên sẽ không lấy những thứ bỏ đi ra làm bảo bối, đây chỉ là thuận tiện mà thôi."
Nói xong, Vô Kỵ liếc mắt ra hiệu với Vương Vũ.
Vương Vũ tiện tay lấy viên trứng rồng ra.
"Hít... Đây là... Trứng thú cưng?" Lão Cửu không hổ là người chuyên nghiệp, liếc mắt đã nhìn ra vật mà Vương Vũ đang cầm trong tay là vật gì.
So với đủ loại tài liệu vảy lân và thịt rồng linh tinh gì đó, giá trị của trứng thú cưng này không biết cao đến mức nào, sau khi Lão Cửu nhìn thấy trứng thú cưng, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn...
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu, tiện tay công khai thuộc tính của trứng thú cưng ra ngoài.
"Bịch bịch..."
Vừa nhìn thấy thuộc tính của trứng thú cưng, Lão Cửu đã đặt mông ngã phịch xuống đất.
Một lúc lâu sau, Lão Cửu mới chỉ vào trứng thú cưng trong tay Vương Vũ, kinh ngạc kêu lên: "Trứng rồng!"
"Là trứng của Hắc Long." Vương Vũ sửa lại một chút.
Hắc Long chính là loại rồng cấp cao, không thể xếp cùng một đẳng cấp với những con Cự Long cùng loại được.
"Thế nào, vật này đã đủ hiếm có chưa?" Thấy Lão Cửu vừa nãy còn vẻ mặt bình tĩnh bây giờ đã biến thành bộ dạng này, Vô Kỵ đi tới cười híp mắt nói.
Lão Cửu luôn miệng nói: "Đủ... đủ rồi! Quá đủ quá đủ rồi!"
Bây giờ loại đồ chơi như trứng thú cưng này cực kỳ ít ỏi, tạm thời chưa nói đến giá trị thuộc tính, chỉ từ độ hiếm có mà nói, thậm chí trứng thú cưng còn vượt qua cả trang bị cấp Truyền Kỳ.
Người chơi giàu có không giống như người chơi bình thường, họ chơi game mua đồ, bình thường hoàn toàn không để ý đến thuộc tính, dù người chơi có trâu bò hơn nữa, về thuộc tính mà nói cũng thể sánh bằng Chiến sĩ nhân dân tệ được.
Những thứ người khác có thì ta có, những thứ mà người khác không có thì ta cũng vẫn có, đây chính là phương pháp bộc lộ bản thân của đám người giàu có kia.
Cho nên thứ cực kỳ hiếm có như trứng thú cưng này, mới chính là thứ mà những con ông cháu cha kia yêu thích nhất.
Rồng vốn là loại sinh vật chí cao vô thượng, thú cưng là rồng trong bất kỳ game nào đều là sự tồn tại hiếm có không gì sánh nổi, lại càng đừng nói đến là trứng của Hắc Long cao cấp hiếm có.
Phải biết, trước đây không lâu, một quả trứng thú cưng được thợ săn Ám Ảnh săn được cũng phải bán ra với cái giá trên trời, lần này quả trứng Hắc Long trong tay Vương Vũ có thể gây ra phản ứng hóa học như thế nào, Lão Cửu quả thật không dám tưởng tượng.
Về phần yêu cầu nghề nghiệp gì đó, Lão Cửu không hề quan tâm đến một chút nào nữa... Kỵ sĩ rồng cũng không phải nghề nghiệp hiếm có gì, tuy thuộc tính kỹ năng rất bỏ đi, nhưng mà có một khách hàng lớn của Lão Cửu lựa chọn nghề nghiệp này.
Có câu nói như thế nào ấy nhỉ, không có nghề nghiệp mạnh nhất, chỉ có người chơi nhân dân tệ mạnh nhất, cho dù có là nghề nghiệp bỏ đi đến mức nào chăng nữa, một khi dát vàng lên, đều có thể trở thành thiên hạ vô địch được, kẻ có tiền rất thích phong độ đánh bất ngờ khi người ta không kịp đề phòng như vậy.
Mà khách hàng kia của Lão Cửu vẫn luôn nằm mơ cũng muốn có một con thú cưng... Lúc này có quả trứng Hắc Long này, tuyệt đối sẽ không keo kiệt với ông ta.
"Cậu Phong nhất định sẽ thích đồ chơi này." Nghĩ đến đây, trên mặt Lão Cửu lộ ra nụ cười đặc biệt của người làm ăn.
Vươn tay định nhận lấy quả trứng thú cưng trên tay Vương Vũ.
"Bốp!"
Pháp trượng của Vô Kỵ duỗi ra, gạt tay Lão Cửu ra, nói: "Gấp cái gì hả, ngươi còn chưa thảo luận giá cả với chúng ta đâu đấy."
Lão Cửu bừng tỉnh lấy lại tinh thần, suy nghĩ một lát nói: "Anh yên tâm đi, đồ chơi này thật sự rất hiếm có, đảm bảo thấp nhất cũng phải hai trăm nghìn vàng! Hai trăm nghìn vàng... chậc chậc."
Nghe thấy giá tiền của Lão Cửu, Vương Vũ và Vô Kỵ đều thổn thức không ngừng.
Hai trăm nghìn vàng, đó chính là hơn mười triệu đấy, phải biết rằng bây giờ giá cả của một trang bị cấp bậc Thần Khí cùng lắm cũng chỉ có mấy triệu thôi, một quả trứng thú cưng có hạn chế nghề nghiệp, thế mà còn có giá tiền cao đến như vậy...
Mặc dù thú cưng rồng có ít ỏi đến mức nào đi chăng nữa, thú cưng cũng là thứ đồ có thuộc tính trưởng thành, tốc độ phát triển quá chậm không nói, hơn nữa, đẳng cấp của thú cưng cũng lại không thể vượt qua người nắm giữ được, bây giờ người chơi có cấp bậc cao nhất cùng lắm cũng chỉ là cấp 50 mà thôi, con rồng cấp 50, trâu bò hơn nữa thì có thể trâu bò đến mức nào chứ.
So sánh tính chất mà nói, thú cưng và Thần Khí, không chỉ kém nhau một hai bậc thôi đâu.
Cũng chỉ có mấy anh công tử toàn thân đầy trang bị cực phẩm kia thôi, nếu là những người khác tuyệt đối sẽ không tốn nhiều tiền để mua thú cưng về chơi như vậy đâu.
"Hì hì!" Lão Cửu cười nói: "Đây cũng chỉ là đoán sơ qua mà thôi, nếu thật sự đưa ra buổi đấu giá, giá tiền cuối cùng chắc chắn sẽ còn vượt xa cái giá này, ngươi phải suy nghĩ đến tâm lý của những người có tiền kia, bọn họ dám tốn mười nghìn vàng mua một trang bị Ám Kim, thì tuyệt đối sẽ không để ý đến chuyện tốn một trăm nghìn vàng mua một con rồng làm thú cưng có một không hai, không cần tốt nhất chỉ cần hiếm có nhất thôi."
"Chậc chậc chậc..." Vương Vũ sợ hãi than thở nhìn Vô Kỵ một cái nói: " Lão già này còn buôn gian bán lận hơn cả ngươi."
"Cái này gọi là trí tuệ của người làm ăn!" Lão Cửu cười híp mắt nhận lấy trứng rồng, sau đó gửi cho Vương Vũ một hợp đồng, cũng nói: "Buổi đấu giá ngày mai, ta sẽ sắp xếp cho anh một chỗ gồi VIP."
Vương Vũ đọc hợp đồng cười nói: "Hợp đồng không cần vội, ta đây còn có thứ này nữa, ngươi cũng mua giúp ta luôn đi."
Nói xong, Vương Vũ lấy con dấu thành chủ ra đưa cho Lão Cửu.
Lão Cửu nhìn thứ đồ chơi vuông vức này còn tưởng rằng Vương Vũ đưa cho mình một món đồ không đáng tiền, nhờ mình mua hộ.
Nếu là bình thường, Lão Cửu chắc chắn sẽ không để ý đến Vương Vũ, nhưng mà có trứng rồng làm cơ sở, cho dù Vương Vũ có ném cho ông ta một thanh kiếm gỗ đi chăng nữa, Lão Cửu cũng sẽ tiện tay nhận lấy, sau đó lừa gạt đưa ra một giá tiền tạm được cho Vương Vũ.
Vì vậy, Lão Cửu nhận lấy con dấu trong tay Vương Vũ, cười nói: "Chút lòng thành thôi... Nhưng mà đồ chơi này, là vũ khí hay là vật phẩm trang sức vậy?"
Vừa cười, Lão Cửu vừa liếc thuộc tính của con dấu trong tay một cái.
"Bà mẹ nó!"
Nhìn thấy thuộc tính của con dấu, Lão Cửu không nhịn được xổ ra một câu nói tục trực tiếp nhảy dựng lên, con dấu trong tay cũng ném văng ra ngoài.
Cũng may Vương Vũ tay mắt nhanh nhẹn, đưa tay lên, lại bắt được con dấu vào tay, sau đó đưa cho Lão Cửu.
"Đại thần! Anh thật sự là đại thần rồi!"
Lão Cửu nắm chặt tay Vương Vũ, toàn thân run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ kính trọng, đã không còn biết nói như thế nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, còn kém mỗi việc quỳ gối ngay tại chỗ dập đầu với Vương Vũ một cái.
Con dấu của thành chủ!
Đây chính là thứ đồ tốt thật sự đó!
Độ hiếm có, tuyệt đối không thể thấp hơn thú cưng được.
Độ quý giá, tuyệt đối vượt xa bất kỳ một đồ vật nào trong game.
So sánh tính chất, cho dù là Thần Khí cũng tuyệt đối cưỡi ngựa đuổi theo không kịp.
Bất kể từ một khía cạnh nào để nói, đây đều là vật phẩm đấu giá có chất lượng cao nhất, Lão Cửu mở hội đấu giá lâu như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp loại đồ nào khiến ông ta cảm thấy ngay cả định giá cũng không dám như vậy.