Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1067 - Chương 1069: Lão Cửu Hội Đấu Giá

Trang 534# 2

 

 

 

Chương 1069: Lão Cửu hội đấu giá
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Sở dĩ thành Tự Do nổi tiếng như vậy, chính là bởi vì hội đấu giá được đặt ngay ở thành chính này.

Còn những công trình kiến trúc xung quanh thành Tự Do, phần nhiều cũng là để phục vụ cho những kẻ có tiền ấy, bởi vậy nơi đây cũng là chỗ tụ tập của đám lính đánh thuê.

Dọc theo đường đi đâu đâu cũng thấy đám người chơi kết bè kết lũ với nhau đứng làm ăn ở ven đường, hơn nữa hình như cấp bậc của họ đều không hề thấp.

Nhìn thấy gương mặt xa lạ của Vương Vũ và Vô Kỵ, đám người chơi đều chào hỏi từ xa: "Ông chủ, hai người có cần thuê bảo vệ không, chúng ta lấy giá rất rẻ thôi…”

Đương nhiên, những người này cũng chỉ có thể lừa gạt những công tử nhà giàu kia, với bản lĩnh của Vương Vũ, tất nhiên hắn chưa cần tới những người này phải làm bảo vệ cho hắn.

Hai người làm lơ tất cả, đi thẳng một mạch tới vị trí của hội đấu giá.

Sàn bán đấu giá nằm ở bên trong một kiểu kiến trúc gần giống như giáo đường, phía đối diện phủ thành chủ, bên ngoài cửa có hai người chơi đang đứng làm vệ binh, ID của hai người này hiện ngay trên đầu họ, một người tên là Bôn Ba Nhi Bá, một người khác tên là Bá Ba Nhi Bôn.

Bởi vậy có thể thấy được, người tổ chức ra hội đấu giá này hẳn là một người chơi, hơn nữa còn là một người chơi cực kỳ giàu có.

Dù sao cái cửa hàng nhỏ ở nơi hẻo lánh của nhà Vương Vũ đã có giá trị không tồi rồi, huống chi là kiến trúc lớn có thể so sánh với giáo đường như thế này.

"Xin lỗi hai vị, buổi đấu giá ngày mai mới bắt đầu."

Hai người Vương Vũ và Vô Kỵ đi tới cửa vừa muốn đi vào, lúc này Bôn Ba Nhi Bá và Bá Ba Nhi Bôn bèn đưa tay ra ngăn cản hai người lại.

Không hổ là bảo an ở khu phục vụ xa hoa, hai người nói chuyện khách sáo hơn nhiều so với vệ binh lạnh như băng, nhưng ngữ khí thì có vẻ ngăn cách người ta từ ngoài ngàn dặm.

"Ha ha!" Vô Kỵ cười cười nói: "Chúng ta không mua đồ, chúng ta muốn đến bán đồ."

Bôn Ba Nhi Bá nghe vậy đánh giá Vô Kỵ một phen, thấy trang bị trên người Vô Kỵ đều là hàng không tầm thường, thế là lập tức nói: "Xin lỗi, chúng tôi có thể biết ID của ngài được không?”

Hội đấu giá như cách bọn họ đang làm thuộc về chuyện riêng tư của người chơi, sẽ không có vệ binh giúp đỡ, tính an toàn tương đối thấp, đương nhiên không thể tùy tiện để người lạ đi vào trong được… nếu không chẳng may có tên cướp nào đó đi vào thì chẳng phải họ sẽ khóc đến chết ư, phải biết rằng đồ được đặt ở đây để đấu giá đều không phải là hàng giá rẻ.

Hai thủ vệ treo ID trên đỉnh đầu cũng là để tiện cho việc kiểm tra thân phận người muốn tới.

Vô Kỵ là người chơi lâu năm rồi, tất nhiên hắn ta hiểu rõ đạo lý này, thế là hắn bèn nở nụ cười nói: “Toàn Chân Giáo, Vô Kỵ!”

Nói rồi, Vô Kỵ gửi một lời yêu cầu kết bạn qua, tiến hành kiểm tra thân phận.

Nhưng ngay khi nhìn thấy ID của Vô Kỵ, sắc mặt hai thủ vệ lập tức thay đổi, họ cau mày nói: "Ngươi. . . ngươi chính là giáo chủ của Toàn Chân Giáo - Vô Kỵ?"

Cùng lúc đó, hai người này lập tức gửi tin nhắn trong một kênh công hội: “Mọi người cẩn thận đấy, người của Toàn Chân Giáo đến rồi!”

Toàn Chân Giáo, trước giờ danh tiếng cực kỳ bết bát, được xưng là kẻ chuyên đi gieo vạ khắp nơi, không chuyện xấu nào không làm, người như vậy tới đây nào phải chuyện gì tốt đẹp?

Huống chi người đến còn là nhân vật cấp trùm thổ phỉ của Toàn Chân Giáo.

Mặc dù hai thủ vệ ỷ vào người đông thế mạnh không sợ hai người, nhưng họ cũng phải cẩn thận đề phòng, những chuyện như vào nhà cướp của Toàn Chân Giáo thường xuyên làm, trình độ nghiệp vụ thông thạo vô cùng.

"Là ta!" Vô Kỵ gật đầu một cái rồi nói: "Ta có thể đi vào không?"

Thủ vệ vội vàng nói: "Xin ngài chờ thêm một lát, ông chủ của chúng ta còn chưa trả lời.”

"Chà chà... nhìn xem danh tiếng của các ngươi bết bát tới mức nào rồi kìa.”

Biểu hiện của đám thủ vệ sau khi nghe thấy đại danh của Vô Kỵ khiến Vương Vũ không khỏi tặc lưỡi thán phục.

Tuy rằng Vương Vũ cũng biết thanh danh của Toàn Chân Giáo không tốt, nhưng không nghĩ lại xấu đến mức này… đến hội đấu giá bán đồ thôi mà cũng bị người ta đề phòng.

"Còn vị này là?" Đúng lúc này, thủ vệ cũng chú ý tới Vương Vũ, hỏi rất chuyên nghiệp.

"Hắn là Thiết Ngưu!" Vô Kỵ chỉ vào Vương Vũ giới thiệu một cách bình thản, cuối cùng còn quay đầu sang nói với Vương Vũ: "Gửi một cái yêu cầu kết bạn để người ta kiểm tra thân phận đi.”

"Soàn soạt!”"

Vô Kỵ vừa dứt lời, hai thủ vệ đã phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, gương mặt đã trực tiếp hiện lên vẻ kinh hãi: "Ngươi chính là Thiết Ngưu?"

Vương Vũ còn cười nhạo danh tiếng của Toàn Chân Giáo, nhưng hắn lại đâu biết bản thân hắn là nhân tài mới xuất hiện của Toàn Chân Giáo, hung danh của Vương Vũ đã vang cực xa, át hết cả danh tiếng của đám người Toàn Chân Giáo từ lâu, ở trước mặt Vương Vũ, trùm thổ phỉ như Vô Kỵ cũng chỉ là góp lại cho đủ số mà thôi.

"Ha ha, nhìn thanh danh của ngươi bết bát chưa kìa." Vô Kỵ giễu cợt lại.

". . ."

Nhìn thấy dáng vẻ hai người kia như thế, Vương Vũ xạm mặt lại bất đắc dĩ nói: "Là ta!"

Nói rồi, Vương Vũ cũng gửi một yêu cầu kết bạn qua.

Sau khi Bôn Ba Nhi Bá nhìn kỹ ID của Vương Vũ, hắn ta cẩn thận từng li từng tí một làm kiểm tra, rồi gửi ID của hai người cho ông chủ.

Rất nhanh sau đó, Bôn Ba Nhi Bá đã nhận được tin nhắn của ông chủ: "Để bọn họ vào đi."

Hai anh em Bôn Ba Nhi Bá cũng không biết vì sao ông chủ lại dẫn sói vào nhà như vậy, để hai nhân vật nguy hiểm đi vào bên trong, nhưng người ta là ông chủ, hai người Bôn Ba Nhi Bá chỉ đành nhường đường, nói: "Hai vị lão đại xin mời vào."

"Làm bộ làm tịch, cứ như là thật không bằng.” Vương Vũ lầm bầm một câu rồi đi vào.

“Hừ hừ!”

Vô Kỵ cũng khẽ cười cười, theo sát phía sau.

Bên ngoài sàn đấu giá này có vẻ như là một giáo đường, nhưng không ngờ bên trong lại là giáo đường thật, chỉ nhỏ hơn khu hồi sinh một chút mà thôi, khối tài sản khổng lồ như vậy, ông chủ của sàn đấu giá này cũng thật là giàu có.

Vòng qua sảnh lớn, hai người Vương Vũ và Vô Kỵ đi tới phía sau thần điện, lúc này một người đàn ông trung niên với vóc dáng mập mạp mới tất tưởi chạy ra đón, vô cùng nhiệt tình nói rằng: "Hai vị cao thủ đại giá quang lâm, lão Cửu không có nghênh đón từ xa, thứ tội thứ tội."

Thì ra cái tên mập mạp này gọi lão Cửu.

"Phi!" Hai người Vương Vũ và Vô Kỵ nghe thấy lão Cửu nói vậy bèn cười khinh bỉ trong lòng, sau đó quay mặt sang chỗ khác.

Mẹ nó, ông đây đứng bên ngoài cả nửa ngày trời, nếu lão muốn nghênh đón từ xa thì đã ra bên ngoài từ lâu rồi, giả vờ giả vịt ở đây làm cái quái gì.

Suy cho cùng lão Cửu vẫn là một người làm ăn, lão hiểu rõ đạo lý dùng khuôn mặt tươi cười để đón khách.

Thấy hai người Vương Vũ và Vô Kỵ cũng không thích trò này của mình, lão Cửu bèn cười nói: "Chẳng còn cách nào khác nữa hai vị ơi, chúng ta làm nghề này nguy hiểm khá lớn, nếu có thất lễ ở đâu thì mong hai vị hãy tha lỗi.”

Câu này thì lão Cửu cũng ăn ngay nói thật, hội đấu giá này của lão là nơi làm ăn của kẻ có tiền, còn giàu có hơn cả ngân hàng nữa, nhưng nơi này lại không có hệ thống vệ binh, cẩn thận một chút cũng là chuyện phải thôi.

Vô Kỵ cũng không phí lời với lão Cửu nữa, hắn ta đi thẳng vào vấn đề luôn: "Được rồi, ngày hôm nay chúng ta đến là để bán đấu giá đồ đạc, không phải đến để tám nhảm với lão, lão nhìn rồi cho ta cái giá đi.”

"Ồ?" Lão Cửu cười híp mắt nói: "Không biết hai vị cao thủ có vật gì tốt muốn bán qua tay ở chỗ này của ta?”

Vương Vũ cười nhạt nói: "Một vài thứ vặt vãnh thôi."

Nói rồi, Vương Vũ bèn mang những nguyên liệu như vảy rồng, thịt rồng, xương rồng lấy được từ chỗ Long Ngạo Thiên ra.

Nghề của lão Cửu là nghề giúp kẻ có tiền bàn chuyện làm ăn, kiến thức của lão tất nhiên là bất phàm, ánh mắt cũng độc hơn người chơi bình thường rất nhiều.

Nhìn thấy những thứ trong tay Vương Vũ, lão chỉ thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức cười híp mắt mà nói: "Thì ra là nguyên liệu từ cơ thể Long Tộc! Còn là nguyên liệu từ Hắc Long nữa, nguyên liệu hiếm có như vậy cũng có thể lấy được, quả nhiên hai vị có bản lĩnh cực kỳ cao cường.”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment