Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1066 - Chương 1068: Thành Tự Do

Trang 534# 1

 

 

 

Chương 1068: Thành Tự Do
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Giá thị trường của trang bị Ám Kim hiện tại là một vạn vàng một món, giá của vũ khí và y phục thì tăng gấp đôi so với các trang bị lẻ khác, trên người Phong Vân Thiên Hạ từ trên xuống dưới toàn bộ đều là trang bị Ám Kim, bộ trang bị này của gã, tính tổng số vàng lại cũng chỉ cao hơn chứ không ít hơn con số kia.

Vương Vũ còn tưởng rằng tên Phong Vân Thiên Hạ này làm màu như thế thì có thể móc được ra bao nhiêu vàng cơ, thì ra ra tay lại keo kiệt bủn xỉn như thế.

Dù gì cũng là con dấu khống chế cả một thành chính, nếu như giá bán của nó còn không bằng giá của một bộ trang bị, Vương Vũ cũng cảm thấy tủi thân thay cho con dấu của mình, chẳng thà không bán còn hơn.

"Ha ha!" Phong Vân Thiên Hạ bật cười ha ha, gã có chút đắc ý nói: "Thiết Ngưu tiên sinh quả thật là một người biết nhìn hàng."

"..." Lần thứ hai Vương Vũ bĩu môi, hóa ra tên khốn này không phải kẻ keo kiệt bủn xỉn, chỉ có điều gã coi hắn là đất sét mà ra sức nặn thôi.

"Như vậy thì ngài ra giá đi, chỉ cần giá cả hợp lý, chúng ta có thể giao dịch ngay lập tức." Phong Vân Thiên Hạ vừa cười vừa nói.

"Không cần đâu!" Vương Vũ xua tay một cái rồi nói: "Ta không muốn làm ăn với ngươi, thứ này ta cũng định ném vào hội đấu giá rồi, nếu ngươi thực sự không thiếu tiền, ngày mai cứ tới hội đấu giá mua là được.”

Dứt lời, lần thứ hai Vương Vũ nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn để ý tới người kia nữa.

“Thế à…” Phong Vân Thiên Hạ là người biết nhìn sắc mặt, Vương Vũ đã nói đến nước này rồi, thế mà Phong Vân Thiên Hạ vẫn giữ nguyên được dáng vẻ kia.

Chỉ thấy gã ta khẽ mỉm cười một cái rồi nói: "Ngươi không làm ăn với ta cũng không sao cả, có điều cho dù ngươi có ném con dấu này vào hội đấu giá đi chăng nữa, kết quả cuối cùng khẳng định nó vẫn sẽ trở về tay ta mà thôi, hà tất phải để người của hội đấu giá kiếm được phí thủ tục chứ?”

Lại nữa rồi, cái tay Phong Vân Thiên Hạ nói ra câu nào đều có cái vẻ ông đây là thiên hạ đệ nhất, ngữ khí của gã khiến người ta cảm thấy cực kỳ chán ghét, nói kiểu như trong trò chơi này không ai có nhiều tiền hơn gã vậy.

Vương Vũ cũng gặp nhiều người tự tin rồi, nhưng cái loại tự tin đến mức khiến người ta phát ghét như Phong Vân Thiên Hạ thế này, đây là lần đầu tiên Vương Vũ gặp phải.

Vương Vũ không để ý đến lời Phong Vân Thiên Hạ nói, hắn không nhịn được chỉ vào khung cảnh phía dưới phi thuyền, hỏi: “Ngươi thấy phi thuyền này bay có cao không?”

Phong Vân Thiên Hạ nhìn xuống dưới nói: “Ừm, thực sự rất cao.”

"Vậy là tốt rồi!" Vương Vũ trừng mắt nhìn Phong Vân Thiên Hạ, hắn nói: "Ngươi còn lầm bầm bên tai ta nữa, ta sẽ ném ngươi xuống dưới đấy.”

"Ngươi!" Phong Vân Thiên Hạ sửng sốt một chút rồi gắt lên: "Ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt..."

Ô kìa, ngay cả Vương Vũ cũng dám uy hiếp, quả nhiên lá gan không hề nhỏ chút nào.

"Vệ binh!" Vương Vũ đưa tay búng một cái với vệ binh bên cạnh.

"Thành chủ đại nhân ngài có gì muốn sai bảo?" Vệ binh cúi chào Vương Vũ với vẻ nghiêm túc và kính trọng, nói.

Hiện tại phi thuyền còn đang nằm trong phạm vi của thành Thiên Long, đồng chí vệ binh coi như là con dân của Vương Vũ.

Vương Vũ chỉ vào Phong Vân Thiên Hạ nói: "Chọc hắn ta xuống dưới cho ta!”

“Rõ!”

Nói xong, vệ binh đại ca đã bước tới trước mặt Phong Vân Thiên Hạ trong ánh mắt kinh ngạc của gã.

Phong Vân Thiên Hạ kinh hãi chỉ vào Vương Vũ và vệ binh mà nói: "Ngươi... Ngươi dám chọc ta xuống? Ngươi có biết ta là ai không?"

Phong Vân Thiên Hạ là ai, tất nhiên Vương Vũ không có hứng thú biết, về phần bạn học vệ binh thì chắc chắn là càng không có hứng thú gì rồi, không đợi Phong Vân Thiên Hạ nói hết lời, trường mâu trong tay vệ binh đã vung lên, chọc thẳng về phía Phong Vân Thiên Hạ.

E rằng Phong Vân Thiên Hạ chưa từng được chứng kiến thực lực của vệ binh, thấy vệ binh tấn công gã hoàn toàn không biết lượng sức mình mà rút đao phản kích, kết quả một hiệp cũng không chống được đã bị vệ binh chọc thẳng từ trên phi thuyền xuống dưới.

"Ngươi cứ chờ đấy..."

"Mẹ nó phiền chết đi được..." Nhìn Phong Vân Thiên Hạ bị ném xuống, Vương Vũ ngoáy ngoáy lỗ tai.



Thành Tự Do, có thể nói là thành chính đặc biệt nhất trong trò chơi, không phải là một trong nữa.

Sở dĩ nó đặc biệt như vậy là bởi vì đây là một thành chính tuyệt đối trung lập, hơn nữa thành Tự Do không hỗn loạn mất trật tự như thành Tội Ác, ngược lại, an ninh trật tự ở đây được thắt chặt cực kỳ, trị an đô thị còn tốt hơn cả thành Thánh Quang nữa.

Ở chỗ này, không có sự bó buộc của trận doanh, trận doanh Quang Minh và trận doanh Hắc Ám có thể chung sống hòa bình với nhau, khung cảnh tự do phồn vinh.

Chính vì như vậy, trụ sở của hội đấu giá mới được đặt ở đây, dù sao nơi này là nơi duy nhất có thể cho phép mọi người chơi bình tĩnh nói chuyện làm ăn.

Sau khi xuống khỏi phi thuyền, nhìn thấy người chơi của thành Tự Do Vương Vũ bỗng thấy mụ mị cả đầu óc.

Đừng thấy thành Dư Huy là thành chính trung lập, nhưng xét trên ý nghĩa bối cảnh, trận doanh Trung Lập và trận doanh Quang Minh là liên minh của nhau, bởi vậy người chơi của thành Dư Huy đều là người chơi của trận doanh Quang Minh, nghề nghiệp cũng đều là nghề nghiệp của trận doanh Quang Minh.

Người không chung ý tưởng thì khó có thể đi chung đường, cho dù người chơi của thành Dư Huy có gia nhập vào trận doanh Hắc Ám, để không bị người ta nhắm vào, mọi người cũng sẽ tự giác di dân tới các thành chính của trận doanh Hắc Ám để sinh sống, bởi vậy đến bây giờ Vương Vũ cũng rất ít khi gặp phải người chơi có nghề nghiệp bên phía trận doanh Hắc Ám.

Người chơi một nửa thành Tự Do là người chơi của trận doanh Hắc Ám, thú nhân này, tinh linh này, người Atlanta này, người gì cũng có… Vương Vũ nhìn còn thấy xa lạ, đừng nói gì đến việc đoán xem nghề nghiệp của họ là gì.

“Này, ngươi làm gì mà ngẩn người ra thế?”

Ngay lúc Vương Vũ đang trợn mắt há hốc mồm, trong một cái sạp nhỏ cách đó không xa, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Vương Vũ nhìn về hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy Vô Kỵ đang ngồi ở chỗ kia nhìn hắn cười cười.

Vương Vũ bước vài bước đi tới trước mặt Vô Kỵ, hắn kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống nói: “Ngươi tới nhanh ghê ta.”

“Chứ sao!” Vô Kỵ cười híp mắt nói: "Chỗ này không giống thành Dư Huy đâu.”

“Hầy, người nơi này trông cứ quai quái thế nào ấy nhỉ.” Vương Vũ chỉ vào một Chiến sĩ thú nhân cách đó không xa, tên này trông như quái vậy, làm Vương Vũ cũng không nhịn được muốn đi tới nện hai đấm.

"Hừ!" Vô Kỵ cười nói: "Trận doanh Hắc Ám mà, một đám dơ bẩn xấu xí, trông như thế cũng chẳng có gì là lạ."

Phi thuyền chỗ này là cảng ra vào duy nhất của thành Tự Do, bởi vậy người chơi gần đó tương đối đông đúc, xung quanh hai người Vương Vũ và Vô Kỵ lại có khá nhiều người chơi của trận doanh Hắc Ám.

Vô Kỵ vừa dứt lời, Vương Vũ nhất thời đã cảm thấy từng ánh mắt giết người trừng thẳng về phía họ.

Không hổ là trùm thổ phỉ của Toàn Chân Giáo, vừa mở miệng ra đã đắc tội nhiều người như vậy.

Vương Vũ thấy sắc mặt đám người bất thiện, hắn khẽ cau mày, lúc này chỉ nghe thấy Vô Kỵ nói: "Yên tâm đi, bọn họ không dám làm gì đâu, trị an của chỗ này cực kỳ tốt!”

Nói rồi, Vô Kỵ chỉ chỉ vệ binh gần đó.

Phải hiểu rằng đến người của Toàn Chân Giáo còn phải nói Vô Kỵ là tiện nhân, hắn ta biết người khác không dám động tới minh, mở miệng ra đã khiến người ta khó chịu, chắc chắn là để nói mặt hàng này rồi.

Quả nhiên, những người chơi căm tức Vô Kỵ kia chỉ tức giận trên mặt chứ không ai dám ra đây gây chuyện cả.

Mọi người đều biết, đám người Toàn Chân Giáo kia luôn luôn đê tiện một cách thần kỳ, đặc biệt thích nhìn thấy nét mặt vừa tức giận lại không làm gì được mình của người khác, sự tức giận của mọi người xung quanh có thể nói là đúng ý Vô Kỵ.

Vô Kỵ thấy mọi người như thế mới hài lòng cười cười đứng lên nói: "Đi thôi, ta đi làm chuyện chính, không nói chuyện với đám người xấu xí này nữa.”

Vương Vũ nghe vậy đứng lên, sau đó kéo giãn khoảng cách đứng với Vô Kỵ ra cự ly mấy thước.

"Ha ha!" Vô Kỵ thấy Vương Vũ hành động như thế, hắn ta không khỏi cười nói: "Chẳng lẽ ngươi sợ bọn chúng tấn công ta sẽ lan đến gần ngươi à?"

“Không phải!"

Vương Vũ lắc đầu nói: "Ta cũng không lo người chơi tấn công ngươi, ta chỉ sợ lúc đám vệ binh tấn công nhóm người nhịn không được muốn đánh ngươi sẽ chém nhầm cả ta nữa.”

Vô Kỵ: "..."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment