Trang 533# 2
Chương 1067: Phong Vân Thiên Hạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Chuyện này…”
Tại sao Độc Cô Cửu Thương lại không dám trực tiếp mở miệng đòi Vương Vũ vị trí thành chủ, bởi vì hắn ta cũng biết chuyện đánh giết Long Ngạo Thiên gần như là do một mình Vương Vũ làm, Thiên Hạ Mạt Thế chỉ phát huy một tác dụng cực kỳ nhỏ.
Tình huống ấy mà còn dám mở miệng đòi chức thành chủ, chẳng phải là muốn gây khó chịu cho Vương Vũ hay sao?
“Thôi được rồi.” Thấy thái độ của Độc Cô Cửu Thương như vậy, Vương Vũ cũng biết tên khốn này đang nghĩ cái gì, thế là hắn bèn trả lời: "Ngươi cũng đừng oán trách, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi! Còn nữa, ta khuyên ngươi đừng đến hội đấu giá lần này, tốt nhất ngươi cũng đừng có suy nghĩ gì với con dấu thành chủ này nữa.”
Nói cho cùng, Độc Cô Cửu Thương cũng không phải không có một chút tác dụng nào, hắn ta cũng đáng được nhắc nhở một câu, gài bẫy ai mà chẳng được, cũng không thể chuyên môn gài bẫy một người mà phải không?
Nói xong, Vương Vũ lập tức đóng khung chat lại, không còn trả lời tin nhắn của Độc Cô Cửu Thương nữa.
Chỉ còn lại một mình Độc Cô Cửu Thương ở nơi đó suy sụp vô cùng.
"Tiện nhân kia nói thế nào?" Thấy Độc Cô Cửu Thương uể oải như vậy, mấy người chơi khác đứng bên cạnh Độc Cô Cửu Thương nhao nhao xông tới hỏi.
Độc Cô Cửu Thương suy nghĩ một chút rồi nói: "Con dấu thành chủ rơi ra rồi, nhưng hắn ta không muốn đưa cho chúng ta.”
"Tại sao chứ?" Cả lũ nghe vậy lập tức tức giận vô cùng, ngay từ đầu đã nói rõ rồi, bây giờ lại đột nhiên lật lọng, làm thế có thất đức quá không?
"Bởi vì lần này chúng ta có giúp được gì đâu." Độc Cô Cửu Thương bất đắc dĩ giang tay ra.
Nếu đối phương là một người khác, có lẽ hiện tại Độc Cô Cửu Thương đã phái người đi cướp đoạt rồi, nhưng người này lại là Vương Vũ, Độc Cô Cửu Thương thực sự rất bất đắc dĩ.
Lúc này lại có người hỏi: "Vậy thì chúng ta mua của hắn là được mà.”
"Mua?" Độc Cô Cửu Thương cười lạnh nói: "Hắn ta đã cầm nó đi đấu giá tại thành Tự Do rồi.”
“Hội đấu giá thành Tự Do?" Nghe thấy Độc Cô Cửu Thương nói vậy, gương mặt tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ thổn thức.
Nơi đó là chỗ tụ tập của bọn nhà siêu giàu, những kẻ đến đó chơi bán đấu giá cũng đều là những tên con ông cháu cha nổi tiếng.
Những kẻ đó trước giờ không cầu thứ tốt nhất, chỉ cầu thứ đắt nhất, thứ họ muốn chính là cảm giác thỏa mãn rằng ta có nhiều tiền hơn ngươi, cũng gần giống bọn học sinh tiểu học thích đấu bài yugioh ngày xưa.
Đừng nói tới thứ cực kỳ quý giá như con dấu thành chủ này, cho dù có là một bình dược tề, những kẻ có tiền này cũng phải kêu lên giá cao một trăm vàng, khí thế hung hãn khiến cho đám dân đen nghe thấy đều phải chùn bước lại.
Cho dù là những công hội lớn có tập đoàn ủng hộ phía sau giống như Thiên Hạ Mạt Thế, cũng không dám tùy tiện chơi nện tiền với những thiếu gia tiểu thư kia.
Dù sao tập đoàn đầu tư vào thể thao điện tử là để kiếm tiền, chứ không phải để dùng tiền như đám con ông cháu cha ấy.
“Người của Toàn Chân Giáo người thật là biết làm ăn, nếu không chúng ta cũng đi xem thử đi?” Anh Quang đứng bên cạnh sờ lên cái đầu trọc lốc, nói với vẻ đầy mơ mộng.
Độc Cô Cửu Thương lắc đầu nói: "Quên đi thôi! Dù có đi ta cũng không mua nổi."
Con dấu thành chủ là thứ cực kỳ quý giá và hi hữu, cho dù có giao dịch bằng nhân dân tệ đi chăng nữa, có lẽ cũng phải bán được hơn một ngàn tám trăm vạn, bị đám con ông cháu cha kia nhúng tay vào, giá cả cao hơn nữa cũng không phải là chuyện không thể.
Đương nhiên, với khả năng tài chính của Thiên Hạ Mạt Thế, nói không mua nổi thì có hơi khoa trương, chỉ là lúc xin cấp vốn sẽ hơi khó khăn mà thôi, sở dĩ Độc Cô Cửu Thương không đi, chính là bởi vì câu nói cuối cùng kia của Vương Vũ.
Tại sao Vương Vũ lại nói ra câu kia, Độc Cô Cửu Thương không biết, nhưng Độc Cô Cửu Thương quá hiểu đám Toàn Chân Giáo này rồi, cái lũ đó làm việc gì cũng chỉ thích chiếm lợi của người khác mà không chịu thiệt thòi, lần này không chừng lại âm mưu gì để hại người đây, biết rõ sự âm hiểm của đám người này mà còn muốn đứng trước họng súng, chẳng phải là ngứa đòn quá ư?
Độc Cô Cửu Thương không dám có ý nghĩ gì với con dấu nữa, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không dám.
Ngay khi Vương Vũ vừa ngồi lên phi thuyền lái về hướng thành Tự Do, lúc này một người chơi bỗng sáp lại gần hắn.
Người chơi kia bước tới trước mặt Vương Vũ, gương mặt nở nụ cười tươi tắn: "Ngài chính là Thiết Ngưu tiên sinh phải không?’
"Ừm!" Vương Vũ khẽ gật đầu rồi liếc người kia một cái..
Người chơi này đã hơn ba mươi lăm tuổi, dáng người có vẻ hơi gầy, có điều coi như cũng cân xứng, nhất là mái tóc rẽ ngôi sáng lóa, khiến người ta không kiềm chế được phải liếc mắt nhìn sang, tướng mạo thì nhìn cũng rất hiền lành, nhưng lời ăn tiếng nói lại có một thái độ khiến người ta khó mà thân thiết cho được.
Ở trên người hắn ra tỏa ra một vầng sáng màu cam nhàn nhạt, điều này quả thực cũng khiến Vương Vũ phải lấy làm kinh ngạc.
Là một bộ trang bị Ám Kim… Xem ra lai lịch của người này cũng không đơn giản chút nào.
“Ngươi là ai?” Ngay sau đó, Vương Vũ hỏi.
“Ta tên là Phong Vân Thiên Hạ, là hội trưởng của công hội Thiên Hạ Minh, chắc hẳn ngươi đã từng nghe nói đến ta.”
Người đàn ông trung niên kia nói chuyện với vẻ từ tốn, gã nói đến tên mình một cách rất tự tin, gã cảm thấy rằng Vương Vũ nhất định phải biết đến gã.
Ai cũng biết, Vương Vũ là tên gà mờ trong game, nghe thấy tên Phong Vân Thiên Hạ, hắn chỉ sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: "Không biết! Chưa từng nghe nói đến bao giờ."
“...”
Phong Vân Thiên Hạ làm màu thất bại nên khá ngạc nhiên, nhưng gã lập tức tìm lại mặt mũi nói: “Không sao, hiện tại chẳng phải chúng đã quen biết nhau rồi sao, đừng sợ, ta chỉ đến nói chuyện làm ăn với ngươi mà thôi.”
Phong cách nói chuyện của Phong Vân Thiên Hạ hình như đều là như thế này, giọng nói gã luôn mang theo một vẻ phách lối và sự không cho phép người khác nghi ngờ.
“Ồ…”
Vương Vũ khẽ gật đầu, sau đó hắn xoay người sang chỗ khác nhìn phong cảnh phía dưới phi thuyền.
Con buôn làm màu như vậy, Vương Vũ chưa bao giờ thích cả, má nó, kẻ có tiền nhất trong trò chơi này là Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn thấy Vương Vũ còn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng anh trai, gã này tưởng gã là cái thá gì, cũng xứng khiến Vương Vũ phải sợ hãi?
“Chuyện là thế này, Thiết Ngưu tiên sinh, ngươi không muốn nghe thử xem là chuyện làm ăn gì sao?” Thấy Vương Vũ không để ý tới mình, Phong Vân Thiên Hạ lại lại gần hỏi.
Vương Vũ cũng không phải là người vô lễ, phi thuyền lớn như vậy, Vương Vũ cũng không tiện bỏ Phong Vân Thiên Hạ lại một mình, thế là hắn bèn trả lời một cách nhạt nhẽo: “Ta đang nghe đây, ngươi cứ nói đi.”
"Thiết Ngưu tiên sinh thật sự là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái."Phong Vân Thiên Hạ nói: “Nghe nói trên người ngươi có một thứ quý giá, có nó thì có thể làm thành chủ thành Thiên Long thật sao?”
"Ngươi nghe ai nói vậy?" Vương Vũ nghe vậy nhướng lông mày lên hỏi ngược lại.
Hiện tại người biết trên người Vương Vũ có con dấu thành chủ con dấu ngoại trừ Độc Cô Cửu Thương ra, chỉ có đám người Toàn Chân Giáo kia.
Độc Cô Cửu Thương một lòng ngấp nghé vị trí thành chủ thành Thiên Long, đương nhiên sẽ không nói chuyện này cho những người khác, người của Toàn Chân Giáo người coi như muốn lừa gạt thì cũng sẽ nói con dấu đang nằm trong tay hội đấu giá, rốt cuộc tên này làm sao mà biết được con dấu đang nằm trong tay hắn, Vương Vũ cảm thấy có chút buồn bực.
"Hừ hừ!" Phong Vân Thiên Hạ hất tay áo nói: "Chuyện này thì ngươi không cần hỏi đến, dù sao ta cũng thấy rất hứng thú với thứ đang nằm trong tay ngươi, thế nào, ngươi có nghĩ đến việc chuyển nhượng nó không? Ta đã tự mình tới đây nói chuyện với ngươi rồi, ta rất có thành ý đó.”
Ngữ khí của Phong Vân Thiên Hạ vẫn kiêu căng ngạo mạn như vậy, như thể gã đến bàn chuyện làm ăn với Vương Vũ là vinh hạnh của Vương Vũ không bằng.
"Chuyển nhượng?" Vương Vũ cười cười nói: "Dựa vào cái gì?"
"Ha ha!" Phong Vân Thiên Hạ duỗi ra một ngón tay nói: "Mười vạn vàng, đủ chưa?"
Vương Vũ cười nói: "Ngươi cảm thấy chức thành chủ thành Thiên Long thành chủ còn không đáng tiền bằng bộ trang bị trên người ngươi ư?