Trang 537# 2
Chương 1075: Đừng lấy tiền lương một năm của ngươi để thách thức tiền tiêu vặt của ta
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ném người ta xuống... Còn là ném từ trên phi thuyền xuống.
Mẹ nó, thảo nào sau khi tên Phong Vân Thiên Hạ này nhìn thấy Vương Vũ lại kích động như thế, không cài dây thừng cũng bắt người ta nhảy Bungee từ trên trời cao xuống, mẹ nó chuyện này đã tạo thành biết bao nhiêu tâm lý cho Phong Vân Thiên Hạ chứ.
Vốn tưởng rằng Vương Vũ chẳng qua chỉ đánh bại đám người kia về mặt thực lực, không thể tưởng tượng được cái tên có thuộc tính điên cuồng này, thế mà dám ném người ta rơi xuống.
"Khâm phục khâm phục!" Đám người dựng lên một ngón tay cái, từ tận đáy lòng thể hiện sự kính nể của mình đối với Vương Vũ.
Mà Phong Vân Thiên Hạ bên này nhìn thấy Vương Vũ chuyện trò vui vẻ, hận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng có đắc ý quá sớm, ta đã nói từ lâu rồi, con dấu của thành chủ kia, ta nhất định sẽ lấy được."
"Ồ..." Đám người nghe thấy vậy lại sửng sốt thêm lần nữa: "Nếu đã có thù oán với lão Ngưu, không phải sẽ không mua đồ vật gì đó của lão Ngưu mới đúng chứ?"
"Ai biết được... Có thể là đầu óc có bệnh thì sao?" Vương Vũ bất đắc dĩ giang hai tay ra.
Họ thật sự không biết rằng Phong Vân Thiên Hạ này là loại người quen với việc dùng tiền khuất phục người khác, trong mắt Phong Vân Thiên Hạ, có thể lấy được con dấu thành chủ của Vương Vũ, không chỉ là mua được vật mình muốn, mà còn mua được nhân cách của Vương Vũ.
Ngươi không phải là không muốn bán sao? Ông đây lấy tiền nện vào cho ngươi phải bán, chính là suy nghĩ như vậy đó...
Dù sao Toàn Chân Giáo cũng đều là người theo chủ nghĩa vì lợi nhuận, không hiểu được tâm lý của Phong Vân Thiên Hạ cũng hợp tình hợp lý thôi, dù sao thứ như tiền ở trong mắt Phong Vân Thiên Hạ và trong mắt người bình thường có tầm quan trọng không giống nhau mà.
Hai tiếng đồng hồ nói ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài thì cũng chẳng dài, mọi người ở đây ăn uống tiệc tùng khoe khoang lẫn nhau, thời gian trôi qua cũng nhanh, chẳng qua chỉ là chuyện trong một chớp mắt mà thôi.
Thời gian vừa đến, cổng lớn của sàn bán đấu giá lập tức đóng lại, buổi đấu giá cũng chính thức bắt đầu, dưới ánh nhìn soi mói của tất cả mọi người, Lão Cửu bước lên sân khấu.
"Các vị khách quý, chúc mọi người một buổi tối tốt lành... Vẻ vang cho kẻ hèn này... Vô cùng cảm thấy may mắn...."
Đầu tiên Lão Cửu phát biểu một chuỗi những lời dạo đầu khách sáo chẳng có ý nghĩa gì, nói với mọi người rằng buổi đấu giá hôm nay không giống như bình thường, cho nên tự bản thân ông ta sẽ đích thân chủ trì, sau đó lại không chút dấu vết, quay lại nội dung chính của câu chuyện.
Dù sao cũng vẫn là nơi làm ăn của những kẻ có tiền, ngay từ khi vừa bắt đầu bán đấu giá đã là trang bị mà mấy người chơi nóng lòng thu gom được nhất.
Hơn nữa trang bị đầu tiên đã là một bao cổ tay cấp bậc Ám Kim.
Lão Cửu mở thuộc tính trang bị ra cộng hưởng, sau đó giới thiệu: "Sức mạnh của Kỵ sĩ bàn tròn, bao cổ tay Ám Kim, yêu cầu nghề nghiệp thông dụng, đồng thời gia tăng cả sức mạnh và độ nhanh nhẹn, là cực phẩm của nghề nghiệp cận chiến, giá khởi điểm năm nghìn vàng bắt đầu, mỗi lần nâng giá ít nhất một trăm vàng..."
Nhìn thấy trình độ của vật phẩm bán đấu giá cao đến như vậy, mấy người Toàn Chân Giáo đều vô cùng kích động, hết cách rồi, trang bị là điều cơ bản trong game, cũng là thứ mà người chơi có nhu cầu nhất.
Nhất là Danh Kiếm Đạo Tuyết, sờ ví tiền của mình, vẻ mặt khao khát nói: "Vừa đưa lên đã trang bị Ám Kim rồi... Điều này khiến ta rất khó khăn đó."
Minh Đô cũng khinh thường nói: "Thôi đi, xem bộ dạng không có tiền của ngươi kìa! Trang bị sớm muộn gì cũng phải bỏ cũ lấy mới, vẫn là kỹ năng quan trọng nhất! Ngươi giữ lại tiền mà mua kỹ năng đi."
"Ngươi biết cái gì? Không nghe thấy chú Ngưu nói rồi đó à? Người có trí tuệ tìm kiếm sức mạnh từ bên trong, người không có trí tuệ mới tìm kiếm sức mạnh từ bên ngoài, thao tác đã tốt rồi thì quan trọng hơn tất cả mọi thứ, tiền tài là vật ngoài thân." Ký Ngạo cũng chém gió ở bên cạnh, cuối cùng còn quay đầu tự rước lấy nhục hỏi Vương Vũ: "Chú Ngưu, nếu là chú, trang bị cực phẩm và kỹ năng cấp thần và thao tác vô địch, chú sẽ chọn cái nào?"
Vương Vũ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Anh bạn nhỏ, tất cả những thứ mà ngươi vừa nói, ta đều không thiếu."
Mọi người: "..."
Ngay sau đó Vương Vũ lại nói: "Yên lặng nhìn xem là được rồi, đồ thích hợp nhất với mình mới đáng mua!"
Không phải sao, trình độ thao tác của Danh Kiếm Đạo Tuyết kém hơn những người khác một chút, chạy theo trang bị cũng là hợp tình hợp lý.
Minh Đô là Pháp sư, hiệu quả thao tác được quyết định nhờ vào phán đoán, đương nhiên là kỹ năng quan trọng hơn rồi... Còn Ký Ngạo thì sao... Đứa trẻ này cũng chỉ tán hươu tán vượn mà thôi.
Đây chính là ở trong game, không có trang bị và kỹ năng, nếu không phải là loại cao thủ đỉnh cao như Vương Vũ, cho dù thao tác có tốt hơn chăng nữa cũng không chống đỡ nổi người ta.
"Lão Ngưu nói đúng đó!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe thấy vậy gật đầu, cầm tấm bảng nhỏ vừa nhận được khi bước vào hội trường viết báo giá của hắn ta.
"Mười nghìn vàng!"
Giá cả của trang bị Ám Kim trên thị trường về cơ bản khá rõ ràng, mười nghìn vàng mua bao cổ tay cũng không đắt, cho nên trực tiếp báo ra cái giá này, vì Danh Kiếm Đạo Tuyết lười viết đi viết lại, trực tiếp báo ra một cái giá mà trong lòng mình chấp nhận được.
Lão Cửu trên sân khấu nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết ra giá thì lập tức kích động nói: "A, khách quý ngồi hàng năm ra giá mười nghìn vàng, còn có ai trả giá cao hơn không?"
Các vị đang ngồi ở đây về cơ bản đều đến vì con dấu của thành chủ, kẻ có tiền thật sự, cũng không thiếu loại trang bị Ám Kim này, cho nên mặc dù tất cả mọi người đều rất thích bao cổ tay này, nhưng mà lúc này sẽ không có ai ném tiền ra mua trang bị cả.
Cho nên Danh Kiếm Đạo Tuyết vừa ra giá, không có ai nâng giá lên nữa.
Lão Cửu thấy không có ai tăng giá, kêu to: "Xem ra sức mạnh của Kỵ sĩ này phải thuộc về vị khách quý này rồi... Mười nghìn vàng lần thứ nhất..."
"Hai mươi nghìn vàng!"
Ngay khi Danh Kiếm Đạo Tuyết cho rằng sắp giành được bao cổ tay, đột nhiên Phong Vân Thiên Hạ ở bàn bên cạnh tiện tay giơ bảng hiệu lên.
Trang bị Ám Kim ngoại trừ là loại lớn như vũ khí quần áo ra, bình thường đều có giá khoảng mười nghìn vàng, lấy hai mươi nghìn vàng mua một bao cổ tay thuộc tính bình thường, cái này rõ ràng không phải trả giá vì đồ vật rồi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe tiếng, mặt tối sầm liếc nhìn Phong Vân Thiên Hạ một cái.
"Hừ!"
Phong Vân Thiên Hạ quay đầu nở một nụ cười khiêu khích với Danh Kiếm Đạo Tuyết.
"Mẹ kiếp!"
Thế nhưng Danh Kiếm Đạo Tuyết là một người tính toán chi ly, hai mươi nghìn vàng mua một trang bị rốt cuộc có đáng hay không, trong lòng Danh Kiếm Đạo Tuyết đương nhiên hiểu rõ, vì vậy thầm mắng một tiếng thu tấm bảng lại, chờ đợi trang bị tiếp theo.
Trang bị thứ hai vẫn là trang bị Ám Kim như trước, một đôi giày Ám Kim, Dấu Chân Của Chiến Sĩ Điên Cuồng, là trang bị cực phẩm tăng sức mạnh thể chất của Chiến sĩ.
Hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị bàn bạc thuộc tính một chút, bắt đầu ra giá, báo giá lên mười nghìn rưỡi, sắp lấy được đến tay, Phong Vân Thiên Hạ lại giơ tấm bảng lần nữa "Ta ra hai mươi nghìn vàng!"
"Đệt!"
Nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ ra giá, biểu cảm trên mặt hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị cũng giống hệt như Danh Kiếm Đạo Tuyết, oán hận nhìn Phong Vân Thiên Hạ, không nhịn được sờ sờ vũ khí trong tay.
Món thứ ba... món thứ tư...
Buổi đấu giá vẫn đang tiếp tục...
Mỗi trang bị, miễn là người của Toàn Chân Giáo ra giá, không có ngoại lệ, Phong Vân Thiên Hạ cũng sẽ ra giá, hơn nữa còn cao hơn giá trị thật sự của trang bị rất nhiều, như vậy người của Toàn Chân Giáo không thể không từ bỏ đấu giá.
Người của Toàn Chân Giáo đương nhiên sẽ không cạnh tranh với Phong Vân Thiên Hạ về khía cạnh này, nhưng mà tâm trạng trong lòng tuyệt đối không thoải mái gì.
Nếu chỉ riêng có bao cổ tay và giày thì cũng thôi, Phong Vân Thiên Hạ là một Kỵ sĩ, ngay cả trang bị của Pháp sư mà hắn ta cũng muốn mua, chẳng lẽ định mua về làm giẻ lau sao?
Toàn Chân Giáo là đám người như thế nào chứ? Ra ngoài không kiếm được lợi ích cũng đã tính là thua lỗ, lại dám can đảm giở trò này ra trước mặt bọn họ, tâm trạng đám người kia làm sao tốt cho được.
Mấy lần liên tục, vuốt râu Toàn Chân Giáo, Phong Vân Thiên Hạ tâm trạng rất tốt, khiêu khích kêu lên: "Đồ nghèo mạt rệp, đừng lấy tiền lương một năm của các ngươi ra để thách thức tiền tiêu vặt của ta chứ, biết chưa?"