Trang 538# 1
Chương 1076: Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người ta vẫn nói Ngọc Hoàng luôn luôn công bằng với bất cứ ai, nhưng có rất nhiều người gặp được vận may mà những người khác không có.
Ví dụ như bản lĩnh của Vương Vũ, chỉ số thông minh của Vô Kỵ và tiền bạc của Phong Vân Thiên Hạ.
Nhóm người Toàn Chân Giáo này nhất định có thể coi là tập hợp nhiều tiền nhất trong game, dù vậy, mọi người trong Toàn Chân Giáo tiêu tiền tuy không thể nói là chi ly tính toán nhưng cũng chẳng phải tiêu xài hoang phí.
Giống như tên Phong Vân Thiên Hạ này bỏ mỗi lần hai mươi hai vạn vàng mua thứ mình cơ bản không dùng tới, mấy người Toàn Chân Giáo cũng không làm nổi.
Suy cho cùng mọi người trong Toàn Chân Giáo có tiền đi nữa cũng là do bọn hắn vắt óc tìm kế lừa gạt được, đương nhiên không thể so sánh với thằng cha Phong Vân Thiên Hạ nhiều tiền như gánh nặng, phải tiêu tiền để mua vui.
"Hừ hừ!" Nghe thấy Phong Vân Thiên Hạ khiêu khích, đôi mắt của nhóm người Vô Kỵ đồng loạt nhíu lại, trên mặt hiện lên nụ cười như có như không, đồng thời thản nhiên nói: "Điều đó thật lãng phí!"
"?"
Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy hơi sững sờ, lập tức làm lộ ra cái loại biểu cảm cực kỳ đáng đánh đòn, nói: "Như thế nào? Sợ rồi sao?"
"Ha ha!"
Đối diện với sự châm biếm của Phong Vân Thiên Hạ, đám người Vương Vũ, Vô Kỵ chỉ cười cười không trả lời.
Thằng oắt con Phong Vân Thiên Hạ này tuy không thiếu tiền, nhưng phần lớn tiền vàng dự trữ đều bị các hội trưởng của công hội lớn nắm giữ trong tay. Vì vậy, tiền vàng trong trò chơi của Phong Vân Thiên Hạ không nhiều tới nỗi có thể mua toàn bộ hàng đấu giá.
Đương nhiên, thương nhân trong trò chơi không phải là không thể mua bán tiền vàng, thế nhưng tỷ giá hối đoái của thương nhân là 100:1, tỷ giá giao dịch trên mạng là 50:1, lại qua mấy thứ phí thủ tục gì đó, chênh lệch tỷ giá hối đoái ước chừng hơn một nửa.
Phong Vân Thiên Hạ thực sự thừa tiền không có chỗ tiêu, thế nhưng còn chưa não tàn tới mức coi tiền như cỏ rác.
Thiệt người lợi mình luôn là phong cách làm việc của Toàn Chân Giáo. Hiện tại, tiếp tục gọi theo Phong Vân Thiên Hạ này cũng không có ý nghĩa, thay vì bán rẻ những thứ khác thà rằng sau cùng nâng giá cho thứ đồ gì đó của Vương Vũ.
Phong Vân Thiên Hạ đã biết con dấu thành chính có xuất xứ từ Vương Vũ rồi, hơn nữa lại có nhiều lão đại của các công hội nhòm chằm chằm vào nó, cũng không tới lượt Toàn Chân Giáo tăng giá. Nhưng còn trứng rồng... Ha ha ha.
Tục ngữ có câu nước phù sa không chảy ruộng người ngoài chứ sao.
Sau khi quyết định phương pháp và trưng bày trên hội trường mấy thứ trang bị, kỹ năng, đạo cụ linh tinh gì đó, Toàn Chân Giáo không tiếp tục gọi giá nữa.
Chứng kiến nhóm người Toàn Chân Giáo thừa nhận sợ hãi, tâm tình Phong Vân Thiên Hạ vô cùng sung sướng khác thường.
Từng món vật phẩm được bán đấu giá suôn sẻ, đám người Toàn Chân Giáo không dám ra tay, Phong Vân Thiên Hạ càng hoan hỉ trong lòng, cảm giác này thật giống như hắn đang đè ngửa Vương Vũ xuống đất, chà đạp một hồi.
Sau khi Lão Cửu thành công bán ra một cuốn "Sách dạy kỹ năng" cuối cùng, ánh sáng trên hội trường bỗng nhiên tối xuống, cả bầu không khí cũng theo đó trở nên vô cùng nghiêm túc.
Ngay khi mọi người nín thở và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, lúc này, một luồng sáng chiếu xuống ở vị trí chính giữa sân khấu.
Đến lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lão Cửu: "Xin mọi người chú ý, thời khắc cuối cùng đã tới, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng. Đồ vật tiếp theo chúng ta muốn đưa ra đấu giá nhất định sẽ khiến mọi người sáng mắt. 3. 2. 1!"
"Hoan hô!"
Theo thời gian đếm ngược, Lão Cửu dang tay, mở ra miếng vải đen che phủ vật phẩm đấu giá trên sân khấu. Cùng lúc đó, một quả trứng đen nhánh tròn vo đập vào mắt tất cả mọi người.
Lúc này, Lão Cửu cũng không thèm úp mở nữa, thẳng thắn phô bày thuộc tính của trứng rồng.
Ngay lập tức, cả hội trường lặng ngắt như tờ. Vài giây sau, mọi người ầm ầm lên, bầu không khí tại hội trường được đẩy lên cao trào.
"Oh fuck! Hóa ra là một quả trứng vật nuôi!"
"Đúng là trứng rồng! Trứng của Thượng Vị Hắc Long!"
"Trên diễn đàn nói rằng có con dấu thành chính, cũng không nói là có thứ này nha..."
Sau khi nhìn thấy trứng rồng, mọi người vừa kinh ngạc vui mừng, vừa đau lòng bi thương... Vui mừng bởi vì đại hội đấu giá lần này còn có vật quý giá như vậy, còn đau buồn chính vì... thứ quý giá mình muốn mua lại không thể mua nổi.
Điều này không phải vì mọi người không mang đủ tiền mà là vật quý giá như thế, cho dù có mang tiền cũng không thể mua được.
Những hội trưởng của công hội cũng không phải là dạng đại gia như Phong Vân Thiên Hạ. Tiền bạc tích cóp trên người họ cũng đều là tiền quỹ của công hội.
Tiền quỹ của công hội đương nhiên nhằm vào con dấu tăng cao sức mạng tổng hợp mà tới. Loại đồ chơi nâng cao năng lực cá nhân như trứng rồng này thì chỉ có thể nhìn qua thôi.
Cùng lúc đó, Lão Cửu giới thiệu với giọng điệu khoa trương: "Như mọi người đã thấy, đây là một quả trứng rồng... Hơn nữa lại là trứng của Thượng Vị Hắc Long... Vật nuôi này hiếm có thế nào ta không cần nói thêm, có thể mang theo một quả trứng của Thượng Vị Hắc Long bước ra ngoài cửa, gương mặt hãnh diện cỡ nào ta cũng không tưởng tượng nổi... Trứng của vật nuôi Hắc Long, giá khởi điểm mười vạn, mỗi lần nâng giá một ngàn đồng vàng! Đấu giá không giới hạn! Đấu giá, bắt đầu ngay bây giờ!!!!"
"Xôn xao..."
Cả hội trường lại xôn xao.
Chứng khiến cảm xúc của người chơi hoàn toàn bị Lão Cửu kiểm soát trong tầm tay, nhóm người Toàn Chân Giáo không nhịn được phải tấm tắc cảm thản: "Chậc chậc, thực sự biết chơi nha!"
Nói tới đây, Minh Đô giơ tấm bảng: "Mười vạn lẻ một ngàn!"
"Mười lăm vạn!" Bảng của Minh Đô vừa mới giơ lên, bên một chiếc bàn phía bên kia của Toàn Chân Giáo, một người đàn ông trung tuổi đầu trọc ngẩng cao đầu giơ lên tấm bảng.
Gã đàn ông đầu trọc này ngồi ở hàng thứ nhất, hiển nhiên cũng là kẻ có tiền, có tình yêu vô bờ với những thứ quý hiếm.
"Mười lăm vạn một ngàn!"
Tấm bảng của người đàn ông vạm vỡ còn chưa hạ xuống, Xuân Tường cũng giơ bảng vù vù.
"Hừ! Ép bức kẻ nghèo!"
Phong Vân Thiên Hạ thấy Toàn Chân Giáo vô liêm sỉ như vậy, khinh thường hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn giơ bảng: "Hai mươi vạn vàng."
Gã đàn ông đầu trọc nhìn chung quanh, đang định giơ bảng, lúc này lại nghe tiếng Phong Vân Thiên Hạ đứng dậy xông về phía gã vạm vỡ đầu trọc hô lớn: "Ngô Khắc, thứ như ngươi cũng muốn tranh cướp với ông đây sao?"
Gã đàn ông đầu trọc nghe vậy ngẩn người, lập tức rụt đầu, hạ tấm bảng trong tay xuống.
Nhìn thấy đối thủ cạnh tranh mạnh nhất thu tay lại, Phong Vân Thiên Hạ giẫm chân phải lên cái ghế tựa, chân còn lại đạp lên bàn, lông mày dựng lên, hất cằm về phía đám người Vương Vũ.
"Hừ!" Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, thong thả điềm tĩnh giơ tấm bảng trên tay lên:
"Hai mươi vạn lẻ một ngàn."
"Phì...Ha ha ha..."
Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả người chơi trên hội trường cũng nhịn không được phá lên cười.
Vừa rồi không khó để nhận ra Phong Vân Thiên Hạ đã cướp hết mọi trang bị của nhóm người Toàn Chân Giáo, bây giờ Toàn Chân Giáo muốn đấu cùng Phong Vân Thiên Hạ.
Xét về mức độ hiếm thấy và quý giá của quả trứng rồng mà nó, hai mươi vạn vàng đương nhiên là đáng giá, nhưng người khác mỗi lượt kêu tăng lên hơn vạn mà tất cả mọi người của Toàn Chân Giáo cứ không nhanh không chậm tăng thêm một ngàn một ngàn nữa, đây rõ ràng là đang trêu chọc Phong Vân Thiên Hạ chứ sao.
Phong Vân Thiên Hạ cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng nhận ra Toàn Chân Giáo cố ý muốn chơi xỏ mình.
Nhìn đối thủ mới vừa "sợ" mình tới mức không dám ho he, lúc này đột nhiên chui ra ngáng chân mình, lại nghe tiếng cười chói tai của những người chơi trên hội trường, Phong Vân Thiên Hạ bực dọc không có chỗ xả.
Giơ tấm bảng lên, lớn tiếng nói: "Ba mươi vạn!"
"Ồ..."
Nghe Phong Vân Thiên Hạ xuống giá, đám người chơi hóng hớt trên sàn đấu giá đều kinh ngạc há to miệng hình chữ o.