Trang 538# 2
Chương 1077: Bà con xa không bằng láng giềng gần
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ba mươi vạn đồng vàng... Quy đổi thành nhân dân tệ là một con số rất lớn.
Thứ vật nuôi này dù có hiếm thấy thế nào, có thể nâng giá lên hai mươi vạn đồng vàng đã là mức giá cao nhất mà tất cả người chơi có thể chấp nhận được.
Dù sao thứ này cũng chính là một toan tính hiếm thấy...
Tâm tư tình cảm của thiếu gia lắm tiền, người bình thường cũng không đoán nổi, Phong Vân Thiên Hạ chỉ vì giận dỗi mà giật mạnh mức giá lên thẳng mười vạn đồng vàng, chỉ thể hiện rõ kẻ này thật sự là người coi tiền bạc như cỏ rác.
Bất kỳ kẻ nào tại hội trường nếu chỉ vì tranh cãi với Phong Vân Thiên Hạ mà phải đối mặt với cái giá Phong Vân Thiên Hạ đưa ra, chắc chắn sẽ không tăng thêm tiền nữa.
Ba mươi vạn đồng vàng đó, ngộ nhỡ tên con nhà giàu này bất thình lình quay lại không tăng giá, có thể không phá sản sao?
Mà đương nhiên, đám người Toàn Chân Giáo sẽ không coi Phong Vân Thiên Hạ là chuyện gì to tát.
Thứ nhất, mọi người trong Toàn Chân Giáo không thiếu tiền. Thứ hai, thứ đồ chơi này là của Vương Vũ... Gọi giá cao tới đâu đi chăng nữa, tiền lượn một vòng cũng sẽ trở về, nhiều nhất cũng góp vào phí thủ tục.
Đại thiếu gia Phong Vân đã chi tiền mua nhiều đồ như thế rồi, mọi người cũng nên cùng hắn vui vẻ tiêu ít tiền chứ sao.
"Ba mươi vạn lẻ một ngàn đồng vàng!" Vương Vũ liếc mắt nhìn Phong Vân Thiên Hạ một cái, mỉm cười, sau đó giơ tấm bảng lên.
"..."
Mọi người nhìn thấy bảng giá của Vương Vũ, không nhịn được thở dài trước sự can đảm của Vương Vũ.
"Ngươi!"
Mà trên trán Phong Vân Thiên Hạ lúc này đã nổi đầy gân xanh.
"Ha ha ha!" Vương Vũ cười ha ha, giễu cợt nói: "Tiền tiêu vặt của ngươi xem ra không đủ rồi sao?"
"Ba mươi lăm vạn!" Phong Vân Thiên Hạ đập bàn.
"Ba mươi lăm vạn lần một!!" Lão Cửu hào hứng hét lên.
"Ba mươi lăm vạn một ngàn..."
"Bốn mươi vạn!"
"Bốn mươi vạn một ngàn..."
Phong Vân Thiên Hạ thở hổn hển, giá cả lên cao một mạch, Toàn Chân Giáo mặt không đổi sắc, tiếp tục bình tĩnh phối hợp nâng giá lên.
Cho dù Phong Vân Thiên Hạ ra giá bao nhiêu, cũng chỉ tăng thêm một ngàn.
Phong Vân Thiên Hạ có lẽ đã nhìn ra, Toàn Chân Giáo dự định liều chết cùng mình.
Chính mình đã nói hôm nay không thứ gì lấy được quả trứng vật nuôi này, nếu đã tới mức này, tuyệt đối không thể để đám khốn khiếp kia có được.
Nghĩ tới đây, tròng mắt Phong Vân Thiên Hạ đảo một vòng, hét lớn một tiếng: "Năm mươi vạn!!"
Đây là mức giá cao nhất Phong Vân Thiên Hạ có thể đưa ra bây giờ, nếu như Toàn Chân Giáo dám theo tới cùng, cứ để cho bọn chúng là được.
Nếu Toàn Chân Giáo lấy một quả trứng vật nuôi với giá cao gấp hai lần mức cao nhất, ai thua thiệt đương nhiên khỏi cần phải nói.
Sau khi ra giá, Phong Vân Thiên Hạ cười khẩy nhìn chằm chằm vào Vương Vũ.
Vương Vũ mỉm cười giơ tấm bảng lên.
"Ha ha!" Phong Vân Thiên Hạ thấy thế cười ha ha một tiếng. Lúc hắn đang nghĩ rằng Vương Vũ sẽ tăng giá lại nhìn thấy trên tấm bảng của Vương Vũ viết ba chữ: "Ngươi đã thắng!"
"Đéo đỡ được!"
Phong Vân Thiên Hạ cố nén một ngụm máu, căm hận chỉ vào Vương Vũ nói: "Ngươi.. Tại sao ngươi lại không trả thêm?"
Vương Vũ cười hì hì nói: "Thấy Phong Vân thiếu gia yêu thích quả trứng của ta như vậy... Ta sẽ bán cho ngươi, ta vẫn rất coi trọng quả trứng đó của mình."
"Phụt!!"
Phong Vân Thiên Hạ phun ra một ngụm máu: "Cái này... quả trứng vật nuôi này là ngươi bán?"
Meo, bản thân mình coi nơi này là đại hội đấu giá, đối thủ lại biến nơi đây thành chỗ chặt chém, càng đau xót hơn chính là mình còn ngốc nghếch tăng giá.
"Đúng vậy nha..." Vương Vũ chắp tay về phía Phong Vân Thiên Hạ nói: "Không thể tưởng tượng được Phong Vân thiếu gia lại yêu thích thứ đồ chơi này như vậy, cảm tạ sự ưu ái của Phong thiếu. Quả trứng này chiên hoặc luộc chín, ngươi cứ vậy mà làm thôi.
"Ta!!!"
Vẻ mặt Phong Vân Thiên Hạ tối om, nắm chặt tay kêu lên răng rắc. Nếu nơi này không phải thành Tự Do, canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ Phong Vân Thiên Hạ đã xách đao lao tới.
Tên đầu trọc to lớn Ngô Khắc ở bên kia nhìn thấy dáng vẻ này của Phong Vân Thiên Hạ, nhỏ giọng nói: "Lão huynh, các ngươi trêu đùa Phong thiếu như vậy không sợ hắn thực sự sẽ PK với ngươi à?"
Những kẻ có tiền, nhất là kẻ có tiền như Phong Vân Thiên Hạ, cơ bản đều là hai nhà trắng đen chồng chất mánh khóe... Chọc giận thằng oắt con này, người bình thường thật sự không đủ khả năng.
"Ha ha!" Ký Ngạo ngồi gần Ngô Khắc nhất nói: "Thực sự PK? Chú Ngưu của ta chấp hắn hai tay hai chân."
Ngô Khắc: "..."
Phong Vân Thiên Hạ bỏ ra cái giá năm mươi vạn vàng mang trứng vật nuôi về túi... Tuy tên nhóc này không thiếu tiền, nhưng bị Vương Vũ lòe một lần, tâm trạng lúc này của Phong Vân Thiên Hạ cực kỳ tệ hại.
Đến lúc đó, Lão Cửu trên sân khấu cũng đã đưa ra vật phẩm cuối cùng, cũng là đạo cụ mà tâm trí của tất cả người chơi đều hướng về - Con dấu thành chính.
Còn không đợi Lão Cửu giới thiệu, hội trường đã sôi lên sùng sục.
Mọi người nắm chặt đồng vàng trong bao, nóng lòng muốn thử, hi vọng có thể xưng bá một phương.
Lão Cửu hắng giọng một cái, hô: "Đàn ông giỏi chí ở bốn phương, muốn chinh chiến với các công hội trên thiên hạ, sao có thể không có lãnh thổ của riêng mình? Thành Thiên Long này là một trong bốn thành chính lớn, nay thành chủ Long Ngạo Thiên bị đuổi giết, thành trống không có chủ. Thành Thiên Long chính là khởi điểm để mọi người tranh bá thiên hạ, con dấu của thành chính Thiên Long, đấu giá tự do không có giá khởi điểm, nâng giá không giới hạn! Ngay lập tức bắt đầu!!"
"Một vạn!"
Lão Cửu vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ góc tường, âm thanh đó lập tức phải chịu sự khinh thường của mọi người.
Một vạn đồng vàng mua chức thị trưởng? Thật là hài hước nha.
"Một vạn lẻ một đồng vàng!" Lúc này lại có người tăng giá... Phong cách gọi giá hèn như vậy, thật khiến đám người Toàn Chân Giáo cảm thấy hết sức quen thuộc.
Chẳng qua là con dấu của thành chính, đương nhiên không chỉ có giá thế này.
Mặc dù mọi người đều có ý nghĩ đè thấp mức giá cuối cùng, nhưng lại không mong muốn kẻ khác chiếm được giá hời... Hơn nữa tất cả mọi người ở lại đây đến bây giờ đều vì giờ phút này, giá cả sao lại có thể dao động ở giai đoạn này được.
Sau mấy vòng phí sức, con dấu của thành chính nhanh chóng tăng giá lên đến hai mươi vạn đồng vàng...
Hơn thế nữa, giá tiền này còn đang tăng rất nhanh.
Tuy nhiên, Phong Vân Thiên Hạ sôi nổi lúc vừa mới bắt đầu đã ủ rũ nằm ở trên bàn.
"Ha! Phong thiếu, con dấu của thành chính đó, không phải ngươi nhất định phải mua được sao? Sao lại không tăng giá?" Vô Kỵ lấy pháp trượng, xoay người chọc chọc Phong Vân Thiên Hạ hỏi.
"Nhảm nhí! Vì sao ta không tăng giá trong lòng các ngươi còn không rõ sao?"
Phong Vân Thiên Hạ liếc mắt nhìn Vô Kỵ một cái, không thèm để ý tới người này.
"Ha ha" Vô Kỵ cười ha ha nói: "Sợ không phải mua xong trứng vật nuôi liền hết tiền chứ."
Phong Vân Thiên Hạ thực sự có tiền, nhưng do ngày hôm qua Lão Cửu lăng xê, gần như tất cả mọi người đều biết buổi đấu giá hôm nay có Con dấu của thành chính.
Bởi vậy mà từ hôm qua tới giờ, thị trường tiền tệ phát triển rất mạnh, khắp nơi đều thu mua tiền vàng... Cho dù Phong Vân Thiên Hạ có tiền đi nữa cũng không chịu nổi thị trường khan hiếm nha, tên nhóc này thường ngày lại tiêu tiền như nước, tiền trên người cũng không gửi ngân hàng, cho nên mua với giá năm mươi vạn đồng vàng lại còn bị Vương Vũ gài nữa.
"Hừ!" Phong Vân Thiên Hạ hừ lạnh nói: "Ông đây sao có thể không có tiền, hai ngày nữa đồng vàng lên cao rồi, ông đây sẽ mua một ngàn tám trăm vạn!"
"Há há!" Vô Kỵ cười há há nói: "Nước xa không cứu được lửa gần nha. Bán anh em xa mua láng giềng gần, chúng ta đã có duyên phân ngồi gần nhau như vậy, ngươi không có tiền thì mở lời với anh em chứ sao?"