Trang 539# 1
Chương 1078: Túm được ai là dồn người ta xuống hố ngay
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ngươi nói cái gì? Ngươi đồng ý cho ta mượn tiền?" Nghe thấy lời Vô Kỵ nói, Phong Vân Thiên Hạ ngay lập tức giật nảy mình.
Thứ mà cánh đàn ông theo đuổi đơn giản là tiền tài, phụ nữ và địa vị.
Xét về tiền tài, Phong Vân Thiên Hạ tuyệt đối không thiếu. Phong Vân Thiên Hạ có tiền như vậy dám chắc cũng không hề thiếu phụ nữ.
Thứ duy nhất bây giờ Phong Vân Thiên Hạ còn thiếu sót chính là địa vị, quyền lợi.
Con dấu của Thành chính có thể mang tới cho Phong Vân Thiên Hạ bao nhiêu thu nhập từ thuế khóa linh tinh các loại, Phong Vân Thiên Hạ cũng không thèm nghĩ tới, thế nhưng cái danh hiệu chủ của một tòa thành này, dứt khoát là niềm mơ ước tha thiết của Phong Vân Thiên Hạ.
Tuy nhiên, sau khi Phong Vân Thiên Hạ tranh đua kèn cựa với Vương Vũ xong, trong túi lúc này đã không còn được bao nhiêu tiền, muốn mượn tiền, những người khác trong hội trường cũng đều là đối thủ cạnh tranh của Phong Vân Thiên Hạ, đương nhiên sẽ không cho Phong Vân Thiên Hạ vay.
Bất kể như thế nào Phong Vân Thiên Hạ cũng không thể tin, Toàn Chân Giáo sẽ chủ động tiếp cận.
"Cho mượn thật khó nghe mà..." Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Là bán! Vừa vặn chúng tôi không cần phải mua con dấu của thành chính này, hơn nữa lại có trong tay chút tiền vàng."
Thứ tiền vàng này cũng thuộc loại đồ mất giá trị, tuy rằng có thể đối thẳng từ nhân dân tệ qua, nhưng mà thứ đồ chơi này cũng giống như trang bị, có thể bùng nổ trong game.
Như chúng ta đã biết, vật hiếm có ắt trở nên quý giá.
Tiền vàng trong game càng sản xuất nhiều thì sẽ ngày càng mất giá, theo thời gian mở server của game ngày càng dài, tiền vàng trôi nổi trên mạng càng lúc càng nhiều, sức mua sắm và giá trị thực của nó cũng ngày một thấp đi.
Đối với những người chơi bình thường cả ngày tìm tìm kiếm kiếm hoặc tiêu xài nhân dân tệ để chơi game mà nói, vật giá giảm xuống là chuyện tốt, còn đối với hầu hết những người chơi dự trữ tiền vàng thì ngược lại, vô cùng gian nan hóc búa. Nhìn tiền vàng trong tay bị mất giá ngày này qua ngày khác, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
Nhất là đám người Toàn Chân Giáo kia, thời điểm bọn họ đầu cơ trục lợi trên các mảnh áo choàng và trận chiến giữ thành, họ đã kiếm được một khoản lớn, mỗi một người bây giờ đã có gần mấy trăm vạn đồng vàng chất đống trong bao...
Nếu toàn bộ lượng lớn tiền vàng này chảy vào thị trường chỉ e rằng giá trị của tiền vàng trên trang web sẽ hạ xuống mấy lần, đó là lý do mà làm thế nào để xử lý thích đáng đống tiền vàng trong tay đã trở thành vấn đề nan giải của những người trong Toàn Chân Giáo.
Ngay lúc này phát hiện được dê béo Phong Vân Thiên Hạ, không làm thịt nó không phải là tác phong của Vô Kỵ.
Đại hội đấu giá vừa rồi, toàn bộ trang bị Toàn Chân Giáo mong mỏi đều đã bị Phong Vân Thiên Hạ chặn đứt, mọi người chưa tiêu đến một phân tiền, việc này hiển nhiên Phong Vân Thiên Hạ cũng đã biết.
Nghe được lời Vô Kỵ nói, Phong Vân Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng nói: "Hóa ra là ngươi muốn bán tiền vàng hả, tỷ giá của ngươi là bao nhiêu, giá cả thích hợp thì có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu!"
Giọng điệu của Phong Vân Thiên Hạ vẫn lớn như trước kia.
Số tiền vàng Toàn Chân Giáo dự trữ cộng lại xấp xỉ mấy ngàn vạn... Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của biết bao người chơi tích tiểu thành đại, cho dù bán ta theo tỷ giá thông thường ở bên ngoài, Phong Vân Thiên Hạ có là đại gia cỡ nào cũng chắc chắn không tiêu hóa nổi, huống gì với tính nết của Vô Kỵ bây giờ, nhân lúc cháy nhà chạy đi hôi của, làm sao có thể nhượng lại cho hắn với tỷ giá thông thường được.
"Ha ha!"
Trước lời nói ngông cuồng của Phong Vân Thiên Hạ, Vô Kỵ mỉm cười trả lời ngay lập tức: "1:70!"
"Oh fuck!!" Nghe thấy lời Vô Kỵ nói, Phong Vân Thiên Hạ kinh sợ nói: "Quá hiểm độc, trên trang web đều là 1:50."
Vô Kỵ cười ha ha nói: "Người anh em, ngày trước khác bây giờ khác. Ta không phải đã nói rồi sao? Nước xa không cứu được lửa gần, nếu như ngươi biết rằng chỉ mình ta mới có thể cứu nổi ngươi, liệu còn cảm thấy đắt nữa không?"
Thằng oắt con Vô Kỵ này từ trước tới nay luôn có thể nắm bắt trực tiếp chỗ hiểm của người tiêu dùng.
Cái tỷ lệ 70 này so với tỷ giá của Thương Thành cũng không cao, nhưng so với tỷ giá trị trường lại không hề thấp.
Cân nhắc trường hợp đặc thù của phiên đấu giá này, 70 chắc chắn là tỷ lệ cao nhất Phong Vân Thiên Hạ có thể chấp nhận... Nếu nhiều hơn một chút, Phong Vân Thiên Hạ đoán chừng sẽ buông tha, mà thấp hơn nữa, Vô Kỵ coi như là thua lỗ.
"Này..." Phong Vân Thiên Hạ hơi do dự một chút nói: "Mua nhiều hơn có ưu đãi gì không?"
"Đương nhiên! Vượt qua hai trăm vạn tiền vàng, để cho ngươi theo 1:60." Vô Kỵ không chút do dự nói: "Tiền mặt nhé, không ghi phiếu nợ."
"Hai trăm vạn?" Phong Vân Thiên Hạ cắn môi một cái dũng cảm nói: "Được! Vậy trước tiên cho ta mua hai trăm vạn, đọc số tài khoản cho ta!"
"Ha ha! Phong thiếu quả nhiên ra tay không tầm thường!" Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, đưa tài khoản của mình sang.
Tiền mặt vừa tới tài khoản, Vô Kỵ xuất ra hai trăm vạn tiền vàng giao dịch cho Phong Vân Thiên Hạ.
Sau khi có được tiền vàng, Phong Vân Thiên Hạ uất nghẹn suýt nổ phổi, những người khác đã gọi giá lên cao.
"Con mẹ nó, Vô Kỵ, bán được bao nhiêu tiền vàng?"
"Hai trăm vạn! Tỉ giá 60!" Vô Kỵ cười hì hì đưa ra hai ngón tay.
"Mẹ nó chứ! Sao mà mua nhiều vậy?" Mọi người nghe vậy, điều kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Ngày hôm qua tình hình thị trường tiền vàng tốt đẹp, tỷ giá tiền vàng chẳng qua chỉ có 50 thôi, hôm nay Vô Kỵ vừa khua môi múa mép, liền lên giá 60 bán liền hai trăm vạn.
Vô Kỵ thản nhiên nói: "Tiền vàng trên thị trường đã bị mua hết từ ngày hôm qua rồi, hắn có tiền cũng chẳng có nơi nào bán chứ sao."
"Mẹ nhà nó, sớm biết tiền vàng bán dễ như thế, hôm qua chúng ta đã rao bán tiền vàng trong tay rồi." Minh Đô giận dữ nói.
"Ngu ngốc!" Vô Kỵ khinh thường nói: "Bởi vì nguồn cung tiền vàng không đủ cầu mới nhìn qua có vẻ dễ bán như vậy, nếu các ngươi đều rao bán tiền, tiềng vàng còn có thể dễ bán được sao?"
Không thể nào khác, đám người kia của Toàn Chân Giáo có khoảng mấy ngàn vạn kim tệ, một khoản tiền lớn như vậy chảy vào thị trường, tỷ giá tiền vàng chỉ có thể giảm, tuyệt đối không thể tăng lên.
Thuận lợi bán tiền vàng cho người khác, sau đó người khác lại dùng tiền vàng mua con dấu của Vương Vũ... Đến cả bán hàng đa cấp còn biết tăng giá qua tay nữa là, nếu thật sự Toàn Chân Giáo làm như vậy, chỉ đơn thuần là kiếm một khoản tiền lời.
"Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Tiền vàng của chúng ta dù sao cũng không thể thối nát trong tay được." Minh Đô buồn bực nói.
Vô Kỵ thản nhiên đáp: "Gấp gáp cái gì, bây giờ trên thị trường đã không còn bao nhiêu người bán tiền vàng rồi... Gía chẳng phải do chúng ta định sao?"
"Xong phiên đấu giá rồi, ai còn mua tiền vàng nữa chứ?" Mọi người đồng loạt bĩu môi.
"Hí hí!" Vô Kỵ cười hí hí, chỉ chỉ Phong Vân Thiên Hạ nói: "Không có sẵn khách thì tạo ra khách hàng mà bán chứ sao..."
"Ơ..."
Mọi người nghe thấy vậy, âm thầm than khóc ba giây cho đứa trẻ kém may mắn Phong Vân Thiên Hạ này.
Có loại con nhà giàu không thiếu tiền như Phong Vân Thiên Hạ gia nhập, phiên đấu giá rất nhanh liền bước vào giai đoạn gay cấn, giá con dấu của Thành chính càng gia tăng một mạch, nhìn con số không ngừng nhảy nhót trên trên sân khấu, người chơi giơ bảng trên hội trường ngày càng ít đi.
Không có cách khác, tiền của mọi người đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân công hội nhà mình, không thể giống với loại gió lớn thổi tới như Phong Vân Thiên Hạ này... Ai dám theo hắn gọi giá tiếp nữa.
Cuối cùng, sau khi trải qua một phiên đấu giá, con dấu của thành chính bị Phong Vân Thiên Hạ mang đi với giá một trăm vạn.
Nhìn cái giá cuối cùng của con dấu thành chính, Vương Vũ cười đến không ngậm miệng lại được.
Thấy biểu cảm kỳ quái đó của Vương Vũ, mọi người cực kỳ nghi ngờ nói: "Lão Ngưu, không thể nào chứ, lần trước chúng ta chia tiền còn nhiều hơn như này nhiều cũng đâu có thấy ngươi cười như vậy?"
"Ha ha!" Vương Vũ cười nói: "Tên Phong Vân Thiên Hạ kia vừa mua hai trăm vạn đồng vàng chẳng mấy chốc sẽ xài hết thôi."
"?"
Mọi người sửng sốt một chút nói: "Không thể nào, cho dù con dấu này bị hố tiền... Không phải hắn còn một trăm vạn tiền vàng đó sao? Hay là ngươi?"
Nói tới đây, mọi người không kìm được lại liếc nhìn Phong Vân Thiên Hạ một cái, nét mặt thông cảm.
"Đúng vậy!" Vương Vũ cười nói: "Ta đem năm trăm nghìn khoản thuế trong kho hàng của thành Thiên Long chuyển tới nơi này của ta rồi."