Trang 539# 2
Chương 1079: Mưu đồ gây rối
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ và nhóm người Toàn Chân Giáo lăn lộn giang hồ đã lâu, mặc dù có những lúc không được tử tế lắm nhưng chưa bao giờ gài bẫy người ta như thế này...
Có thể khiến người đàn ông chân thành nhân hậu như Vương Vũ phải gài bẫy, đủ thể hiện trong mắt Vương Vũ đã chán ghét tên Phong Vân Thiên Hạ này tới nhường nào.
Nếu chỉ vì Phong Vân Thiên Hạ thích làm màu, mở miệng nói lời ngông cuồng cũng thôi đi, Vương Vũ cũng không phải loại người nhắm vào người ta vì thái độ của họ.
Sở dĩ lòe Phong Vân Thiên Hạ một chút là vì hiện tại Vương Vũ cơ bản đã xác định được Phong Vân Thiên Hạ chính là cái kẻ bôi đen người của mình trên diễn đàn.
Suy cho cùng, việc Vương Vũ có con dấu này trong tay ngoại trừ Toàn Chân Giáo ra, dù cho là người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế cũng không quá mười người được biết, mà Phong Vân Thiên Hạ lại biết việc này, rất hiển nhiên là đã gài người trong Thiên Hạ Mạt Thế.
Loại công hội lớn như Thiên Hạ Mạt Thế có vài ba tên nội gián vốn là chuyện qua quýt bình thường, song lần này nội gián lại nằm ngay trong những thành viên trọng yếu.
Phải biết rằng, công hội Thiên Hạ Mạt Thế lớn như vậy, đãi ngộ dành cho thành viên cốt lõi khá là cao, so với game thủ chuyên nghiệp cũng không thua kém nhiều lắm, có thể mua được thành viên trọng yếu, nhất định là lợi ích phải vượt xa đãi ngộ hiện tại của bọn họ.
Việc này không khỏi khiến Vương Vũ liên tưởng đến ân oán của Kiếm Chỉ Thương Khung và Liên Minh Huyết Sắc, nếu không có loại đại gia tiêu tiền như nước như Phong Vân Thiên Hạ, chắc chắn không có tiền vốn để mua chuộc thành viên cốt cán của nhà người ta.
Vốn dĩ, vấn đề của Thiên Hạ Mạt Thế và Phong Vân Thiên Hạ là hai chuyện riêng, nhưng Phong Vân Thiên Hạ chủ động cố tình nhắm vào Vương Vũ, Vương Vũ sao có thể nghiến răng nuốt xuống bụng chỗ bực tức này được? Không tới mức làm thịt Phong Vân Thiên Hạ vài lần đã là nể mặt lắm rồi.
Đương nhiên là với tư duy của người chơi bình thường, chắc chắn tình nguyện chết trước mấy lần...
Lúc này Phong Vân Thiên Hạ vẫn đắm chìm, không thể tự kiềm chế trong niềm vui mua được con dấu, hài lòng khiêu khích Vương Vũ, nói: "Ông đây đã nói rồi, con dấu này sớm muộn gì cũng phải thuộc về ta! Họ Thiết, thiếu gia ta thấy ngươi cũng là kẻ có tài, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng ông Phong, bản thiếu gia sẽ chi tiền để ngươi về làm hộ vệ cho ta!”
Không thể không nói, Phong Vân Thiên Hạ tuy kiêu căng phách lối nhưng vẫn có con mắt tinh tường, nhận ra được bản lĩnh không tầm thường của Vương Vũ, chỉ là đầu óc có hơi trục trặc, lại dám khiêu khích Vương Vũ ngay trước mặt hắn.
"Con mẹ nó thiểu năng trí tuệ..."
Mọi người trong Toàn Chân Giáo nghe vậy, gương mặt đều tối sầm lại, những người này vào Nam ra Bắc đã nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp tên vào tự tìm đường chết như Phong Vân Thiên Hạ.
Vương Vũ lại càng không thèm đếm xỉa gì tới Phong Vân Thiên Hạ, gửi thông tin cho Lão Cửu để lão gửi tiền cho mình, sau đó lập tức đứng lên đi ra ngoài hội trường.
Không thể ra tay trong thành Tự Do... Vương Vũ dù gì cũng là nhất đại tông sư. Dây dưa vô nghĩa với kẻ như vậy thực sự có chút mất mặt, chẳng thà mắt không thấy, tâm không phiền.
Thấy Vương Vũ rời đi, những người khác trong Toàn Chân Giáo cũng đi theo.
"Ha ha! Đồ bỏ đi!"
Phong Vân Thiên Hạ thấy thế cười ha ha một tiếng, giơ ngón giữa về phía nhóm người của Vương Vũ.
Bán được con dấu đi, Vương Vũ xem như đã quẳng được gánh nặng trong lòng.
Tuy rằng Phong Vân Thiên Hạ giống loại ruồi nhặng ong ong gọi bậy, nhưng đối với Vương Vũ mà nói những chuyện nhỏ nhặt này không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của hắn.
Đại hội đấu giá giằng co suốt mấy giờ, hiện tại đã tới rạng sáng, thành Tự Do vốn chật chội cũng trở nên rộng rãi hơn.
Vương Vũ là một người làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngày bình thường chưa tới mười giờ đã đăng xuất đi ngủ, hôm nay chịu đựng tới giờ này coi như đã quá trễ.
"Đi thôi, đi ngủ đây!"
Ra khỏi sàn đấu giá, Vương Vũ duỗi căng cái lưng một cái, ngáp dài chào hỏi mọi người Toàn Chân Giáo một tiếng rồi sẽ đăng xuất.
Vô Kỵ vươn tay túm chặt Vương Vũ nói: "Oh đệch, sớm như vậy đã đăng xuất hả? Đợi chút còn có dự án hay để xem nữa?"
Vương Vũ khoát tay nói: "Huynh không giống với bọn chó độc thân như các ngươi!
Huynh còn có dự án chơi vui hơn..."
Lời còn chưa dứt, Vương Vũ liền biến thành một luồng sáng trắng, biến mất trước mắt mọi người trong Toàn Chân Giáo.
"Tên khốn này!!"
Một đám chó cô đơn của Toàn Chân Giáo nắm chặt hai đấm nhìn chỗ Vương Vũ vừa biến mất, nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Xuân Tường nói: "Xuân chó, không phải ngươi cũng muốn đăng xuất đi hầu vợ ngủ chứ ha!"
Mọi người không dám chọc Vương Vũ chẳng lẽ lại không dám chọc người khác?
Oán hận của một đám chó độc thân chuyển thẳng tới trên người Xuân Tường đã kết hôn.
Xuân Tường ban đầu cũng muốn đăng xuất lại nhìn thấy ánh mắt u oán của mọi người liền vội vàng lắc đầu, nói: "Đừng làm loạn, ông đây cũng không phải thanh niên tràn trề tinh lực như lão Ngưu, ông còn phải kiếm tiền bỉm sữa lo cho đứa nhỏ nữa."
"Vậy thì tốt rồi!" Mọi người thấy Xuân Tường thức thời như thế không khỏi gật gật đầu: "Đây mới là đồng chí tốt!"
Đúng lúc đó, Vô Kỵ nói: "Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa! Đem thay những trang bị này vào, mỗi người một món!"
Nói sơ qua, Vô Kỵ moi ra một đống trang bị đưa cho mọi người.
Mọi người nhìn thấy trang bị được nhận, hai mắt không khỏi tỏa sáng.
Thuộc tính của những trang bị này tuy không lớn nhưng đều có chung một thuộc tính là che giấu thân phận của người chơi.
Thuộc tính che giấu tung tích này đối với người chơi bình thường mà nói chỉ là một kỹ năng thứ yếu, nhưng mà ở trong mắt đám người Toàn Chân Giáo lại dứt khoát là thuộc tính thượng hạng.
Dù sao đối với đám người này mà nói, không gì có thể so sánh với niềm vui thú của con mèo rình mò vụng trộm trong bóng tối.
Thay trang bị trong tay Vô Kỵ vào, mọi người không ngừng cảm thán nói: "Chậc chậc, không hổ danh là con chó già Vô Kỵ, quả nhiên đê tiện vô liêm sỉ, cơ mà ta rất thích nha."
Vô Kỵ giận dỗi nói: "Thúi hoắc, ông đây chính trực lương thiện nhá! Há lại là loại người như ngươi nói?"
"Hứ!" Đoàn người khinh thường nói: "Vậy ngươi đi đấu giá còn mang mấy thứ này làm gì?"
"Hí hí!" Vô Kỵ cười hí hí nói: "Ban đầu vốn không định dùng ở chỗ này, đây không phải cơ hội ăn trộm sao? Đừng để lại vết tích, mọi người mau giấu kỹ, Phong Vân Thiên Hạ sắp đi ra rồi, đợi nghe ta chỉ huy."
"Ra tay ở đây luôn sao?" Mọi người nghe Vô Kỵ nói đều hơi kinh ngạc hỏi.
Vô Kỵ chỉ chỉ bọn vệ binh ở ngã tư đường, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ các ngươi thấy chỗ kia thích hợp hơn nơi này sao?"
"Ặc... Ngươi nói có lý!"
Mọi người nghe vậy nhìn ngó bốn phía xung quanh một chút rồi lập tức ẩn giấu, mai phục.
Vệ binh của thành Tự Do tuy nhiều, nhưng cũng chỉ đủ để giữ gìn an ninh trật tự của thành, tuyệt đối không phải để phục vụ người chơi.
Cho nên vệ binh trên đường thông thường chỉ bảo vệ những nơi công cộng, trước cửa nhà riêng của người chơi cũng không vệ binh bảo vệ.
Sàn đấu giá là một nơi ở riêng tư, nhưng nó không lớn như văn phòng làm việc của những người chơi khác, mà là một tòa kiến trúc cỡ lớn tiêu chuẩn. Bởi vậy trong phạm vi cửa của sàn đấu giá cũng không hề có vệ binh, nói cách khác đây là một điểm mù duy nhất về canh phòng của thành Tự Do, cũng là nơi thích hợp nhất để làm chuyện xấu.
Mọi người trong Toàn Chân Giáo vừa mai phục tốt, Phong Vân Thiên Hạ liền mang theo đám anh em liên quan đi ra từ phía trong sàn đấu giá. Nhìn dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của Phong Vân Thiên Hạ, chắc làm còn chưa phát hiện ra bí mật của con dấu.
Đám người Toàn Chân Giáo ở phía xa còn có thể nghe được lời nịnh hót của đàn em Phong Vân Thiên Hạ.
"Ha ha! Giờ này dắm chắc họ Thiết kia đã bực tức đến không chợp mắt nổi mất rồi! Phong thiếu gia quả nhiên oai phong lẫm liệt."
"Đúng vậy, cái gì mà cao thủ số một chó má! Ở trước mặt Phong thiếu gia của chúng ta đến một cái rắm cũng không dám đánh?"