Trang 540# 1
Chương 1080: Kế này là Điệu hổ ly sơn rồi lại ly sơn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nghe thấy lời nịnh hót của đám đàn em phía sau Phong Vân Thiên Hạ, mọi người trong Toàn Chân Giáo không khỏi bĩu môi.
Có thể đi theo phía sau làm hộ vệ cho hạng người có tiền như Phong Vân Thiên Hạ này, đương nhiên mấy tên này cũng không phải kẻ tầm thường, nhưng đã là cao thủ cũng nên có khí chất của một cao thủ, hạng người thấp kém nịnh nọt như vậy thật khiến người ta cảm thấy khinh thường.
Minh Đô cầm pháp trượng nhắm thẳng vào đám người Phong Vân Thiên Hạ nói: "Ha ha! Hóa ra là một đám ton hót bợ đỡ! Chúng ta xông thẳng tới đánh là được."
"Đừng làm loạn!" Vô Kỵ nghiêm túc nói: "Khắp nơi đây đều là hộ vệ, đánh bọn hắn chúng ta cũng chẳng chạy được, phải làm việc theo kế hoạch! Lão Mộng, Tiểu Tuyết, ra tay đi!”
"Được rồi!"
Dương Na và Linh Lung Mộng nhận được hiệu lệnh của Vô Kỵ liền gật gật đầu, hai người giương cung lắp tên, một loạt tên theo tiếng xé gió lao về phía đám người của Phong Vân Thiên Hạ.
Tuy rằng hành vi của bọn đàn em Phong Vân Thiên Hạ khiến người ta vô cùng khinh bỉ nhưng tài nghệ cũng thực sự không tầm thường.
Tên của Dương Na và Linh Lung Mộng chưa bay tới, lúc này chỉ thấy một đám bên cạnh Phong Vân Thiên Hạ lướt người qua, chuyển tới chắn trước người Phong Vân Thiên Hạ, vài chiếc dao găm trong tay bay lên múa may trên không trung.
Chỉ nghe vang lên vài tiếng "keng keng", mũi tên của Dương Na và Linh Lung Mộng đã bị va chạm rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, Thích khách kia kêu lớn: "Không ổn rồi, có mai phục! Lão Hổ, bảo vệ tốt Phong thiếu gia!"
Năng lưc của mấy kẻ khác phía sau Phong Vân Thiên Hạ đương nhiên cũng không hề thua kém, thời điểm Thích khách kia xoay người tiến lên, mấy kẻ khác cũng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách đứng thành một vòng tròn vây quanh Phong Vân Thiên Hạ ở chính giữa.
Theo tiếng thét của Thích khách, một tên cao to lực lưỡng miệng đầy ria mép vung mạnh tấm khiến, "loảng xoảng xoảng xoảng" chắn ngay phía trước đội hình, không lệch chút nào, vừa vặn ngăn tầm nhìn của Cung thủ bên Toàn Chân Giáo.
"Ù Woa, bọn nịnh hót này cũng rất lợi hại nha!" Nhìn đám người kia phản ứng lanh lẹ như vậy, mọi người trong Toàn Chân Giáo cũng không khỏi sửng sốt.
Bị tập kích bất ngờ, người chơi bình thường đều hoảng loạn hoảng sợ theo bản năng, cũng phải mất ít nhất 4 5 giây mới sắp xếp hình thành đội hình phòng ngự được.
Mà đám tay sai của Phong Vân Thiên Hạ này, gần như tại thời điểm bị tấn công đã có phản xạ có điều kiện, nhanh chóng tạo thành vòng tròn phòng ngự, rất hiển nhiên đám người này cũng là dạng người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, muốn đánh nhanh diệt gọn cả đám cũng không dễ dàng.
Cần phải biết, thành Tự Do là thị trường mua bán của người chơi, điều cấm kỵ nhất là kẻ xấu tính toán thời gian phá phách cướp bóc, một khi xuất hiện sự kiện PK, chẳng mấy chốc sẽ bị tất cả người chơi ở nơi này nhìn vào, đến lúc đó sự tình đã xảy ra sẽ không thể nào ngăn cản nổi.
Xét từ biểu hiện thực lực của đám bảo tiêu nhà Phong Vân Thiên Hạ cùng với toàn bộ trang bị Ám Kim trên người bọn họ, ít nhất là ở chuyện ầm ĩ ban nãy, không có sự hỗ trợ của Vương Vũ, nhóm người Toàn Chân Giáo sẽ không diệt xong được đám người này.
Đương nhiên rồi, toàn bộ đám người Toàn Chân Giáo đều chỉ có ý muốn giật đồ, cũng không tính giết người, dù sao thành Tự Do cũng được canh phòng nghiêm ngặt, một khi giết người sẽ mang lại phiền hà cho mình.
Bởi vậy, nhìn thấy biểu hiện của đám tay chân nhà Phong Vân Thiên Hạ không giống tiêu chuẩn bình thường, Vô Kỵ cười nhẹ, gửi tin nhắn cho Dương Na.
Tin nhắn chỉ có một chữ - "Chạy!"
Dương Na nhận được hiệu lệnh, nhảy từ trên nóc nhà xuống, chạy thẳng về phía cảng.
Phong Vân Thiên Hạ ban đầu bị đánh lén bất ngờ cũng hoảng sợ, đang trong lúc hoảng loạn nhìn thấy hung thủ đánh lén muốn chạy trốn, đột nhiên phản ứng kịp thời, chỉ vào Dương Na kêu lên: "Lão Thử, không được để hắn chạy thoát! Dám đánh lén ông đây, không chết mới lạ!"
"Đuổi theo hắn?"
Tên Thích khách vừa rồi dùng dao găm ngăn được tên của Dương Na và Linh Lung Mộng nghe thấy lời của Phong Vân Thiên Hạ, có hơi do dự một chút rồi nói: "Ta đuổi theo, mọi người các ngươi bảo vệ Phong thiếu cho tốt!"
Nói xong, Lão Thử đuổi theo phía sau Dương Na, thi triển Tiềm hành biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Thấy Lão Thử rời đi, tên Chiến sĩ khiên thuẫn được gọi là Lão Hổ tiện tay lấy ra một hạt châu màu xanh lam nhạt ném xuống đất, ánh sáng màu lam lan rộng.
Hẳn nhiên là Con Mắt Chân Thực, không hổ là làm công cho kẻ có tiền, một đạo cụ mấy trăm đồng vàng cũng có thể tiện tay ném đi.
Chẳng qua Con Mắt Chân Thực này được tung ra rất đúng thời điểm, theo luồng ánh sáng màu xanh lam lan rộng, Bắc Minh Hữu Ngư xuất hiện ở phía trước Lão Hổ không tới hai mét.
Nhìn thấy Bắc Minh Hữu Ngư, Lão Hổ hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ! Biết ngay là kế điệu hổ ly sơn của các ngươi!”
Lão Hổ vừa mới dứt lời, trong khoảng không phía sau Bắc Minh Hữu Ngư đột nhiên hiện ra một bóng người, một kẻ cao gầy cầm dao găm xanh mơn mởn đâm tới sau lưng của Bắc Minh Hữu Ngư.
"Phập!"
Dao găm đâm vào người Bắc Minh Hữu Ngư phát ra tiếng vang kỳ dị, Thích khách kia hơi sững sờ, chỉ thấy mục tiêu mình nhắm tới đã biến thành một con bù nhìn, mà Bắc Minh Hữu Ngư thực sự đã lộn nhào một cái ngay tại chỗ, nhảy ra ngoài phạm vi của Con Mắt Chân Thực, cũng không hề quay đầu bỏ chạy.
Lão Hổ chỉ vào Bắc Minh Hữu Ngư nói: "Đại Long, mau đánh dấu hắn! Hắn mới là Thích khách thực sự!"
Tên Thích khách cao gầy gật gật đầu, ném ra một phù chú màu đỏ vào chính giữa lưng của Bắc Minh Hữu Ngư.
Lúc này, Bắc Minh Hữu Ngư nhận được nhắc nhở: Ngươi đã bị đánh dấu bởi ma pháp Truy tung, tạm thời không thể sử dụng kỹ năng Tiềm hành.
Đánh dấu theo dõi... Là kỹ năng hiếm có phổ biến, một khi bị đánh dấu, người bị đánh dấu không thể sử dụng kỹ năng ẩn thân trong vòng ba phút, đây cũng là kỹ năng duy nhất trong giai đoạn hiện nay của trò chơi nhằm vào Thuật Tiềm hành của Thích khách.
Không ngờ người có được loại kỹ năng thần thánh này lại là một tên Thích khách... Haizz, Thích khách tội gì phải làm khó Thích khách chứ.
Phong Vân Thiên Hạ tỏ vẻ khá tin tưởng với năng lực của mấy tên tay chân này, đại hội đấu giá lần này chỉ dẫn theo sáu tên.
Sau khi Bắc Minh Hữu Ngư bị đánh dấu, không thể ẩn thân, mấy người chơi bảo vệ Phong Vân Thiên Hạ lúc đầu đang đuổi theo phía sau.
Từ lúc đó, tại cửa của sàn đấu giá, người chơi bảo vệ Phong Vân Thiên Hạ chỉ còn lại một mình Lão Hổ giơ tấm khiên.
Lão Hổ một tay giơ khiên, vừa lùi dần về phía góc tường, sau đó nhìn chằm chằm không chớp mắt vào vị trí ngay phía trước.
Đúng lúc này, hai mũi tên màu đen óng ánh một trước một sau lay động bay tới trước mặt.
"Hừ, chút tài mọn!" Nhìn hai mũi tên màu đen kia, Lão Hổ hơi híp con mắt, nhấc tấm khiên lên một chút, che chắn mình và Phong Vân Thiên Hạ, nhưng hai mũi tên màu đen này lại xẹt qua theo đường vòng cung, chia nhau cắm trên mặt đất trước mặt hai người Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ.
"..."
Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ thấy thế, mặt mũi không khỏi tối sầm lại.
Meo, muốn đi đánh lén tối thiểu cũng phải có bản lĩnh đánh lén chứ, đến cả mũi tên cũng chẳng có khí lực, còn dám nhận mình là Thích khách?
Nhưng hai người còn chưa kịp khinh bỉ kẻ bắn tên đã thấy trong góc tướng ló ra vài bóng người.
Bọn họ đều che mặt, chẳng qua từ trang bị không khó để nhận ra một Mục sư đi tuốt ở đằng trước, phía sau Mục sư là một Thích khách và hai Chiến sĩ.
Mấy người này, dĩ nhiên chính là đám người Vô Kỵ.
Nhìn thấy đám người Vô Kỵ, Lão Hổ quá sợ hãi, vội vàng nói với Phong Vân Thiên Hạ: "Phong thiếu, người đi trước đi! Ta ngăn bọn họ lại."
"Ha ha!" Vô Kỵ nghe thấy thế cười nói: "Đừng phí sức, các ngươi ai cũng không đi được."
"?"
Hai người Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ nao nao, vừa định ra tay lại phát hiện mình không thể cử động được.